Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 9: Xuất phát




“Không cần để ý ta, các ngươi đâu xông hết lên! Giết chết hắn đi!” Nam Cung Hoàng chưa từng bị ăn đấm nhiều như vậy, dựa vào tường, cắn răng kêu lên.

Tề Dật Phàm tức giận đầy mình chưa có chỗ phát tác, lấy một chọi tám, đối với hắn mà nói chẳng là cái gì! Vung cái kiếm kia lên, thân pháp như chớp, khí thế bức người, vừa ra tay đã đánh ngã hai tên hộ vệ, sáu gã khác thấy hắn lợi hại như thế không khỏi kinh hãi, lần lượt nhìn nhau đồng loạt vung đao tới chém.

Nam Cung Hoàng từng cùng Tề Dật Phàm giao thủ rồi, đương nhiên biết sự lợi hại của hắn! Biết rõ có thêm vài người nữa cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn! Nam Cung hoàng dùng ống tay áo, hung hăng lau vết máu trên khóe miệng, cho dù không cam tâm nhưng xem tình hình thế này thì trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!

Nam Cung Hoàng hạ quyết tâm, thừa dịp lúc bọn họ đang mải đánh nhau liền từ cửa chạy ra ngoài, bỏ trốn mất dạng. Hộ vệ lúc này thấy chủ nhân đã chạy, vậy bọn họ còn đánh làm gì cho phí sức? Đều rút đao, chạy theo hết.

Tề Dật Phàm đuổi tới cửa, chống tay lên khung cửa rồi quay lại liếc mắt nhìn Tử Kỳ, sợ là để nàng ở lại đây một mình không an toàn vì thế bỏ qua cơ hội đuổi giết Nam Cung Hoàng, nhanh chóng quay về ôm nàng vào trong ngực: “Tử Kỳ, không sao rồi, bọn họ đã chạy hết!”

Lúc này, diệu hiệu trong người Hạ Lan Tử Kỳ đã hoàn toàn phát tác, nàng thần trí mơ hồ không rõ, mềm nhụn nầm trong vòng ôm ấm áp của Tề Dật Phàm, vươn hai tay ôm lấy hai má của Tề Dật Phàm, ánh mắt say mê nhìn hắn, cười dịu dàng: “Hoa Tranh, Hoa Tranh, chàng đã tới rồi?”

Cho rằng nàng nhận ra mình rồi, Tề Dật Phàm thấy nao nao.

“Ta nhớ chàng...... Chúng ta đã rất lâu rồi chưa gặp!” Hạ Lan Tử Kỳ yếu đuối nói, môi thơm như như mưa rơi, tinh tế phủ xuống khắp hai má và cổ Tề Dật Phàm.

“Tử Kỳ, cô đừng như vậy, cô tỉnh táo một chút đi!” Tề Dật Phàm lúc này mới kịp phản ứng, xuân dược phát tác, đầu óc của nàng đã không còn tự chủ được nữa, coi mình là Hoa Tranh.

Lúc này, đối với Hạ Lan Tử Kỳ mà nói, thân thể Tề Dật Phàm giống như có chứa một thứ ma lực nào đó, mãnh liệt hấp dẫn nàng, khiến cho nàng không thể khống chế bản thân muốn thân mật cùng.

“Tử Kỳ, ta là Tề Dật Phàm không phải Hoa Tranh, cô bình tĩnh một chút!” Hắn dùng lực kéo Hạ Lan Tử Kỳ từ trên người mình ra, thấy Hạ Lan Tử Kỳ hai má đỏ ứng, trán đổ mồ hôi, cả người mơ mơ màng màng như say rượu. Tề Dật Phàm đau lòng không thôi, đưa tay sờ lên trán nàng, thật sự nóng vô cùng!

Nhờ sức của thuốc, Hạ Lan Tử Kỳ lại nhào vào trong ngực của hắn: “Chàng đừng đẩy thiếp ra, chàng là Hoa Tranh, không phải chàng vẫn luôn muốn thiếp sao? Thiếp cho chàng! Hôm nay sẽ cho chàng!” Nàng nói xong, liền chủ động cởi y phục của mình, Tề Dật Phàm một phát bắt được hai tay của nàng, thống khổ kêu lên: “Tử Kỳ!”

