Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích Cậu

Chương 28: Buổi sinh nhật đầy cảm động




Sau khi vào cửa, Vệ Phi gần như là ngã vào ghế sofa, ngón tay trên tay vịn trắng nhợt, hơi chút run rẩy. Đồng thời quay mặt vào trong sofa, gương mặt anh ta cố nén đau đớn. Tôi nhìn anh ta một lúc, cuối cùng vẫn đi qua, lấy một cái gối lót lưng cho anh ta, vừa tự nói với chính mình, đó chỉ là bù đắp cho vô ý thương tổn anh ta ban nãy, vì tôi không muốn mình thiếu anh ta cái gì.

Né tránh cái nhìn chăm chú của anh ta, tôi lấy một chai nước suối trong tủ lạnh ra, sau đó nghe thấy tiếng anh ta từ phía sau truyền đến.

"Xin lỗi." Anh ta nói.

Tay tôi run lên, suýt chút nữa làm đổ nước ra khỏi ly. Lại nghe anh ta nói tiếp: "Chuyện đêm đó, anh vẫn muốn nói xin lỗi với em. Anh không nên không tin em, lại càng không nên bị tức giận kích động không nghe em giải thích mà hiểu lầm em. Chuyện đó, tất cả đều là lỗi của anh...Nếu như xúc phạm đến em, anh xin nhận lỗi với em."

Chờ anh ta nói xong, tôi đặt ly nước trước mặt anh ta. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc mà thành khẩn, chăm chú nhìn ánh mắt tôi. Nhưng mà__"có một số chuyện xảy ra sẽ không thể cứu vãn được." Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng, kì thật trong lòng đau từng cơn.

"... ....Anh biết." Anh ta nhận lời nói của tôi, nói rất nhỏ. "Anh không muốn vì sai lầm của mình lúc đó mà viện cớ. Nhưng mà sau khi anh ra khỏi nhà, đột nhiên tỉnh táo lại, anh biết anh không nên độc đoán như thế, phải nghe em giải thích. Vì thế anh quay về, nhưng khi về đến nhà thì em đã đi rồi."

"Đương nhiên! Chẳng lẽ tôi còn phải chờ anh về đuổi tôi đi sao?" Nhớ đến tình cảnh lúc đó, giọng nói của tôi chợt mang chút trào phúng. Đêm đó, khi anh ta nói hi vọng có thời gian một mình yên lặng suy nghĩ, tôi đau xót hỏi anh ta, tôi có cần biến mất khỏi nhà anh ta không, kết quả, anh ta cho tôi đáp án: "Tùy cô." Sau đó mở cửa đi ra ngoài. Gió lạnh từ khe cửa tràn tới, cho dù chưa nói câu đó thì giọng điệu và ánh mắt rét lạnh của anh ta__vẫn lạnh đến lòng tôi.

"Em...." Anh ta hơi nhíu mày, khẽ thở dài. "Em cũng không cần phải nói gay gắt như thế. Em biết anh sẽ không làm vậy mà."

"Không, tôi không biết. Tôi chỉ biết vào cái đêm trước khi trở thành cô dâu, trong lòng tôi dạt dào vui sướng đó, đặt một đống thứ gọi là "bằng chứng" ở trước mặt tôi, tôi chỉ biết anh lựa chọn tin tưởng mấy tấm ảnh mà nữ thư kí "thông minh tài giỏi" lại sùng bái anh đưa cho, cũng không chịu nghe tôi giải thích một câu; tôi chỉ biết anh dùng ánh mắt nói cho tôi, tôi là một con đàn bà không chung thủy; tôi chỉ biết anh nói "tùy" tôi có đi hay không; chỉ biết là bởi vì anh, tôi thiếu chút nữa____" Chuyện cũ lần lượt tái hiện trước mắt khiến tôi không nhịn được lạnh lùng lên án. Nhưng khi nói xong câu cuối cùng, tôi chợt tỉnh táo, máy móc dừng lại, quay đi không nhìn anh ta.

"... ....Thiếu chút nữa? Thiếu chút nữa cái gì?"

Không biết là anh ta quá nhạy cảm hay là vẻ mặt mất tự nhiên bao nhiêu trên mặt tôi, anh ta nghe ra điều tôi giấu kín.

