Đỗ Lương Dạ

Chương 48: 48: Lục Minh Vũ




Lúc này, nghe chuông cảnh báo vang lên không chỉ Bạch Nhược Oánh và Mặc Doãn Cuồng ra ngoài, mà tất cả đều ra khỏi nhà nhìn ra ngoài, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hoang mang.

Sau khi ra ngoài mới phát hiện, cũng không phải chuyện gì lớn, không biết mấy vạn zombie từ đâu đến nhưng đã bị vũ khí kiểu mới do Thiện Lăng Dương phát cho quân đội tiêu diệt rồi.

Thấy mọi chuyện đã ổn, mọi người cũng an tâm lúc trở về miệng còn lầm bầm. Không có việc gì còn phát cảnh bảo làm gì?

Bạch Nhược Oánh lặng lẽ nhìn Mặc Doãn Cuồng, thấy hắn vì kết quả này mà cau mày, trong đôi mắt xuất hiện sự tức giận nhưng ngoài mặt vẫn như bình thường. Cô cau mày nhớ lại chuyện lúc trước chẳng lẽ thật sự có liên quan đến Mặc Doãn Cuồng?

Ông Hình và đám Nguyên Ưng cũng về tới nhà, chuyện vừa rồi có chút kỳ quái nhưng thấy vũ khí kiểu mới của căn cứ mọi người cũng không để trong lòng. Bà Bạch lo lắng cho chồng mình, vừa rồi cảnh báo vang lên lại không biết họ có an toàn không.

Còn ông Hình lại rất hối hận muốn đi xin lỗi con trai mình là Hình Phong. Nguyên Ưng chỉ nghĩ đến Lưu Minh, nếu có chuyện xảy ra anh còn nhìn thấy Lưu Minh được không.

Nhìn uy lực của vũ khí kiểu mới, trong lòng Tần Thiên nặng nề. Hắn nghĩ nếu đám vũ khí này ở trong tay mình thì rất nhanh toàn bộ căn cứ thủ đô sẽ nằm trong tay hắn.

Không chỉ có căn cứ mà toàn bộ thiên hạ này không phải đều là đồ vật trong tay hắn sao?

Hắn đưa cho Hàn Tinh Nhi một mệnh lệnh, hắn đã phái người đi điều tra Thiện Lăng Dương cũng có không gian. Vậy mấy thứ đó chắc chắn nằm trong tay hắn, muốn cô ta nhanh chóng điều tra rõ ràng.

Lynda rất sợ hãi cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cô nhớ đến chuyện đã đồng ý với Tần Thiên. Cô ta còn chưa hoàn thành vậy Tần Thiên sẽ không bảo vệ cô ta đâu.

Qua một hồi mọi thứ đều yen tĩnh, Lynda lặng lẽ đi tìm Tần Thiên, nhưng cô lại không phát hiện ra mỗi bước đi của cô đều có người theo dõi. Đã mang chuyện này báo cáo với đội trưởng hiện tại của tiểu đội Phi Ưng, Dương Đông Vũ.

Nghe thuộc ha báo cáo, hắn ta cau mày, Dương Đông Vũ vẫn luôn cảm thấy sau khi xảy ra chuyện Lynda rất lạ. Nhưng hắn không nhĩ nhiều giờ lại nghe báo cáo, hắn nhớ đến thái độ của cô ta, được hắn sẽ chờ cô ta trở về, để xem cô ta đang làm cái gì?

Lynda đi tìm Tần Thiên, cùng lúc Tần Thiên đang ở cùng với Vương San San, cô ta lợi dụng dị năng mị hoặc, lôi kéo đám thủ hạ của Lý Kim Quang về dưới trướng của mình, lần này cô ta đến là quang minh chính đại.

Thấy Vương San San, tâm tình Tần Thiên tốt hơn nhiều ít nhất tiểu đội dị năng trong căn cứ bớt đi một đội, còn đội ủa hắn thì mạnh mẽ lên một phần, đương nhiên chuyến thăm hỏi của Vương San San là có nguyên nhân.

