Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 43: Phản Kích




Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Cuối cùng tôi cũng không có tiễn Ngôn Thừa tới tận lớp của nó, bởi vì tôi lười leo cầu thang, cho nên chỉ tiễn nó tới dưới lầu, Ngôn Thừa trợn mắt nhìn tôi cực kì bất mãn.

“Sau này anh tới tìm em được chưa?”

Ngôn Thừa nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: “Phải không đó?” Nó không đợi cho tôi trả lời, đã liếc tôi một cái rồi rời đi.

Tôi bĩu môi không nói gì, nó nghĩ tôi là vì ai chứ?

Sau đó tôi vừa xoay người, liền nhìn thấy một nam sinh cao gầy từ dưới lầu đi lên, gã nhìn tôi một cái, biểu tình có chút kì quái.

Tuy rằng rất muốn đem cái liếc mắt của Ngôn Thừa ném lại cho gã này, nhưng tôi cũng không muốn mới ngày đầu tiên khai giảng đã đi gây sự với người khác, cho nên liền bơ đi mà sống, tiếp tục trở về lớp học của mình, ngay sau đó cũng ném gã này ra sau đầu luôn.

Chỗ ngồi trong lớp đều là do bọn tôi ngồi đại, hiện tại chủ nhiệm lớp đã tới, ấn theo chiều cao của từng học sinh mà phân lại chỗ ngồi.

Kết quả, Ấn Cửu Hàn cao nhất ngồi ở trong góc cuối cùng, còn tôi thì vừa vặn ngồi ngay trước mặt hắn, có một số việc cũng trở nên thuận tiện hơn.

Tôi và Ngôn Thừa mà đứng chung một chỗ, bất kể là ai cũng sẽ chú ý cả, nguyên nhân thứ nhất là vì song bào rất hiếm thấy, nguyên nhân thứ hai là do giá trị nhan sắc của bọn tôi. Nói thì nói chớ tôi cũng không phải khoe khoang gì đâu nha, nhưng hai anh em tôi đã được thừa hưởng gen tốt từ khi còn trong bụng mẹ rồi, hơn nữa lớn lên cũng không phải thuộc dạng bad boy, cho nên nhân duyên của bọn tôi cũng rất tốt.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều thích bọn tôi, cũng có người vừa nhìn thấy bọn tôi liền chướng mắt, giống như —— Cái vị đang ở trước mặt tôi đây, Tần Thủ Quân. Người này chính là cậu nam sinh mà khi nãy tôi gặp ở gần cầu thang, gã là bạn học chung lớp của Ngôn Thừa, không biết tại sao, mới bắt đầu gặp đã không hề thích bọn tôi rồi.

Tần Thủ Quân bình tĩnh chặn tôi lại, “Ngôn Thừa đâu? Hôm nay tới phiên cậu ta quét lớp, vậy mà cậu ta lại trốn mất.”

Tôi bĩu môi: “Tôi làm sao biết chớ.” Thật ra tôi có chút ngạc nhiên, gã đã nhận ra tôi không phải là Ngôn Thừa từ ngay từ đầu rồi. Về phần Ngôn Thừa đang ở đâu, dĩ nhiên là tôi biết rồi, nó trốn trực vệ sinh, tôi làm anh trai nó, làm sao có thể bán nó đi được.

Tần Thủ Quân hiển nhiên không tin: “Cậu ta nhất định sẽ tới tìm cậu, cậu không nói cũng không sao, tôi sẽ bám lấy cậu cho tới khi nào cậu ta xuất hiện thì thôi.”

Tôi cười khẽ, gã không hề biết Ngôn Thừa có bao nhiêu lười biếng, làm sao có thể vì chuyện này mà thoả hiệp được.

“Cậu thích thì tôi chiều. Nhưng đừng có cản trở tôi đi vệ sinh, nhường đường một chút, cảm ơn.”

Không sai, gã đang chặn tôi ở trước cửa phòng vệ sinh đó, cho nên tôi mới có thể ở đây ba láp ba xàm với gã được như thế. Mỗi tầng lầu trong trường sẽ có một phòng vệ sinh, lầu một là vệ sinh nữ, lầu hai là vệ sinh nam. Lần này tôi khá là may mắn, lớp học là ở tầng bốn, vừa vặn là vệ sinh nam. Nếu tôi không đi cái này, thì phải lết xuống tầng hai hoặc lội lên tầng sáu, dù là thế nào đi nữa cũng phải đi hơn hai tầng lầu.

Tần Thủ Quân nghiêng người nhường chỗ, tôi lướt qua gã đi vào, ngay lúc này, Ấn Cửu Hàn cũng từ trong phòng vệ sinh đi ra, tầm mắt của hai bọn tôi không hẹn mà gặp nhau.

“Ái chà, cậu cũng đi vệ sinh à? Thật khéo nha.” Tôi cũng tuỳ ý nói. Ngôn Thừa và tôi cũng thường xuyên đùa hắn vài câu như vậy, bất quá hắn chưa bao giờ để ý cả.