“Chẳng lẽ chàng không muốn thiếp sao?” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn nhìn hắn.

“Ta muốn, ta muốn nàng nhưng ta không muốn ở đây. Chúng ta đi nơi khác.” Tề Dật Phàm biết nàng đang rất khó chịu, cũng thật sự không ngăn cản nổi sự cầu xin kia của nàng, ánh mắt khát vọng, coi như là kế trước mắt cứ đồng ý với nàng đã.

Đồng thời cũng vô cùng hận cái tên trời đánh Nam Cung Hoàng kia, nếu không phải mình đuổi tới đúng lúc thì trong lúc Hạ Lan Tử Kỳ đang thần trí mơ hồ thế kia, sợ là sẽ để cho tên cầm thú kia âu yếm rồi! Nghĩ đến đây, hắn lại giận đến sôi máu, tuy rằng lần này may mắn để cho Nam Cung Hoàng chạy thoát, nhưng quân tử báo thù mười năm không muộn, thù này, hắn nhất định phải trả cho đủ.

Nhưng mà bây giờ phải làm sao? Đúng rồi, giải dược! Hắn đã đưa cho mình giải dược rồi! Nhớ tới điều này, Tề Dật Phàm đưa tay vào áo lấy ra viên thuốc kia.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ ôm lấy cổ của hắn, cầu xin: “Thiếp không muốn đổi chỗ khác, thiếp rất khó chịu, thiếp muốn chàng luôn ở đây!”

Tề Dật Phàm một bàn tay nhẹ vỗ về lưng của nàng, tay còn lại giơ thuốc lên, không ngừng do dự.

Nam Cung Hoàng âm hiểm giả dối, hắn đưa giải dược cho mình, liệu có phải thật không? Hay là giả? Nếu là thật thì không sao nhưng nếu là giả, mình cho Hạ Lan Tử Kỳ ăn vào thì chẳng phải là hại nàng sao? Tề Dật Phàm không ngừng phân vân, nhưng mà hắn không thể lấy tính mạng của Hạ Lan Tử Kỳ ra đùa giỡn được, cẩn thận vẫn hơn. Hắn quyết định đưa Hạ Lan Tử Kỳ đến nơi khác trước đã, chờ tìm được người đến xem thử thuốc này lả thật hay giả rồi mới quyết định có cho nàng uống hay không.

Tề Dật Phàm cất giải dược đi, ngồi xuống ôm lấy Hạ Lan Tử Kỳ, xoa dịu: “Nhịn thêm chút nữa, rất nhanh sẽ tốt thôi!” Dứt lời, ôm nàng đi đến cửa phòng, dùng khinh công, vô cùng nhanh chóng phi đi.

Chỗ này của Nam Cung Hoàng mặc dù ở trong thành nhưng mà lại ở nơi hẻo lánh. Lúc bọn họ ra đến ngoài thì đã hoàng hôn, cũng là lúc nhà nhà lên đèn cùng nhau ăn cơm chiều, trên đường người đi cũng không nhiều lắm.

Tề Dật Phàm ôm Hạ Lan Tử Kỳ phi nước đại trên phố, trở thành đối tượng bàn luận của dân chúng trong thành.

Hạ Lan Tử Kỳ bị xuân dược tra tấn đến nước sôi lửa bỏng, tuy rằng được Tề Dật Phàm ôm, nhưng vẫn không đứng đắn cuốn lấy cổ Tề Dật Phàm mà hôn hít, an ủi phần nào dục vọng đang rực cháy trong cơ thể.

Tề Dật Phàm không đưa Hạ Lan Tử Kỳ hồi phủ, sợ bộ dạng xấu hổ khi trúng xuân dược của nàng bị người trong phủ nhìn thấy sẽ chê cười, cũng sợ sẽ truyền ra những lời đồn đại bất lời cho Hạ Lan Tử Kỳ, vì thế, Tề Dật Phàm trực tiếp đem nàng ôm vào một tửu lầu sang trọng nhất nhì trong thành {Vạn Phúc lâu}.