Vương San San thấy Lynda cũng không bất ngờ, cô ta là người biết hưởng thụ tình ái: "Chị Lynda đã đến rồi, vậy chúng ta thay nhau quan tâm anh Tần đi.''

Vương San San biết công dụng của bản thân, đương nhiên cũng biết tâm tư Tần Thiên, cô không muốn độc chiếm Tần Thiên. Cô ta đi theo Tần Thiên chẳng qua là muốn tìm kiếm một cuộc sống yên ổn, ít nhất là như bây giờ. Lynda đến khiến Vương San San biết Tần Thiên có dã tâm với tiểu đội Phi Ưng.

Trời đã sáng, lê thân thể mệt mỏi vô lực trở về tiểu đội Phi Ưng. Nhớ đến chuyện lúc tối, trong lòng Lynda thẹn thùng, nhưng cô ta biết bản thân phải nhanh lên. Qua lời nói của Vương San San cô ta đã biết Lý Kim Quang đã tiêu rồi.

Nhưng việc cô ta không đề phòng là nhìn thấy Dương Đông Vũ ngay tại phòng mình, vẻ mặt Dương Đông Vũ bừng bừng lửa giận, trong lòng Lynda giật thót.

"Đông Vũ, sao anh lại đến đây?" Lynda cẩn trọng hỏi.

"Em vừa đi đâu?" Lynda không trả lời, Dương Đông Vũ trừng mắt nhìn cô ta, vẻ mị hoặc toát ra mê người. Hắn cũng không phải loại chưa trải đời đương nhiên biết Lynda vừa làm gì.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, Dương Đông Vũ tức giận hỏi, nhưng khi hắn đến gần bất ngờ phát hiện dấu hôn trên cổ Lynda nhất thời phẫn hận: "Bốp!''

Lynda ôm mặt nước mắt lưng trong nhìn Dương Đông Vũ, còn hắn lại không ngờ bản thận bị đội nón xanh, vẻ điềm đạm đáng yêu kia chỉ là giả tạo!

"Con đàn bà đê tiện, tôi nuông chiều cô, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, còn muốn để cô trở thành đội trưởng phu nhân, nhưng mà cô thật không ngờ lại cắm sừng tôi, được tốt lắm, nếu cô đã ti tiện như vậy, hôm nay tôi sẽ đền bù cho cô.''

Nhìn người con gái mình yêu thương phản bội, vui vẻ bên kẻ khác, làm sao Dương Đông Vũ không hận. Hắn xé quần áo của Lynda, nhìn dấu vết trên người cô ta càng thêm phẫn nộ.

Thấy bộ dạng đáng sợ của Dương Đông Vũ, Lynda kêu to: "Không được, không được, Đông Vũ, van xin anh.''

Nhưng Lynda chỉ rước được sự bực tức của hắn: "Mẹ nó để người khác làm, đến chỗ tôi thì không muốn, hừ đồ đê tiện!'' Không để ý đến lời cầu xin của Lynda, trực tiếp làm, xong xuôi còn lớn tiếng mắng: "Tiện nhân, không ra gì cả.''

Nói xong kéo quần lên, ra ngoài gọi mấy người anh em, trực tiếp ném Lynda cho bọn họ.

Nghe tiếng động anh em cưỡng bức Lynda, Dương Đông Vũ không quay đầu rời đi.

Sau khi cảnh báo của căn cứ kết thúc, đã không thấy tăm hơi của Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh cũng không đi tìm. Vì cô đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất lạ, không thấy Ẩm Huyết đâu nữa. Bất luận cô triệu hồi thế nào, Ẩm Huyết cũng không xuất hiện, cô tiến vào không gian.

"Ẩm Huyết, Ẩm Huyết?'' Nhưng cô không gọi được, Ẩm Huyết vẫn không xuất hiện.

Nhìn cung điện Hồng Liên phía xa, Bạch Nhược Oánh nghĩ một chút rồi bước đến vừa chạm vào cánh cửa cung điện thì Mặc Doãn Cuồng từ hư không đã xuất hiện trong không gian.

"Nhược Oánh?" Nhìn bàn tay chạm vào cửa cung của Bạch Nhược Oánh, Mặc Doãn Cuồng cau mày gọi.

