‘Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tôi … tôi còn có một người chị ruột sao?’
Chị ấy bây giờ ở đâu? Với lại … vừa nãy cô nói người bị hại không chỉ có
một mình tôi là ý gì?’ Liên Kiều cũng không thể ngồi yên được nữa, có
quá nhiều vấn đề quẩn quanh trong đầu cô.
Cô gái nắm nhẹ tay Liên Kiều, biểu tình trên mặt thật khó mà diễn tả,
‘Có một số chuyện sớm muộn gì cô cũng biết, chẳng hạn như những chuyện
có liên quan đến chị của cô, hoặc là … chuyện có liên quan đến cha mẹ
cô!’
‘Xin cô cho tôi biết có được không? Tôi thật sự … thật sự là không biết gì cả!’ Liên Kiều nghe cô gái nói vậy càng gấp gáp.
Cô gái vừa định nói gì thì lời trong miệng vì nhìn thấy một bóng người bước tới mà nuốt trở lại.
‘Nha đầu …’
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy Liên Kiều, vẻ lo lắng trên mặt mới hòa hoãn trở lại, ‘Thì ra là em ở đây, sao em đi lâu vậy?’
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều vẻ mặt rầu rĩ, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước liền như một chú chim nhỏ gặp nạn bổ nhào vào lòng hắn.
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hành động đột ngột của cô làm cho giật
mình, vừa nãy còn tốt lắm mà, sao chỉ đi nhà vệ sinh một chuyến mà
thành ra thế này?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái xa lạ, chau mày suy nghĩ rồi cúi xuống bên tai cô, thấp giọng hỏi: ‘Có chuyện gì sao?’
Liên Kiều không trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt cứ dõi theo cô gái kia.
‘Cô nói cho tôi biết được không?’ Một lúc sau cô mới mở miệng, buồn bã hỏi.
Cô gái kia nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái, người đàn ông này … cô
không chọc nổi. Nghĩ vậy, cô ta bước đến nhìn Liên Kiều, nhẹ giọng nói:
‘Những chuyện cô muốn biết, chồng cô … cũng biết, sau khi trở về nhà
không ngại hỏi anh ta đi!’
Nói xong một đường rời đi không hề quay đầu lại.
‘Ô … cô đừng đi …’ Liên Kiều không khỏi nóng lòng muốn đuổi theo nhưng lại bị Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo lại.
‘Nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ? Cô gái kia là ai?’
‘Em…” Liên Kiều không biết là nên hỏi hắn vấn đề của mình trước hay trả lời vấn đề của hắn trước.
****
“Ngạn Tước, anh nói cho em biết có được không? Đừng giấu em mà!”
Suôt trên đoạn đường về, Liên Kiều không ngừng hỏi hắn cùng một câu hỏi
đó, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại không nói tiếng nào.
Khi về đến ‘Hoàng Phủ’, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền cho người làm lui xuống
sau đó mới nhìn Liên Kiều, “Liên Kiều, anh chỉ nghe ông nội nói qua, em
đúng là có một người chị, nhưng… chị ấy sớm đã qua đời rồi!”
“Chết rồi?”
Liên Kiều cảm thấy sức lực trên người mình sắp bị rút hết, “Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy, biết có giấu nữa cũng chỉ phản tác
dụng thôi cho nên nhẹ thở dài một tiếng, đem những lời Hoa Đô lão nhân
trước đó nói với hắn nói lại một lần cho Liên Kiều.
Liên Kiều nghe xong, trong lòng không khỏi ẩn ẩn đau, sau đó mới rầu rĩ hỏi, “Chẳng lẽ…. chị em thật sự đã chết rồi sao?”
“Liên Kiều….”
Đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Theo lời ông
nội nói, chị của em thật sớm đã không còn trên đời này rồi!”
Liên Kiều thấy mình như không thở nổi nữa, cô nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt đau khổ….
“Ngạn Tước, tim em đau quá, khó chịu quá….”
“Nha đầu, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này đều đã qua rồi!” Hoàng Phủ
Ngạn Tước dịu dàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô an ủi.
Qua một lúc lâu hắn mới cúi xuống nhẹ hỏi bên tai cô: “Có thể cho anh
biết, cô gái mà em gặp hôm nay là ai không? Những chuyện này là cô ta
nói cho em biết sao?”