{Vạn Phúc lâu}, ở dưới đại sảnh lầu một là tửu lâu, hai ba lầu phía trên mới là phòng dành cho khách. Hắn ôm Hạ Lan Tử Kỳ vừa bước vào cửa, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tề Dật Phàm cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp ôm Hạ Lan Tử Kỳ đi lên lầu trên.

Tiểu nhị chào cửa run lên, thấy Tề Dật Phàm đã đi được hơn mười bậc thang rồi, lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Ôi, khách quan! Ngài muốn ở trọ phải không! Muốn phòng thường, hay là phòng thượng hạng?”

Tề Dật Phàm không chút suy nghĩ, thốt lên: “Muốn phòng tốt nhất!”

Tề Dật Phàm chạy quá nhanh, tiểu nhị mới chỉ lên được bốn năm bậc thang thì Tề Dật Phàm đã lên đến lầu hai. Tiểu nhị kia cũng coi như thông minh, thấy tình cảnh này, hô lớn: “Khách quan, Thiên Địa Sảnh là phòng nghỉ xa hoa nhất của tửu lâu chúng tôi, ở lầu 3, ngài chờ tôi một chút, tôi sẽ mở cửa cho ngài!”

Thiên Địa Sảnh là một phòng nghỉ lớn, trải thảm đỏ, màn lụa trùng trùng, trong phòng văn phòng tứ bảo[1] đều đủ, đồ trang trí cổ kính.

Sau khi vào phòng, Tề Dật Phàm muốn ném luôn Hạ Lan Tử Kỳ lên giường, nhưng mà, Hạ Lan Tử Kỳ lại ôm chặt lấy cổ của hắn không buông.

Tiểu nhị trong phòng đã nhìn thấy mất rồi! Tề Dật Phàm có chút xấu hổ, nhưng cũng không nhẫn tâm thô bạo đẩy nàng ra, đành phải lấy bạc trong túi ném cho tiểu nhị: “Mau lên, nhanh chóng thỉnh một lang trung đến đây cho ta!”

Tiểu nhị kia mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng nhìn ra Hạ Lan Tử Kỳ hình như không còn biết gì nữa, thần thái kia quá mức không bình thượng, nhân lấy bạc rồi nhân tiện nói: “Công tử thật vừa khéo, dưới lầu có một khách quan bị ngã gãy tay, vừa mới mời lang trung đến xem! Có lẽ cũng đã xem xong rồi cũng nên, tiểu nhân sẽ nhanh chóng xuống mời ông ấy lên đây!”

“Tốt lắm! Nhanh đi đi!” Tề Dật Phàm khoát tay, tiểu nhị vội vàng rời đi.

“Hoa Tranh......” Hạ Lan Tử Kỳ thâm tình kêu lên một tiếng, say mê nhìn hắn.

“Cô cố gắng chịu đựng một chút, lát nữa sẽ có lang trung đến đây!”

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ căn bản đã chẳng còn nghe lọt tai câu nào nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi cánh môi hồng đào chu lại.

Đối mặt với cô gái mình yêu đang làm động tác muốn hôn, Tề Dật Phàm tim đập nhanh hơn, hắn không thể nhìn Hạ Lan Tử Kỳ cứ phải chịu dày vò thế này được, nhanh chóng nâng gáy Hạ Lan Tử Kỳ lên mà hôn nàng.

Trong nháy mắt, hô hấp của nàng bị Tề Dật Phàm mạnh mẽ đoạt đi! Cảm xúc như tia chớp giật qua, khiến cả người nàng trở nên run rẩy, giống như một con cá đang khát khô bỗng hứng được giọt sương, hưng phấn vô cùng.

