Đỗ Lương Dạ

Chương 1: 1: Xem Mắt




Editor: Nguyetmai

Kỷ Dạ Bạch: "..."

Có người nào bỏ nhà đi mà phổng mũi nói đầy tự hào như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến đấy!

Đôi mắt đen từ từ nheo lại hoài nghi: "Cậu mấy tuổi rồi? Còn muốn bày trò làm loạn gì nữa?"

Con nhỏ này có hơi buông thả tùy hứng quá rồi!

Ninh Hề Nhi cũng ấm ức: "Tôi không bày trò làm loạn! Tôi rất nghiêm túc! Đang nghiêm túc bỏ nhà ra đi!"

Chẳng hiểu nổi con nhỏ này, giống như cô ta đang mắc phải tội trạng tày trời nào vậy.

Kỷ Dạ Bạch nhếch môi cười lạnh lùng: "Chỗ này cách nhà cậu còn chưa tới 5 cây số, bỏ nhà ra đi gì chứ, đang diễn hài đấy à?"

"Ai cần cậu quan tâm!" Cô gái mất hứng bĩu môi.

Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch tối lại, sa sầm khó ở, hắn đi tới chỗ cái xe, vứt hết tất cả thú bông xuống hàng ghế sau, rồi quay lại nắm chặt cổ tay Ninh Hề Nhi, mở cửa xe, kéo cô vào ghế phó lái!

Chân dài rảo bước ngồi vào ghế lái, khởi động cho xe chạy!

Chiếc xe lao đi nhanh như tên bắn.

"Cậu muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không về nhà đâu!" Ninh Hề Nhi la ầm lên: "Kỷ Dạ Bạch, cậu không có quyền quản thúc tôi! Dù sao tôi với cậu vốn không có quan hệ gì nữa rồi!"

Không có quan hệ? Tròng mắt đen chợt lạnh lẽo gấp bội, Kỷ Dạ Bạch ghì chặt tay lái.

Quả nhiên, hôn ước là do cô tìm đến chỗ ông Ninh đòi hủy bỏ sao?

Con nhỏ thúi đáng chết này!

Hắn khẽ rủa một tiếng, hung hăng đạp mạnh chân ga, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, kim chỉ số liệu cơ hồ muốn bắn ra ngoài!

Ninh Hề Nhi bị dọa sợ xanh mắt mèo, mặt mày trắng bệch, cô vội vàng nắm lấy tay vịn trên khoang xe: "Cậu đừng đi nhanh như thế, không an toàn đâu..."

Giọng cô run run rẩy rẩy, song Kỷ Dạ Bạch làm bộ không nghe thấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, cả người lạnh toát y chang cục đá.

Trong lúc hoảng hốt, Ninh Hề Nhi liếc ra ngoài cửa xe, đèn đường lùi lại vùn vụt rồi biến mất, cảnh sắc càng ngày càng hoang vu hẻo lánh, hướng này, hình như là ra ngoại ô...

Ơ ơ ơ, Kỷ Dạ Bạch bị điên rồi hả? Rốt cuộc hắn muốn đưa cô tới đâu thế?

Ninh Hề Nhi sợ đến mức co rúm cả người lại.

Không biết trải qua bao lâu, lúc này Kỷ Dạ Bạch mới dừng xe lại!

Xuống xe, lôi luôn Ninh Hề Nhi xuống theo, vừa vặn chống tay vào thành xe!

Sau lưng va vào thân xe kim loại cứng lạnh, Ninh Hề Nhi xuýt xoa hít một hơi, nhưng đối mặt với ánh mắt nặng nề lạnh như băng của Kỷ Dạ Bạch, cô ngay lập tức bị dọa cho phát sợ, không dám ho he tiếng nào, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Cô hệt như con nai con đang kinh hoảng, ánh mắt ngập tràn sợ hãi: "Kỷ Dạ Bạch, cậu... Cậu muốn làm gì?"

"Không phải cậu muốn bỏ nhà đi à! Chỗ này chẳng phải rất thích hợp với cậu đó sao! Đi lên trước một cây số nữa là nghĩa trang công cộng của thành phố Anh Đào! Đi về hướng Đông cách hai cây là nghĩa trang liệt sĩ! Hướng Nam cách ba cây là sông Mộc Lan, không ngờ còn có thể tiện đường nhảy sông tự sát! Sao nào, anh đây đã có tâm chọn chỗ cho cậu rồi đấy, cậu hài lòng chưa?"

Ninh Hề Nhi bị dọa sợ tới chực trào nước mắt: "Tôi... Tôi..."

Kỷ Dạ Bạch thật đáng sợ... Nên làm thế nào bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?

"Trông cậu có vẻ rất thích nơi này đấy nhỉ." Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười ác ma tính toán trên khuôn mặt tuấn mỹ.

Ninh Hề Nhi khiếp hãi kéo áo hắn: "Cậu muốn làm gì..."

Trên khuôn mặt đẹp trai kia, ngoại trừ một nụ cười lạnh lẽo, còn lại không nhìn thấy tí tẹo cảm tình nào!

"Đương nhiên là giúp cậu rồi, cậu ở đây đi, sẽ không ai tìm ra cậu được, thế không tốt à?" Kỷ Dạ Bạch thong thả gỡ từng ngón tay của cô ra, hắn tự ý lái xe, nghênh ngang rời đi!

Trong thoáng chốc, cả xe lẫn người, đều mất hút!

Màn đêm yên lặng u tối, tiếng gió rét quét qua vù vù, Ninh Hề Nhi đơn độc đứng bên vệ đường, bờ vai cô khẽ run lên một chút, cô nghẹn lời: "Chết tiệt... Tại sao bỏ mình lại..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.