Liên Kiều nhẹ lắc đầu, “Em không biết cô ấy là ai, nhưng mà…. cô ấy
giống như rất hiểu em, những chuyện liên quan đến em đều biết rất rõ
ràng….”
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ cau lại, xem ra chắc là phải cho người điều
tra bối cảnh cô gái kia mới được! Đến nói cho Liên Kiều biết những
chuyện này tin chắc rằng mục đích không đơn giản!
“Đúng rồi, Ngạn Tước….”
Như nhớ ra chuyện gì, trong măt Liên Kiều càng lộ vẻ yếu đuối, “Cô gái
kia có nhắc đến cha mẹ em, ông nội có nói với anh tung tích của cha mẹ
em không?”
Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi cứng lại sau đó hắn cười khan một tiếng, “Không có, ông nội cũng không biết tung tích của họ!”
Liên Kiều nghe hắn nói vậy, khẽ cắn môi, qua một lúc lâu mới gom hết
dũng khí nhìn hắn hỏi, “Ngạn Tước, anh từng nói qua…. Nếu như em chuẩn
bị tốt tâm lý, anh có thể giúp em điều tra tung tích của cha mẹ, phải
không?”
Một nét ưu tư xẹt qua trong mắt hắn nhưng rất nhanh đã bị che lấp….
“Đúng vậy!” Hắn dịu dàng nhìn cô, hỏi, “Bây giờ em muốn anh giúp em tìm cha mẹ phải không?”
“Phải, Ngạn Tước, em biết thủ hạ dưới tay anh rất nhiều, chỉ cần anh bảo
họ đi tìm bọn họ nhất định sẽ tìm thấy, phải không?” Liên Kiều hỏi một
tràng dài.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vò vò tóc cô, trìu mến nhìn cô những câu
trả lời lại chẳng đâu vào đâu: “Có thể nói cho anh biết, em đang nghĩ gì
không?”
Liên Kiều rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Em… em chỉ muốn biết bây giờ họ sống có tốt không….”
Khi cô ngẩng lên nhìn hắn lần nữa, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin, “Ngạn Tước, năn nỉ anh, giúp anh tìm cha mẹ đi!”
“Nha đầu gốc, em là vợ anh, đây là chuyện anh nên làm mà!” Hoàng Phủ
Ngạn Tước yêu thương đặt một nụ hôn lên môi cô như muốn dùng sự ôn nhu
của mình xoa dịu đi nét ưu thương của cô.
Cứ cho là hắn ích kỷ đi, tuy hắn biết cha mẹ cảu Liên Kiều sớm đã qua đời, đương nhiên là không thể tìm thấy họ, nhưng….
Hắn chẳng thà gạt cô, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy bởi vì
hắn quả thật không nỡ nhìn thấy vẻ đau lòng cảu Liên Kiều. Nếu như cô
biết được sự thật, nhất định sẽ cho rằng cái chết của họ là do sự tồn
tại của mình là mạo nên cho nên sẽ không ngừng tự trách bản thân.
Hắn không muốn cô đau lòng, cũng không cho phép cô đau lòng, chỉ cần cô
vẫn luôn cho rằng cha mẹ mình còn sống, trong lòng nhất định sẽ không
đến nỗi khó chịu như vậy. Hắn hy vọng luôn được nhìn thấy cô vui vẻ tươi
cười mỗi ngày.
Như vậy…. cũng đủ rồi!
Còn về cô gái thần bí kia…. Hoàng Phủ Ngạn Tước tin rằng nhất định đây không phải là lần xuất hiện duy nhất.
“Nha đầu, hứa với anh đừng vì chuyện của chị mình mà đau lòng nữa, như
vậy…. anh cũng rất đau lòng!” Hắn nhìn sâu vào mắt cô, trìu mến nói.
Liên Kiều rầu rĩ gật đầu, vùi mặt vào ngực hắn.
***
Sáng sớm ở căn biệt thự riêng, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Liên Kiều vẫn
còn ngủ say, yêu thương đặt một nụ hôn lên trán cô sau đó mới quyến
luyến rời đi làm.
Liên Kiều vẫn còn chìm trong giấc ngủ, cô nằm mơ thấy một giấc mơ thật
đẹp, trong mơ cô thấy cha mẹ mình, cũng thấy người chị chưa bao giờ gặp
của mình…
“Liên Kiều…. Liên Kiều….” Giữa mơ mơ thực thực, tiếng một cô gái gấp rút vang lên bên tai cô.