Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 19: Quất Roi




Sống trong sự dịu dàng yêu chiều của anh nhưng An Hạ không cho là hạnh phúc. Đằng Minh rất yêu cô nhưng Anh yêu một cách mù quáng, anh bảo thủ. Với anh yêu là giữ chặc, giữ cô ở bên anh mãi mãi. Nhưng với cô đó là sự giam cầm.

Cô quyết định bỏ trốn. Cô vùi bỏ mối tình vừa mới chớm nở cùng anh mà đi, đi để tìm sự tự do, bình yên.

Hôm nay Đằng Minh có 1 cuộc họp cổ đông quan trọng nên anh ra khỏi nhà từ sớm. Cô chờ anh đi liền tìm Lạc Lạc cùng Nguyệt Di mà bỏ trốn. Cô không hề lấy một thứ gì của anh liền bỏ đi.

Đằng Minh ở công ty cảm thấy rất bất an. Anh nhanh chóng hoàn toàn cuộc họp từ 3 tiếng còn 1 tiếng rồi ra gara lấy con Lamborghini aventador của mình phóng như bay về nhà.

Về nhà anh nhanh chóng chạy như bay vào nhà, gấp gáp hỏi quản gia:

- Thiếu Phu nhân, tiểu thiếu gia, tiểu thư đâu?

Quản gia nhìn sự gấp gáp của anh mà trả lời

- Dạ, thiếu phu nhân bảo đưa Tiểu Thiếu gia cùng tiểu thư đi dạo ạ!

- Họ có mang theo gì không?

- Dạ không! Nhưng họ không cần vệ sĩ đi theo

Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh nghĩ cô không bỏ anh. Nhưng chiều hôm đó cô không về..

Anh lo lắng, anh tức giận.. Anh không hiểu tại sao anh dịu dàng thế rồi mà cô lại bỏ đi a~. Đằng Minh thực sự tức giận. Anh muốn tìm coi về.. Nhốt cô cả đời, chiếm hữu cô, cô chỉ là của riêng anh.

Anh cầm điện thoại gọi:

- Nam Cung Thần, cho cậu 10 phút tìm thiếu phu nhân và 2 con tôi về đây.!

Bên kia truyền đến một giọng nói lạnh không kém:

- Dạ!

Ở đây Nam Cung Thần tuy Dạ nhưng vẫn run rẩy và lo lắng không kém cho 3 người kia. Vì một khi Đằng Minh tỏ ra bình tĩnh còn đáng sợ hơn.

Anh nhanh chóng tìm người, đúng 10 phút anh tìm được họ và gọi lại cho Đằng Minh:

- Thiếu gia! Tìm được người rồi, cô ấy đang ngồi ăn với cậu Minh Quân 2 đứa trẻ.

Bên kia điện thoại truyền tới một tiếng gầm nhẹ:

- Bắt ngay cô ấy về cho tôi, đem cô ấy lên phòng tôi, 2 đứa trẻ đưa vào phòng.

- Dạ.

Vừa tắt điện thoại, Nam Cung Thần lập tức ra lệnh đem An Hạ cùng Lạc Lạc,Nguyệt Di về nhà.

Về nhà, An Hạ liền bị Đằng Minh xách lên phòng, thô bạo đẩy ngã xuống giường anh nhanh chóng đè lên người cô, môi mỏng áp lên môi cô, hôn cắn một cách bạo lực, lưỡi anh Như càng quét hết mật ngọt trong miệng cô. Anh cắn phiến môi hồng làm nó ngập hương vị máu. An Hạ đau liền liều mạng cắn lại anh. Vị máu tanh tràn ngập khuôn miệng.

Anh tức giận nhìn cô. Cô vậy mà cắn anh.

Anh nhìn cô hung ác nói

- Ân An Hạ, Đằng Minh tôi chưa đủ tốt với em sao? Tôi không bằng Minh Quân chỗ nào? Em vì cớ gì lại không chịu bên cạnh tôi hả? Em Phải thuộc về tôi...dù thế nào Em phải là của tôi.

Nói xong anh điên cuồng gặm nhắm cơ thể cô, để lại muôn vàng dấu hôn xanh đỏ. Cô nhìn anh.. Trong lòng với nhìu suy nghĩ:

" người đàn ông vừa mới dịu dàng với cô đâu rồi? Anh dịu dàng lắm mà? Anh hứa sẽ cho cô một đám cưới mà? Anh xin lỗi, cô mà? Bây giờ anh lại vì cớ gì mà lại bạo hành cô.. Cô chỉ đi báo tin cho Minh Quân thôi mà.. Tại sao?.. Anh tại sao.. Tại sao lại khác như vậy? Vì ghen? Không đúng... Anh chỉ là ác ma.. Ác ma muốn chiếm hữu..nêú cô là thiên thần.. Anh sẽ bẻ gảy đôi cánh cửa cô vì muốn cô bên anh"

Đằng Minh nhìn vẻ không chú tâm của cô,anh thô bạo nắm lấy cổ tay cô siết mạnh... Một tiếng rắc rất nhỏ vang lên cỗ tay cô gãy..