Hơi thở gấp gáp kia phủ lên mặt Hạ Lan Tử Kỳ, nong nóng, hơi ngứa, cánh môi mềm mại nóng cháy kia gắt gao ép chặt lấy nàng, trằn trọc mà quấn quýt lẫn nhau, càng làm tâm trí nàng thêm rung động, gắt gao ôm bám lấy cổ Tề Dật Phàm không ngừng dùng sức đòi lấy nước bọt lành lạnh trong miệng hắn.

Đầu lưỡi hai người vươn ra tứ phía, không ai nhường ai, không chịu thỏa hiệp với nhau, nụ hôn này thật sự đáng ví với thiên lôi địa hỏa!

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu nhị: “Công tử, lang trung mà ngài mời đã tới.”

Tề Dật Phàm muốn dừng lại, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ lại không buông tay, không còn cách nào khác đành phải bế nàng lên trên giường, điểm huyệt đạo của nàng, hô với bên ngoài: “Vào đi!”

Lúc này, tiểu nhị dẫn vào một ông già mặc áo lam chừng sáu mươi tuổi, đi đến: “Công tử, vị này là Bạch lang trung!”

Tề Dật Phàm ngẩng đầu, nhìn vị lang trung kia thân hình gầy yếu, cằm nuôi chòm râu dê, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, bên người đeo một hòm thuốc, nhìn tuổi, là một vị lang trung già.

Tề Dật Phàm vội vàng đi đến túm chặt lấy lang trung: “Mau tới giúp ta nhìn thử, nàng bị người ta hạ xuân dược, phải chữa trị như thế nào?”

“Công tử đừng gấp, lão phu lập tức xem!” Tiểu nhị rất nhanh nhẹn giúp lang trung đỡ lấy cái hòm thuốc, lang trung đi vào trước giường, vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ nằm ở trên giường không nhúc nhích, bộ dáng bị mồ hôi chảy ướt, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng bắt mạch, ông vội vàng rụt tay về, vẻ mặt lo lắng: “Công tử, vị cô nương này bị người ta hạ xuân dược đúng rồi!”

“Có cách nào giải được không?”

Vị lang trung già thở dài: “Aizz! Vị cô nương này không phải trúng xuân dược bình thường, căn cứ vào kinh nghiệm của ta, đây chắc chắn là loại thuốc đặc chế. Loại thuốc này có công dụng rất mạnh liệt, cơ bản không có thuốc nào chữa được!”

“Cái gì? Không có thuốc nào chữa được?” Tề Dật Phàm tức giận, đưa tay túm lấy vạt áo lang trung.

“Công tử công tử, cậu đừng xúc động như vậy! Kỳ thật cũng không phải không có cách, chỉ cần âm dương giao hợp, xuân dược khắc tự giải.” Lão lang trung nhìn rồi hỏi hắn: “Công tử là thế nào với cô nương này?”

Tề Dật Phàm không lưỡng lự: “Ta là tướng công của nàng!”

Lão lang trung thở một hơi nhẹ nhõm: “Đây không phải rất đúng lúc sao? Sau khi hai vị hợp phòng xong, thuốc này sẽ được giải trừ!”

Nếu cứ theo tình trạng này mà hợp phòng, thì sai khi Hạ Lan Tử Kỳ tỉnh lại có trách hắn không? Tề Dật Phàm lúc này rất khó xử, cau mày nói: “Còn cách nào khác không?”

Nghe giọng điệu của Tề Dật Phàm thì có vẻ như không tự nguyện lắm? Vị lang trung già nua thoáng sửng sốt, nhưng mà cũng biết không nên hỏi nhiều, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng chỉ có thể dựa vào cố gắng của nàng, từ từ chờ thuốc hết tác dụng, nhưng mà cách này rất mạo hiểm, thân thể nữ tử yếu đuối sợ là không qua nổi!”

Đã trở nên nghiêm trọng như vậy? Tề Dật Phàm hít một hơi lạnh, buông lão lang trung ra, từ trong áo lấy ra viên thuốc mà Nam Cung Hoàng đưa cho: “Đây là thuốc người khác đưa cho ta, nói là thuốc giải, ông giúp ta nhìn thử xem là thuốc này thật hay giả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.