"Doãn Cuồng?" Nhìn ánh mắt không vui ủa hắn, Bạch Nhược Oánh tươi cười thu tay: "Doãn Cuồng, dạo gần đây anh đi đâu vậy, đã lâu rồi em không thấy anh, anh cũng không nói với em một tiếng, đúng rồi Nguyên Ưng rất muốn gặp Lưu Minh, em cũng muốn biết Lưu Minh thế nào, em có thể gặp cậu ấy không?"

Bạch Nhược Oánh tươi cười như hoa, Mặc Doãn Cuồng không nói gì thêm vẻ không vui cũng giảm bớt.

"Nhược Oánh, anh có chút chuyện phải làm nên mới ra ngoài một chuyến, thời gian cũng ổn rồi Lưu Minh chắc đã có thể ra ngoài. Đúng rồi hình như nhà họ Bạch xảy ra chuyện, em đi xem thử đi.'' Không muốn Bạch Nhược Oánh ở lại không gian, Mặc Doãn Cuồng nói.

Bạch Nhược Oánh nhớ đến ba mình, gật đầu rồi rời khỏi không gian.

Khi cô đã biến mất, Mặc Doãn Cuồng đi vào cung điện Hồng Liên, đến Huyết Trì nhìn Mặc Doãn Cuồng càng ngày càng mơ hồ, mỉm cười: "Không lâu nữa ngươi sẽ biến mất, khi đó ta sẽ là duy nhất, còn tiểu tử này ta sẽ mang đi, ta không muốn Bạch Nhược Oánh tiến vào đây.''

"Lưu Minh còn chưa khỏe, ông mang cậu ấy ra ngoài làm gì?" Mặc Doãn Cuồng trong Huyết Trì gào thét.

"Ha ha, ngươi chăm lo chính bản thân mình đi.'' Mặc Doãn Cuồng lôi Lưu Minh đi, trực tiếp mang ra khỏi Huyết Trì không để tâm đến Mặc Doãn Cuồng.

Nhìn Lưu Minh đang nhắm mắt, Mặc Doãn Cuồng ném một viên thuốc vào miệng anh.

Khi Lưu Minh ra khỏi không gian, bản thân cũng tỉnh lại, anh phát hiện cơ thể rất ổn không sao cả. Anh nhìn người bên cạnh, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là Mặc Doãn Cuồng cứu anh nên vui vẻ cảm ơn rồi đi tìm Nguyên Ưng.

Mặc Doãn Cuồng mỉm cười: "Tiểu tử, ta sẽ cho người trực tiếp thức tỉnh trở thành zombie cấp bảy, có cả trí tuệ và trí nhớ nhưng khi ta cần ngươi, ngươi nhất định sẽ nghe lời.''

Lúc này Lưu Minh cũng không biết.

Bạch Nhược Oánh về biệt thự cũ phát hiện hóa ra thời hạn thuê đến có người đến thu nhà, còn ông cụ Bạch lại đang mắng ba cô. Đồng thời ông ta đã biết chuyện của Bạch Tử Vũ và Tần Thiên, nên với ông Bạch mà nói lại biến thành quan hệ xa lạ.

Thất vọng nhìn ba và anh hai của mình, cuối cùng ông Bạch đã nhìn thấu bộ mặt thật của họ, đau khổ nhìn họ: "Ngài Bạch, Bạch Liên Công, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa.''

Nói xong cũng không thèm nhìn anh trai đang xấu hổ muốn nói lại thôi, xoay người rời đi với con gái.

Ông cụ Bạch không nói gì đã mắng mọt câu rồi rời đi.

Lưu Minh và ông Bạch trở về khiến mọi người rưng rưng, người một nhà thông suốt ăn cơm bà Bạch nấu. nhưng không ai ngờ lúc này căn cứ thủ đô lại vang lên cảnh báo.

Bạch Nhược Oánh nhìn về phía Mặc Doãn Cuồng, lúc này đã thấy nụ cười củ hắn.

"Sao lại thế này, sao lại phát cảnh báo rồi?" Nhưng trong lúc không ai để ý, ánh mắt của Lưu Minh đã trở nên không có tiêu cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.