Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích Cậu

Chương 29: Chiến đấu công bằng




Trong phòng tiếp khách của công ty, một đôi nam nữ cùng ngồi trên sofa, trang phục lịch sự, giống như thân thiết. "Cô Ôn." Thấy tôi đẩy cửa vào, hai người đứng lên bắt tay với tôi.

"Chào hai người, mời ngồi." Tôi ngồi xuống đối diện với hai người họ, đặt cuốn catalogue trên tay xuống. Công ty chúng tôi ngoại trừ tiêu thụ trang sức đá quý còn đáp ứng yêu cầu thiết kế riêng của khách hàng, Hôm nay là cuộc hẹn trước với hai người này, hi vọng chúng tôi làm nhẫn cưới cho họ.

"Đây đều là các mẫu mới nhất trong năm nay của công ty chúng tôi, hai người có thể xem trước một chút." Tôi mở catalogue ra, đưa tới trước mặt họ.

"Cô Ôn, nghe nói cô du học từ Pháp về, cho nên chúng tôi tin tưởng mắt thẩm mĩ của cô," Cô gái mang vẻ mặt hạnh phúc cười nói với tôi. "Cô nói tôi thích hợp đeo kiểu nhẫn nào?" Nói xong vươn tay trái ra trước mặt tôi.

Đó là một cánh tay được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa còn rất duyên dáng. Tôi cười cười, nói thật: "Cô Trần, ngón tay cô mảnh mai thon dài, với lại làn da trắng nõn, về cơ bản là các kiểu đều thích hợp, mà năm nay thịnh hành khéo léo tinh xảo." Tôi dừng một chút, tiếp tục nói. "Thực ra tôi cho là, nhẫn là loại trang sức có giá trị kỉ niệm rất lớn, nhẫn cưới lại càng có ý nghĩa hơn. Cho nên tôi để tùy cô quyết định, còn nhà thiết kế, tôi cho là chỉ có tác dụng dẫn đường thôi."

"Ừm, được, chúng ta bàn bạc một chút." Cô gái cười gật đầu.

Tôi ngồi đối diện, nhìn hai người tụm đầu vào chăm chú thảo luận, trong đầu hiện lên cảnh năm đó tôi cùng Vệ Phi lật catalogue công ty đá quý đưa tới. Cuối cùng tôi chọn một kiểu thanh nhã khảm bên trong, vòng là bạch kim, khảm lên là kim cương màu hồng phấn do Vệ Phi chọn, cực kì đắt, nhưng quả thật đẹp vô cùng. Mà bởi biến cố đêm trước khi kết hôn, tôi vẫn chưa kịp đeo lên tay chiếc nhẫn mình chọn. Bây giờ cũng không biết nó ở nơi nào, hoặc nói, nó có còn hay không.

Nửa tiếng sau, tôi lấy được kiểu dáng bọn họ đã chọn kĩ, điền xong đơn đặt hàng, tôi chạy vào văn phòng Paul. "Em muốn xin nghỉ buổi chiều."

"Sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?" Paul quan tâm hỏi. "Sắc mặt của em không tốt lắm."

"Không sao, em chỉ hơi mệt một chút, nhưng công việc hôm nay em làm cũng gần xong rồi." Tôi không nói cho anh, là vì đôi người yêu vừa nãy kích thích thị giác của tôi, khơi dậy hồi ức của tôi, bây giờ lòng tôi rất loạn, nóng lòng muốn tìm một chỗ xả ra.

"Ồ, không thành vấn đề." Paul nhún vai. "Gần đây em đúng là rất vất vả, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp!"

"Cảm ơn, mai gặp." Quay người đi ra cửa văn phòng, tôi cảm ơn Paul quan tâm đồng thời lặng thầm xin lỗi anh. Tôi biết bản thân không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, nhưng bây giờ tôi không khống chế được.

Trên đường đi tôi gọi điện cho Mễ Nhi, cô ấy đang tập trung sáng tác tiểu thuyết, xem như là nghề nghiệp tự do, cho nên lúc nào cũng có thời gian. Tôi kêu cô ấy đến quán bar của Tề Phóng chờ tôi. Khi cô ấy tới, Tề Phóng đang tự mình rót ly rượu thứ ba cho tôi. "Cậu cuối cùng cũng tới." Tề Phóng ở sau quầy bar lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, đồng thời hất cằm về phía tôi. "Chị hai này từ lúc bước vào đây đã là bộ mặt như cái bị rách, hỏi cô ấy, cô ấy còn nói không có chuyện gì, giờ cậu đến thì tốt rồi, hai người từ từ trò chuyện đi, tôi còn có việc phải đi ra ngoài."

"Sao vậy?" Mễ Nhi đi tới, sau đó nói. "Tiểu Vãn, thật ra mình cũng có chuyện muốn nói với cậu....."

"Để lát nữa rồi nói, giờ uống rượu với mình." Tôi kéo cô ấy ngồi vào góc khuất trên sofa.

"Cậu.....làm sao thế? Mễ Nhi nhìn thấy một lố bia đã mở ở phía sau, hơi giật mình.

"Có chút phiền, nên đã xin nghỉ rồi." Tôi bật nắp một chai, tu một hơi.

".......Vì anh ta?"

"Anh ta? Cậu nói Vệ Phi?" Tôi đưa chai bia cho cô ấy. "Chút chút." Tôi không muốn nói dối bạn thân mình.

"Hai người......"

"Không có gì, mình và anh ta không có vấn đề gì." Qua chuyện lần trước một tuần rồi, tôi và anh ta không liên lạc nữa, lại càng không chạm mặt.

"À." Sau khi đáp lại, Mễ Nhi không nói nữa.

Đều nói khi tâm trạng không tốt thì tửu lượng cũng chịu ảnh hưởng. Sau khi tất cả các chai trước mặt đều trống không, tôi bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng. Mà Mễ Nhi, không liên quan đến tâm trạng, tửu lượng của cô ấy vốn không tốt, giờ đã nghiêng qua dựa vào thành sofa, không biết có phải ngủ rồi không. Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào chỗ dựa mềm mại trên ghế, thái dương hơn giật giật đau đau, sau đó tôi nghe Mễ Nhi nói khẽ: "Tiểu Vãn....Mình nói....chuyện của cậu cho Vệ Phi rồi."

"Cậu nói cái gì?" Tôi đột ngột mở mắt ra, nhìn cô ấy đang say: "Hôm qua....Vệ Phi tới tìm mình....."

Giọng nói của cô ấy hơi lè nhè, nói đứt quãng. "Anh ta hỏi mình, cậu....xảy ra chuyện gì....Sau đó, mình nói cho anh ta......"

"Cậu nói cho anh ta cái gì rồi?" Tôi xông lên túm lấy hai vai cô ấy, cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt. "Chính là....chuyện kia....mình cảm thấy, anh ta vẫn còn rất yêu cậu, mà cậu lại....."

Cô ấy đột nhiên ngồi xuống, kéo tay tôi. "Cho anh ta biết cũng không phải chuyện xấu, biết đâu giữa hai người....."

"... ....Cậu nhất định là viết tiểu thuyết tình yêu quá nhiều rồi!" Sửng sốt nửa giây, tôi giật tay cô ấy ra, bỏ lại một câu, lao ra khỏi quán bar. Bình rượu trên bàn bị tôi va vào đổ xuống, phát ra âm thanh thanh thúy liên tiếp.

"Shit!" Tôi cố sức đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra, cả thế giới giống như một màu đen tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.