Đỗ Lương Dạ

Chương 30: 30: Bé




Edit: halina

“A ~ tiểu Nam tỷ tỷ, tỷ tỷ đứng ở bên ngoài là ai?” Giữa một đám hài tử, rốt cuộc cũng có một đứa phát hiện Liên Thanh đứng ở trong sân.

Mạch Á Nam nghiêng người qua, cười dịu dàng: “Tỷ tỷ đó chính là người lần trước cho Tiểu Ái tiền trị vết thương ở chân.”

Cho tiền? Liên Thanh nhíu mày, cẩn thận quan sát đám hài tử này. Không ngờ lại thấy một bé trai bị cụt một tay.

Bé trai tám chín tuổi bị Liên Thanh nhìn chằm chằm thì dè dặt trốn tránh, muốn che giấu phần tàn tật trên người mình đi.

Đương nhiên Mạch Á Nam có chú ý tới ánh mắt của Liên Thanh, khi muốn tức giận thì Liên Thanh đã mở miệng trước.

“Đứa bé đó là sao?” Liên Thanh không chỉ nhìn thấy đứa bé bị cụt tay mà còn thấy ánh mắt của một đứa bé khác không có tiêu cự, rõ ràng là… Người mù.

Mạch Á Nam rầm rì hai tiếng: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta không có ác ý.” Nhìn đám hài tử này thì Liên Thanh biết nhất định bọn chúng là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ. Nghĩ lại kiếp trước mình cũng là một đứa trẻ bị vứt bỏ thì đáy lòng không nhịn được bị xúc động.

Mạch Á Nam liếc Liên Thanh một cái rồi nói với bọn nhỏ: “Các ngươi đi chơi trước đi, đợi chút nữa tiểu Nam tỷ tỷ ra đó với các ngươi.” Sau đó liền nói với Liên Thanh: “Ngươi đi với ta.”

Liên Thanh cất bước, xuyên qua đám hài tử đi theo Mạch Á Nam vào một căn phòng đơn sơ.

Trong phòng, ngoại trừ một cái bàn nhỏ gãy chân dùng giấy để kê thì cũng chỉ có một cái giường làm bằng ván gỗ.

“Phòng của ngươi?” Liên Thanh lại nhăn mày, nàng không phải ghét bỏ nơi này mà là cảm thấy rõ ràng Mạch Á Nam là một Dị Năng Giả, hoàn toàn có năng lực có được một nơi tốt hơn để sống.

“Đúng vậy, đây là phòng ta. Vừa rồi không phải ngươi hỏi chuyện của những đứa bé đó sao?” Trong phòng Mạch Á Nam không có ghế dựa nên chỉ có thể ngồi trên giường gỗ cứng, vỗ vỗ ván giường: “Lại đây ngồi.”

“Không cần, ta đứng được rồi, ngươi nói đi.” Liên Thanh mặc áo choàng màu đen, đi đến kế bên Mạch Á Nam, dựa vào vách tường đầy khe nứt.

Mạch Á Nam cũng không ép Liên Thanh ngồi xuống, nghĩ đến đám hài tử kia thì lại bất giác thương hại nói: “Bọn họ đều là những đứa bé khuyết tật từ nhỏ. Bởi vì thân bị tàn tật nên có rất nhiều đứa bị vứt bỏ từ khi mới sinh ra, có rất nhiều đứa tới năm sáu tuổi thì bị vứt bỏ.”

Vứt bỏ… Vứt bỏ… Liên Thanh buồn bã nhếch khóe môi. Cha mẹ những đứa bé đó coi tính mạng con mình là cái gì?

“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Mạch Á Nam lại thấy Liên Thanh cười, cười châm chọc như vậy, thiệt tình nàng nhìn không hiểu.

“Vì sao ngươi lại giúp bọn họ?” Liên Thanh tò mò, Mạch Á Nam là một nữ hài tử ngay cả bản thân mình còn không chăm sóc tốt được thì sao lại còn đi nuôi dưỡng một đám hài tử?

Khuôn mặt dính vết bẩn của Mạch Á Nam có chút ý cười, “Đám hài tử này đều rất đáng yêu, vì sao ta không thể giúp bọn họ?”

“Ngươi không có năng lực này.” Liên Thanh ăn ngay nói thật, đâm một nhát chảy máu.

Mạch Á Nam nóng nảy, quát: “Sao ta lại không có năng lực? Đám hài tử đó đi theo ta ít nhất không cần phải lưu lạc khắp nơi, bị người ta đánh!”

“Ta nói năng lực ở đây là dã tâm!” Liên Thanh cũng không nói nhiều, chỉ một câu đơn giản mà lại có ý vị sâu xa.

“Dã tâm?” Với chỉ số thông minh của Mạch Á Nam thì đương nhiên nghe không hiểu lời Liên Thanh nói.

Có lẽ Liên Thanh cũng chỉ mới quyết định trong nháy mắt, nàng dậm chân nói. “Đám hài tử này giao cho ta.”

“Cái gì?” Mạch Á Nam ngạc nhiên nhìn chằm chằm Liên Thanh đang dựa trên tường, với ấn tượng đầu tiên của nàng về Liên Thanh thì Liên Thanh không phải là người thích giúp đỡ người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.