- Đau..

Đằng Minh nhìn cô, trong mắt hiện lên một xíu tia đau xót nhưng rất nhanh nó lại biến mất.. Anh gằn giọng - Đau... Haha.. Tôi sẽ làm em thoả mãn.. Ngoan, Hạ Hạ nói yêu anh đi

- Anh buông tôi ra!

Đằng Minh như không nghe, anh thô bạo xé ngay bộ váy cô đang mặc, không nương tay tiếp tục xé rách luôn bộ nội y của cô. Không một bước dạo đâu anh nhanh chóng thoát y chính mình nhanh chóng thâm nhập vào hoa nguyệt chật hẹp.

- A!!!!

An Hạ cảm thấy nữa thân dưới như bị xé rách. Đau quá!

Nhưng Đằng Minh thì đâu nghĩ đến điều này.. Dục vọng che mờ lí trí anh rồi..

Anh chỉ nghĩ.. An Hạ bỏ trốn.. Cô ấy muốn trốn khỏi anh.. Và không thể.

Anh động thân mạnh mẽ, hung hăn ra vào hoa huy*t chật hẹp của cô, từng cú nhấp xuyên thẳng đến cổ tử cung như muốn đem hoa huy*t xé nát

1 tiếng... Anh gầm lên phun hết tinh dịch nóng bỏng vào sâu trong tử cung cô... Anh không dừng lại.. Anh bế cô đến bàn trang điểm, hất tung hết đồ đạc xuống, để cô nằm ngửa ra bàn, gác hai chân lên vai anh.. Anh tiêos tục ra vào nơi chật hẹp của cô

1 tiếng nữa.. Anh lại ra.. Anh lật người cô sấp xuống bàn tiếp tục ra vào..

Không biết đã trôi qua bao tiếng nhưng anh vẫn còn ân ái cùng cô.. Nhưng không một chút dịu dàng, không một chút nhẹ nhàng.. Anh mạnh mẽ, thô bạo.. Như đem hoa huy*t cô xé nát.

Dường như chưa đủ kích thích, anh dùng caravat trói cổ tay cô ra hai bên thành giường, dùng còng tách hai chân cô dang ra hết cỡ rồi còng lại hai bên gốc giường. Dáng nằm hình chữ đại làm anh thấy rõ hoa nguyệt đỏ au của cô. Anh lấy nến, thắt lưng, sextoy đến cạnh giường.. Nhìn cô.. Mặt cô ước đẫm nước mắt.

- Tha cho tôi đi

- em là của tôi

- anh tha cho tôi được không? Để tôi về Anh với con tôi.. Anh buông tha tôi đi mà.. Xin.. Anh

- em muốn đi? Với Minh Quân? Không thể nào.. Có nằm mơ em cũng đừng hòng,.. Minh Quân có gì tốt hơn tôi.. Hả? Tại sao em dịu dàng với hắn như vậy? Còn với tôi thì chán ghét.. Em chỉ là của tôi thôi!

- Buông.. Ra.. Ác.. Ma.. Anh là ác ma!

- phải.. Tôi không dịu dàng, tôi là ác ma.. Nhưng em phải là của tôi.. Ngoan. Nghe lời tôi..!

- Không.. Buông.. Xin.. Anh.. Buông.. Đi.. Đừng bắt tôi phải hận anh.. Đừng..

Lí trí của Đằng Minh như bị ghen tuông che phủ.. Anh không đề ý đến lời cầu xin của cô. Anh.. Đốt nên.. Nhỏ sáp nến lên hai bầu ngực của cô.. Dùng sáp nến phủ lấy hai núm vú.

- Á"!!!!!!!

An Hạ la hét Đằng Minh cho rằng cô chống đanh lấy thắt lưng đánh vào người cô.. Từng cái..

Sextoy anh nhét vào hoa Nguyệt lẫn, cúc huyệt của cô.. Bật chế độ rung cao nhất. Anh nhét 2 cái vào 1 chỗ....

Đau đớn làm An Hạ la hét điên cuồng.. Nhưng Đằng Minh thì không một chút nương tay.. Cô ngất.. Anh lấy nước hất lên giường đổ đầy mặt cô.

Anh và sextoy thay phiên nhau hành hạ hoa huy*t lẫn cúc huyệt của cô.

Còn An Hạ bây giờ còn chỉ cảm thấy đau đớn.. Chỉ muốn chết.. Cô không cầm cự được nữa.. Phía dưới đau quá..2 ngày trên giường.. Cô như một cáu xác.. Biết la hét kháng cự.. Rồi khóc.. Ngày thứ 3 rồi.. Mệt mỏi quá.. Đau quá..

Cô xụi xuống như một cái xác chết bất động..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.