"Không có gì." Tôi bình tĩnh trả lời anh ta. Tất cả chỉ đến đây là dừng, phần còn lại, anh ta không cần phải biết. Hơn nữa, cho dù nói cho anh ta, cũng không cách nào bù đắp được, ngược lại sẽ dây dưa mãi.

"Em đang giấu cái gì?"

Hiển nhiên câu trả lời của tôi không có sức thuyết phục, anh ta vẫn kiên trì. "Nói cho anh biết, em thiếu chút nữa làm sao?"

"Đã nói rồi, không sao cả!" Tôi đứng lên, mặc kệ trong mắt anh ta có bao nhiêu hoài nghi và khó hiểu, hạ lệnh đuổi khách: "Đã khuya rồi, ngày mai tôi còn phải tăng ca."

Vệ Phi lẳng lặng nhìn tôi thật lâu, sau đó, anh ta rũ mắt xuống, vịn cây gậy, từ từ đứng lên. Khoảng cách bốn tầng lầu, tôi không chắc Vệ Phi có khả năng tự mình đi xuống hay không, với lại, hình như xuống lầu càng khó giữ vững trọng tâm hơn lên lầu.

Đứng ở cửa nhìn anh ta cực kì miễn cưỡng đi xuống bậc đầu tiên, trong lòng tôi hung hăng tự nói, đây là lần cuối cùng! Tôi giúp anh ta chì vì không muốn anh ta xảy ra chuyện gì không may ở trước cửa nhà tôi mà thôi, thêm cả việc này nữa tạo nên cái kết hoàn mỹ nhất cho lần gặp nhau đêm nay của hai chúng tôi__ ít nhất tôi hết tình hết nghĩa được. Sau đó, tôi tới đỡ anh ta. Đột nhiên được tôi giúp, Vệ Phi quay đầu lại nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó tiếp tục cố gắng làm cái chuyện cực kì khó khăn đối với anh ta.

Tôi đứng ở bên phải anh ta, đưa tay vòng qua eo, đỡ lấy trọng lượng cơ thể anh ta, đồng thời cảm giác được chân phải yếu ớt vô lực của anh ta. Cột sống bị thương làm cho chân phải anh ta gần như mất khả năng cử động, đó cũng là lý do tôi chọn đứng ở bên này.

Bậc thang một tầng lại một tầng giống như dài vô tận không có kết thúc, tôi thậm chí cảm giác được thân thể anh ta khẽ run ngày càng rõ hơn, đành phải không ngừng tăng sức ở cánh tay, nâng eo anh ta lên, giúp anh ta ổn định trọng tâm. Trong mười tiếng chuông đồng hồ thật dài chỉ có tiếng hít thở đâu đó, sự im lặng giữa hai chúng tôi làm tôi có cảm giác thiếu chút hít thở không thông.

Cho đến khi rốt cuộc đi tới hành lang, đứng ở vệ đường, tôi lại không thấy trút được gánh nặng, toàn bộ sức nặng thân thể Vệ Phi gần như đặt lên người tôi.

"Tôi giúp anh gọi xe." Tôi cố gắng đỡ anh ta, anh ta ngay cả nói cũng hết hơi, không nói gì, hơi chút thở dốc, sắc mặt tái nhợt. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của tài xế taxi, tôi đưa anh ta vào trong xe. Khi sắp đóng cửa thì tôi chợt thấy anh ta nhíu chặt mi, hai tay để trên đùi, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Bộ dạng khổ cực của anh ta khiến tôi có chút khổ sở, trong chốc lát, tôi cảm thấy quyết định để anh ta lên lầu của mình xấu xa mà nực cười bao nhiêu. Rốt cuộc tôi phải làm sao? Hành hạ anh ta? Nhìn anh ta đau đớn, sau đó bù đắp từng chút đau khổ năm đó tôi chịu đựng?

Nhìn taxi trên con đường từ từ đi xa, tôi mới xoay người đi về. Lúc lên lầu, tôi đi thật nhẹ, nhẹ đến mức không làm đèn cảm ứng sáng lên. Tôi và Vệ Phi, không biết có phải kết thúc như vậy không, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa. Tôi chỉ biết, bốn phía tối thui, từng bước lại từng bước, cảm thấy giống như mệt muốn chết, trong lòng cũng giống như có thứ gì đè xuống, cảm giác mệt mỏi rã tương phản với màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.