Nhưng không nghĩ tới lần này hắn bỗng nhiên lại “Ừm” một tiếng.

Tôi kỳ quái mà nhìn hắn một cái, đã nhìn thấy hắn đem tầm mắt ném về phía Tần Thủ Quân. Tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, đi vào phòng vệ sinh.

Thật ra tôi chỉ đi tè thôi, nhưng lại cố ý ngồi trong đó lâu hơn chút xíu, lúc đi ra, Tần Thủ Quân vẫn còn đang canh me ở ngoài cửa, người đi đường đều dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn gã, cũng không uổng công tôi ngồi bên trong đó lâu như vậy.

Hừ, nhãi ranh, tôi mà không đùa giỡn cậu, làm sao xứng với chính mình được chứ?

Bất quá, tại sao tôi lại cảm thấy tôi vẫn luôn chịu thiệt nhỉ…

Hiện tại là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, tất cả các lớp đều là tiết tự học, không có giáo viên, đối với học sinh mà nói, đây chính là thời gian tự do nhất, nào là chạy từ lớp này sang lớp khác, nào là chạy xuống sân vận động chơi bóng, miễn là không ra khỏi trường, không làm trái với nội quy trường học, liền mặc kệ mấy người muốn làm gì thì làm.

Cho nên Tần Thủ Quân mới không hề kiêng kị gì mà bám lấy tôi.

Mà nói nhỏ một chút, trị số nhan sắc của Tần Thủ Quân cũng rất là cao đó nha, có thể ngang hàng với tôi và Ngôn Thừa luôn đó, còn về phần tên Ấn Cửu Hàn kia, tuy rằng đẹp thì có đẹp đó, nhưng tôi vẫn có cảm giác hắn có chút giống mấy “Cha già” hay sao ấy, nhất là cái mặt của hắn á, tựa như người hai mươi mấy tuổi vậy, tóm lại là không có thuộc thẩm mỹ của tôi.

Lúc tôi và Tần Thủ Quân cùng nhau vào lớp, nữ sinh lớp tôi liền bắt đầu tụm ba tụm năm xúm lại nói nhỏ. Tuy rằng tôi không biết mấy bả nói gì, nhưng nhìn thấy điệu cười gian xảo của mấy bả tôi liền biết đó chẳng phải là đề tài hay ho gì.

Mặc kệ mấy người đó, tôi về chỗ của mình, nằm dài trên bàn tính đánh một giấc. Tần Thủ Quân mặt lạnh ngồi ở bàn trước không cảm xúc mà nhìn chằm chằm tôi, hơn nữa còn rất quy củ không hề lộn xộn. Đáng tiếc, như vậy thì tôi cũng không có cái cớ gì để đuổi gã cút đi được.

Ấn Cửu Hàn ngồi trong góc bỗng nhiên đứng lên đi tới bàn tôi, ném một quyển vở lên bàn nói, “Đây là của ngày hôm nay.”

Hành động này dẫn tới một trận rối loạn của đám nữ sinh kia.

“A, mới đây đã làm xong rồi à, không hổ là Ấn đại thần nha.” Tôi lưu loát mà đem vở bài tập nhét vào trong hộc bàn, chuẩn bị ngủ tiếp.

Tần Thủ Quân nhíu mày, “Cậu bảo cậu ấy làm bài giùm cậu à?”

Trực giác của tên này cũng nhạy gớm nhỉ, nhưng tôi sẽ thừa nhận sao? Đương nhiên là không rồi!

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ bảo cậu ấy kiểm tra lại một chút mà thôi. Đúng không, Ấn đại thần?” Tôi nghiêng mặt gối lên tay mình, không hề chột dạ nói.

Bản mặt Ấn Cửu Hàn vẫn trước sau như một nói: “A.”

Thiệt là chẳng biết hùa theo gì hết.

“Cậu có biết tên này tại sao lại ở trong lớp mình không?” Tôi hỏi Ấn Cửu Hàn.

“Tôi không muốn biết.” Ấn Cửu Hàn hờ hững nói.

Nhưng tôi vẫn thấy hắn đứng im không hề nhúc nhích, căn bản là không hề muốn rời đi. Tôi hơi nhếch miệng cười, nói: “Bởi vì cậu ta muốn tìm Ngôn Thừa. Cậu ta đeo đuổi Ngôn Thừa đã lâu rồi, mấy ngày nay còn quấn lấy Ngôn Thừa nữa đó.” Đúng là đeo đuổi, chỉ là đeo đuổi loại nào, cứ để cho Ấn Cửu Hàn tự suy nghĩ đi.

Quả nhiên lông mày Ấn Cửu Hàn hơi động một chút. Mấy nữ sinh ở một bên lại khe khẽ nói nhỏ một trận.

“Tôi muốn bắt cậu ta trở về trực lớp, nếu cậu biết cậu ta ở đâu thì nói cho tôi biết nha, cảm ơn.” Tần Thủ Quân ngẩng đầu nhìn Ấn Cửu Hàn nói.

Ấn Cửu Hàn lại cúi đầu nhìn tôi, cũng không có đáp lại Tần Thủ Quân.

