Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 36: Anh ấy và cô ấy (?)




Trên đường lái xe đi biệt thự trên núi, điện thoại Thi Vực vang lên.

Anh rút tay ra đi cầm điện thoại lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến là Tần Cận, giọng nói ảm đạm muốn mạng, “Alo.”

Tần Cận nghe giọng anh có chút không vui, không nhịn được trêu chọc, “Sao, quấy rầy đến chuyện tốt của anh?”

”Nói chuyện.” Mắt sắc Thi Vực âm u, giọng nói càng lạnh hơn vài phần.

”Có mấy nhà đầu tư nước ngoài, nghe nói là làm hạng mục cho quốc gia. Bọn họ muốn gặp anh một chút, buổi tối đặc biệt chạy đến 19 thành hoàng đế, anh bớt thời giờ đến một chuyến.”

”Không rảnh.”

”Nghe nói lai lịch mấy người này không nhỏ, hiện tại Mạc tiểu thư đang tiếp đãi bọn họ ở tầng 18 của cô ta, mở ra bốn năm chai rượu đỏ giá trị trăm vạn, anh không đến, nói thế nào cũng không được.”

”Nói sau.”

Thẩm Chanh tựa hoàn toàn ở trên cửa xe, nửa khép con ngươi, mặc cho gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô.

Thi Vực cúp điện thoại, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước một lần nữa.

Trong xe tối đen, mặt tuấn mỹ càng hiện ra hình dáng rõ ràng, khóe môi luôn mang theo ý cười.

Xe rất nhanh lái vào biệt thự trên núi.

Sau khi dừng hẳn, Thẩm Chanh xoay người đẩy cửa xe ra.

Đang muốn xuống xe, không ngờ lại bị kéo về trong xe một lần nữa.

Sau đó, thân hình nóng rực liền phủ xuống.

”Ưm!”

Nụ hôn cuồng thế hung hăng lao tới, khiến Thẩm Chanh không khỏi phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Nụ hôn này, tới đột ngột, kết thúc cũng đột ngột.

Rời đi môi của cô, Thi Vực dùng tay nâng cằm của cô lên, nheo đôi mắt quyến rũ lại, “Anh về 19 thành một chuyến, ngoan chút, chờ anh.”

Nói xong, hạ một nụ hôn xuống trên chóp mũi của cô.

”Ừ, lái xe cẩn thận một chút.”

Thẩm Chanh xuống xe, lập tức có người làm đi tới hỏi han ân cần, sau đó ngoan ngoãn lễ phép dẫn cô vào lầu chính.

Nhìn thấy Thi Vực tự mình lái xe đưa cô đến đây, người giúp việc nào dám hỏi nhiều, lại không dám có một chút chậm trễ, chiếu cố không chu toàn.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh dần dần đi xa, Thi Vực mới quay đầu xe ở trong trang viên rộng lớn.

Hai mươi phút sau, anh đến cao ốc Đế Hoàng, đi thang máy chuyên dụng lên tầng mười tám.

Có người đứng chờ ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy anh, liền cúi đầu khom lưng đón anh vào.

Tầng mười tám của Mạc Khuynh Tâm, được làm đến có thể so với cung đình, xa hoa đến cực hạn.

Bắt đầu từ cửa hàng, giá rượu khắc hoa vẫn luôn kéo dài đến góc trong cùng, phía trên mặt đặt rượu đỏ thượng đẳng không cùng năm, giá cả từ sáu con số đến chín con số không đồng đều.

”Hạng mục quốc gia gì?” Thi Vực bước đi vào, hờ hững nhìn sang mấy người ngoại quốc ngồi trên ghế sofa.

Bên cạnh có người trả lời: “Là như vậy, bọn họ nghe nói ngài muốn mua ngoại ô vùng nam bộ nước S để thành lập sân đánh gôn quý tộc, cho nên hy vọng bàn bạc với ngài một chút, có thể để cho bọn họ cùng đầu tư hạng mục này hay không.”

”Cái này cũng gọi là hạng mục quốc gia?” Thi Vực dừng bước, ánh mắt mơ hồ chìm xuống, nguy hiểm bắn ra bốn phía.

Người trả lời nhìn thấy sắc mặt Thi Vực sợ tới mức không dám nói lời nào, mấy người ngoại quốc cũng bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.

Thấy bầu không khí hơi ngượng ngùng, Mạc Khuynh Tâm đứng lên hòa hoãn cục diện, “Nếu đều đến rồi, liền ngồi xuống từ từ trao đổi, coi như cho tôi vài phần thể diện.”

Nhưng Thi Vực lại không động chút nào, không có ý định muốn ngồi xuống, chỉ là đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi.

Thấy anh không chịu nể mặt mình, Mạc Khuynh Tâm cũng không cảm thấy khó xử, mà là ưu nhã đi đến trước mặt nhà đầu tư.

”Thật ra Thi thiếu nể mặt đến đã là vinh hạnh của chúng ta, dù sao sinh ý liên quan đến anh ấy trải rộng khắp. Bình thường dù là nhà buôn bán tỷ phú, anh ấy cũng rất ít tự mình ra mặt nói, kính xin các vị bỏ qua cho.”

Một hơi tiếng anh lưu loát tuyệt vời thốt ra, khiến người ta không thể không sợ hãi thán phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.