Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 17: Đột biến




Tôi phát hiện ra những ngày gần đây tâm trạng Đỗ Đạt càng nặng nề.

Thế mà chủ nhân lại kiếm đủ mọi lí do để giữ anh ta lại. Ai cũng có thể nhận ra được, đây thực chất là giam lòng trá hình, ngay cả tin danh kỹ Son ở Nam Kinh bị bệnh nặng truyền tới cũng chẳng thể giúp Đỗ Đạt thoát ra.

Dưới bóng trăng, hình ảnh Đỗ Đạt sao lẻ loi đến vậy, lẻ loi như tôi cứ đơn phương chìm sâu trong nỗi tương tư, vĩnh viễn chẳng thể nhìn thấy nắng mai. Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng xa cách, trường bào màu xanh vẫn ánh lên từng đường thêu tỉ mỉ, thanh lãnh không khát cầu.

Tôi đưa áo choàng cho anh ta, hỏi, ngài rất nhớ cô ấy phải không?

Anh ta không đáp lời, vẻ mặt lạnh như băng.

Hay là, tôi khó khăn mím môi, tôi có thể giúp ngài.

Cô? Anh ta nhíu mày.

Đúng vậy, chỉ mình tôi.

Trước mặt chủ nhân, tôi nói, xin ngài để tôi múa cho Đỗ Đạt xem một lần. Chủ nhân nghĩ tới chuyện hôm trước của tôi và Đỗ Đạt, vui vẻ đồng ý.

Người đi xa thanh thương một khúc

Trăng cành đào đầu bến lung linh

Khai Nguyên này khúc thái bình

Xin đừng thêm điệu ly tình buồn thay



Cười, cười trong đau đớn. Tôi vì giúp người mình yêu và nữ tử kia gặp gỡ mà sẵn sàng hy sinh cả bản thân mình! Chải tóc xong, không cần nhìn gương tôi cũng biết mình lộng lẫy tới cỡ nào

Lả lướt xoay người vung tay áo, y phục nửa che nửa đậy, cuối cùng tôi lại trở về với bản sắc đã che dấu bấy lâu. Nhẹ nhàng xoay tròn nghiêng người uyển chuyển, khiến người ngồi bốn phía không rời mắt. Ngay cả chủ nhân cũng sửng sốt kinh ngạc, ông ta biết tôi cũng có chút nhan sắc, lại không ngờ tôi cũng có thể phong tình kiều diễm đến vậy.

Tôi khẽ cười quyến rũ gọi mời, rồi lại vô tội, đơn thuần, điềm đạm đáng yêu, đây là kỹ xảo vô cùng quen thuộc của nữ tử phong trần. Thế nhưng, tôi chỉ mong một người có thể hiểu được, rằng vẻ ngoài tất cả chỉ là phù du, rằng tôi đã ngậm đắng nuốt cay lặng lẽ dấu đi biết bao nước mắt, giữ nó sâu tận đáy lòng, để rồi bao đêm đớn đau khắc khoải âm thầm xé nát trái tim tôi.

Xé nát trái tim tôi, còn có cả ánh mắt của Đỗ Đạt, đó là khi tôi lướt tay áo qua mặt anh ta chợt nhận ra. Chắc anh ta căm hận tôi lắm, vì tôi đã lừa gạt anh, nói tôi chỉ là tì nữ bình thường.

Liếc mắt kiều mị, tay áo của tôi lại lướt về phía anh ta, Đỗ Đạt làm theo lời dặn lúc trước đến bên tai chủ nhân, nói, tối nay muốn tôi đến phòng anh ta. Chủ nhân cười hài lòng, thản nhiên nhìn Đỗ Đạt rời bàn tiệc.

Tôi khắc sâu hình bóng anh trong đáy mắt, chỉ mình tôi biết, giờ này anh đã đi ra cửa sau theo kế hoạch, ở đó có con ngựa tốt mà tôi đã dốc hết tiền dành dụm mua cho anh, chỉ chờ lúc hỗn loạn là có thể lên ngựa, về bên tình nhân của mình.

Tình nhân của anh, giây phút này có đang đau đớn như tôi không?

Khi tôi vòng tay ôm lấy cổ chủ nhân, ngón tay mềm mại đột nhiên sắc bén.

Đại sảnh hỗn loạn.

Chu gia đại viện hỗn loạn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.