Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 14: Đâm đầu vào chỗ chết (1)




Anh ta là một người tẻ nhạt, lúc nào cũng lạnh nhạt hờ hững. Tôi rất ít khi thấy anh ta cười, ít đến đáng thương.

Anh ta chỉ thích đứng cả ngày bên lan can đỏ thẫm trên đình nghỉ mát.

Hoa văn thêu ẩn trên vạt áo xanh của anh ta tựa như một loại phù phép, ngày qua ngày khắc đầy trái tim tôi, dần dần tan chảy vì anh ta.

Đứng phía sau, tôi không nhìn thấy nét mặt anh ta nhưng tôi cảm giác được, đó nhất định là vẻ mặt ngàn năm không đổi, hờ hững u sầu. Hờ hững như thể chẳng bao giờ anh ta liếc qua cái hồ nhỏ bên đình dù chỉ một chút, để xem sóng nước trên hồ lay động ra sao. Nó ở ngày trước mắt anh ta, tựa như trái tim tôi đang run lên từng nhịp trong đau đớn khắc khoải, cam chịu ánh mắt lạnh nhạt thấy cũng như không của anh ta vậy.

Một vị khách quý trầm lặng cùng một tì nữ ít lời, trong những ngày mưa thu hiu hắt sẽ như thế nào?

Loáng thoáng nghe người ta bàn luận, Đỗ Đạt là một người trung quân ái quốc nhưng quân vương hồ đồ. Anh ta chán nản, đành làm một người u sầu nay đây mai đó, sống nơi đất khách quên người, hao mòn tài năng và cả quyền thế trong tay.

Chủ nhân nói phải, anh ta quá ngay thẳng, trong thời buổi loạn lạc này không làm được cáo già.

Chủ nhân còn nói, Thủy Sắc à, hãy phối hợp với Ngưng Yên cho tốt.

Tôi cười cay đắng, thì ra Đỗ Đạt đã kinh qua vô số má hồng, khiến cho thiên la địa võng của chủ nhân càng thêm trắc trở.

Ý thu ngày càng đậm, mành trúc mong manh sao chống lại mưa gió bão bùng? Yến hội xa hoa nối tiếp ngày qua ngày, khiến vầng trán Đỗ Đạt càng thêm mỏi mệt phiền muộn, bắt đầu thay đổi thái độ, hơi khước từ.

Lúc nhàn rỗi, anh ta thích ngồi ngẩn người một mình trên băng ghế đá ngoài đình, hoặc có thể nói là đang tập trung suy nghĩ. Gió đêm phất qua cuốn sách trong tay anh ta, khiến anh ta khó khăn giở trang giấy.

Tôi ôm một cái chăn gấm đến trước mặt anh ta, lí nhí bảo, chuyển mùa rồi, e rằng ghế đá quá lạnh.

Anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt nghiền ngẫm song cũng chẳng nói gì, xoay người về phòng.

Gió Tây thổi tới, cuốn sách bị bỏ rơi trên bàn đá bung ra từng tờ, bạc bẽo tang thương.

Gió cuốn đi, còn làm rối tung hai bím tóc mà tôi cẩn thận búi, và cả đám mây trắng mong manh vẫn ngân khúc Nghê thường. Tôi giống như chiếc đồng hồ cát lẻ loi trong đêm khuya, lặng lẽ rơi lệ, chẳng ai hay. Ôm bọc chăn mang tới cho anh ta, tâm hồn yếu ớt mong dựa vào đám mây mỏng manh cuối chân trời…

Một ngày nọ, Đỗ Đạt chuẩn bị đi dự tiệc bỗng dưng nói, cô không giống tì nữ bình thường.

Tôi đang sửa lại xiêm y cho anh ta, đôi tay dừng lại trên vạt áo, ngơ ngác. Ngạc nhiên nhìn anh ta, ánh mắt đầy hoài nghi.

Anh ta nhíu mày, đừng có thắc mắc nhiều như vậy, chỉ cần trả lời phải hay không, ta ghét âm mưu!

Âm mưu ư? Tôi có đủ tư cách sao? Tôi vuốt nếp nhăn trên vạt áo anh ta, cười thầm trong lòng.

Thật ra hai năm trước tôi và Ngưng Yên đều được chủ nhân mua về từ nhạc viện. Hai năm trước tôi cũng giống Ngưng Yên, tay áo như sương, son phấn lộng lẫy, vạt áo tung bay. Nhưng từ khi bước chân vào Chu gia cho tới tận bây giờ, tôi chưa từng múa một lần.

Đỗ Đạt thấy tôi lắc đầu, nặng nề thở dài, đi dự tiệc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.