Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích Cậu

Chương 30: Kiệt sức




Đêm mà tôi lao ra khỏi quán bar đó, tôi nhận được điện thoại của Mễ Nhi__xin lỗi cái "tự ý quyết định" của cô ấy. Thật ra, tôi cũng không trách cô ấy, Mễ Nhi không có ý xấu, mà tôi cũng không phân biệt rõ tốt xấu. Nổi giận, nhưng trong lòng lại cực kì hoảng. Không biết kế tiếp Vệ Phi lại có phản ứng gì__tôi thật sự không muốn vạch trần hồi ức đau đớn, để lộ bộ dạng yếu ớt đau thương trước mặt anh ta. Đối với anh ta, tôi phải lạnh lùng mà kiên quyết. Vì thế, tối đó tôi thu dọn qua loa quần áo và đồ dùng hằng ngày, chuyển vào phòng trọ của Mễ Nhi, tiếp theo là xin nghỉ ba ngày, tắt di động, không cho Vệ Phi có cơ hội tìm được tôi. Tôi cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài, Mễ Nhi lại mỗi ngày gọi điện vài lần đến nhà tôi, kiểm tra hộp thư thoại trong điện thoại, đối với chuyện giữa tôi và Vệ Phi, cô ấy vẫn luôn cho rằng còn có thể xoay chuyển được. "Để thời gian chữa lành vết thương, đừng dùng "hận" để tra tấn bản thân" đây là chủ trương từ trước đến giờ của cô ấy. Tuy rằng tôi cảm thấy, có một số việc không phải nói buông là buông được, nhưng tôi chưa bao giờ tranh cãi với cô ấy, chúng tôi tôn trọng quan điểm của nhau.

Khi cô nàng kiểm tra hộp thư thoại của tôi lần đầu tiên xong, trước khi kịp mở miệng, tôi đã "cảnh cáo" cô nàng: "Nếu có, thì đừng nói nội dung Vệ Phi nhắn lại cho mình." Chắc là không muốn chọc giận tôi, nên Mễ Nhi cực kì nghe lời mà im lặng "chấp hành".

Mặt trời lặn ngày thứ ba, tôi ngồi bên cửa sổ hút thuốc, lòng đã từ từ bình lặng, không còn hỗn loạn như trước, nhưng tôi không đủ sức cam đoan mình vẫn sẽ giữ được phần bình tĩnh này trước mặt Vệ Phi.

"Nói cho cậu biết một chuyện." Mễ Nhi cầm điện thoại đi tới, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuyện gì?"

".....là về Vệ Phi."

"Mình nói rồi, mình không muốn biết." Tôi kẹp điếu thuốc, hít mạnh một hơi, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

"Tình hình của anh ta hình như không tốt lắm." Không để ý đến tôi, Mễ Nhi tiếp tục nói. Giọng điệu của cô ấy bình thản, nhưng lại nghe được trái tim tôi đập dữ dội. Tôi nhìn về phía cô ấy, cố gắng hỏi một cách hời hợt. "Thật không?

"Người giúp việc nhà anh ta nói."

"Người giúp việc nhà anh ta để lại thư thoại cho mình?" Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

"Không, là hôm nay mình nghe thư thoại anh ta nhắn lại cho cậu, mới gọi điện tới nhà anh ta hỏi." Nói xong, cô ấy bấm điện thoại, đưa tới bên tai tôi. Tôi không đẩy ra, chỉ chốc lát, trong điện thoại truyền ra tiếng anh ta nói thật nhỏ: ".....Tiểu Vãn, anh muốn gặp em."

Không xin lỗi, không có kích động, chỉ một câu ngắn ngủi đầy mệt mỏi và thiếu sức vô cùng rõ ràng, sau đó lại truyền đến vài tiếng ho nhẹ, rồi không còn âm thanh gì nữa, thư thoại kết thúc.

"Mấy ngày trước bệnh tim của anh ta tái phát, sau đó vẫn liên tục sốt nhẹ, buổi chiều mới chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn không cách nào xuống giường." Mễ Nhi vừa nói vừa nhìn tôi, rồi hơi thở dài:

"Cậu hẳn là nên đi thăm anh ta đi?"

Vì cái gì! Vì cái gì anh ta nói muốn gặp tôi, thì tôi nhất định phải đi gặp anh ta! Bộ dạng bây giờ của anh ta cũng không phải là do tôi! Tôi trừng Mễ Nhi, không nói lời nào. Nhưng mà ngón tay kẹp điếu thuốc lại vì câu lẩm bẩm của cô ấy mà chợt run rẩy. Tôi gần như đã quên tim anh ta không tốt, đã quên từ nhiều năm về trước, vì ngũ tạng hao tổn mà sức miễn dịch của anh ta giảm xuống nhanh chóng. Nhưng mà____

"Tự cậu suy nghĩ đi." Mễ Nhi nhìn tôi thật sâu, khi quay đi còn thêm vào một câu, "Sau ngày anh ta đến tìm mình hôm đó, ở dưới lầu nhà cậu đột nhiên chóng mặt ngã xuống, lúc ấy trời còn đổ mưa to, còn nữa, nghe người giúp việc nhà anh ta nói, anh ta còn mặc kệ bất cứ ai ngăn cản, khăng khăng muốn gắng gượng xuống giường đi tìm cậu, không biết bây giờ thế nào rồi."

Mễ Nhi nói xong đi ra ngoài. Tôi gục đầu giữa hai chân, trong phút chốc cũng không biết nên làm gì mới được. "Tiểu Vãn, anh muốn gặp em" Giọng nói kèm tiếng ho khẽ của anh ta vang vọng bên tai.

__ Anh ta khăng khăng muốn đi tìm cậu.....

__ Ai cũng không cản được, không biết bây giờ thế nào......

Tôi cứ ngồi co lại ôm đầu gối, mãi cho tới khi ngón tay cảm thấy nóng rát mới ngẩng đầu lên, dụi tắt điếu thuốc, rồi đi ra cửa dưới ánh mắt hài lòng của Mễ Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.