Tôi nói với Ấn Cửu Hàn: “Không phải cậu thiếu Ngôn Thừa một ân tình à, cơ hội tới rồi đó, đi giúp Ngôn Thừa trực lớp đi?”

Ân tình gì đó đương nhiên chỉ là bóc phét, nhưng tôi nói vậy, Ấn Cửu Hàn nhất định sẽ hiểu được ý của tôi. Nếu hắn đáp ứng, không phải là một mũi tên trúng hai đích sao, vừa có thể giúp Ngôn Thừa giải quyết vụ trực nhật, lại có thể giúp tôi ném tên Tần Thủ Quân này đi, quả thật là không có gì tốt hơn nữa.

Ấn Cửu Hàn nhìn tôi chằm chằm một hồi, hiển nhiên là đang do dự. Tôi nhíu mi với hắn, hàm ý chính là: không phải cậu thích Ngôn Thừa à? Có chút chuyện như vậy cũng không giúp nó được sao?

Kỳ thật tôi làm như vậy có chút quá phận, nhưng ai bảo hắn thích Ngôn Thừa làm chi? Yêu phải cái thứ lười biếng kia chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi.

Bất quá so với việc làm bài giúp tôi, thì chuyện này cũng chẳng tính là cái gì. Nếu, tôi là đang nói nếu, sau này hai người bọn họ thật sự ở chung một chỗ, mấy cái việc này cũng không phải là do Ấn Cửu Hàn làm hết sao, muốn Ngôn Thừa động một ngón tay, thì cứ nằm đó mà mơ đi nha.

Hồi sau, Ấn Cửu Hàn mặt lạnh nói: “Tôi không đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn, không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt, nhưng ngẫm lại, có lẽ hắn sợ trong phòng học kia lưu lại quá nhiều khí tức của Ngôn Thừa, cho nên mới không dám đi.

Tần Thủ Quân cũng nói: “Đây là chuyện của Ngôn Thừa, không tới phiên học sinh lớp khác giúp đỡ.”

Hai người này thật ngang như cua, thích làm gì thì làm, dù sao cũng sắp tan học rồi, lát nữa tôi cũng sẽ về nhà.

Nghĩ như vậy, tôi lại lười biếng nằm lại trên bàn.

Nhưng tôi lại không hề nghĩ tới, hai người này tựa như bắt trúng tần số mà nói không ngừng nghỉ vậy, mà đề tài còn là học tập nữa chớ. Cũng không biết là tên nào bắt đầu trước, bọn họ giống như là vừa gặp đã thân từ lâu, chỉ hận tai sao lại gặp quá trễ như vậy! Nhưng bọn họ cứ tựa như muỗi mà chít chít ở bên tai tôi không ngừng! Rốt cuộc có để cho người khác ngủ hay không hả!

Lúc này, một nữ sinh xa lạ đi tới, cô ấy đi tới bàn của tôi, nhìn Ấn Cửu Hàn cùng Tần Thủ Quân và tôi nữa, mặt đỏ hồng nói: “Ngôn Sênh, thầy Vương tìm cậu kìa.”

Tôi kinh ngạc nhướn mày: “Thầy Vương tìm tôi làm gì?”

“À… Tôi, tôi cũng không biết nữa, cậu tới chỗ thầy ấy là biết.” Mặt nữ sinh càng đỏ hơn, nói xong cũng nhanh chóng chạy đi.

Tôi nhìn bóng lưng nữ sinh, bỗng nhiên xuất hiện một dòng suy nghĩ xẹt ngang qua đầu.

Tôi làm bộ như hoang mang lại khó xử, chậm chạp đứng lên. Tần Thủ Quân cũng không hề suy nghĩ mà đi theo tôi.

“Cậu đi theo tôi làm gì? Cậu còn muốn đi theo tôi tìm thầy Vương hả? Văn phòng giáo viên là nơi cậu có thể tuỳ tiện vào sao?” Tôi liếc xéo gã một cái.

Tần Thủ Quân không nhìn tôi, ngược lại nhìn Ấn Cửu Hàn nói: “Vấn đề lúc nãy tôi với cậu tranh luận ấy, có thể đi hỏi giáo viên để xác nhận một chút.”

Ấn Cửu Hàn không đợi tôi nói gì liền đáp một tiếng được.

Được cái gì mà được? Được cái rắm chớ được!

Thầy Vương nhất định là không phải là tìm tôi, nữ sinh kia rõ ràng là do Ngôn Thừa phái tới để giải vây cho tôi, vậy mà hai cái tên quỷ chán ghét này cũng đèo theo cho bằng được… Đợi chút, vậy cũng rất tốt nha! Lúc bọn họ tới hỏi giáo viên, tôi liền nhân cơ hội đó mà đào tẩu rồi hội họp với Ngôn Thừa, bọn họ sẽ không thể ném giáo viên sang một bên đi?

Nhưng chuyện này không hề phức tạp như tôi nghĩ, cũng không hề thuận lợi như tôi ảo tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.