Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 47: Đừng quay đầu nhìn lại




Tuy nhiên, Lục chí (nốt ruồi xanh) không tiến đến chỗ thân thể của người nhà Akiyama, mà nhìn nhìn đôi nam nữ đang trong tình trạng điên cuồng.

Lục chí trên mặt hiện lên vẻ âm lăng, sau đó há miệng hướng về phía Diệp Phàm và Akiyama Mako mà hút.

Bởi vì giờ phút này Diệp Phàm và Akiyama Mako đang điên cuồng, phía trên hai người hình thành một khối không khí màu lục hỏa rất kỳ di. Lục chí muốn hấp thu thuần âm dương chi vi được trải qua âm dương giao hợp mà thành.

Lúc này hai người Diệp Phàm lại có những cảm giác khác nhau, Diệp Phàm lạnh đến mức run rẩy, còn Akiyama Mako thì toàn thân giống như bị lửa đốt.

Tuy nhiên, mặc dù hai người cực lạnh cực nhiệt khác nhau, nhưng hình như đều mất tri giác rồi. Lục sắc khí trên đầu không ngừng bị Lục chí hút đi.

Không lâu sau, thân thể Diệp Phàm bỗng khô quắt lại một cách rõ rệt, nếu như Lục chí tiếp tục hút thì không chừng hai người sẽ trở thành thây khô mất.

Trong lúc Lục chí cười điên cuồng chuẩn bị đi đến chỗ thân thể của Akiyama Linyifu.

- Mẹ nhà mày chứ. Diệp Phàm đột nhiên rống lên một tiếng, trong tay rút ra mộc thương đập về phía Lục chí.

A. Alàm sao ngươi có cái này Không thể..

Hồn khí của Lục chí giãy dụa một cách điên cuồng trên không trung.

- Lão già khốn kiếp, bây giờ thì biết sự lợi hại của mộc thương này rồi chứ? Ông đây sẽ giết chết ngươi. Cây mộc thương của Diệp Phàm đương nhiên là lấy được từ sư phụ của Xa Kim Linh ở Không Động Thần cung.

Cây thương này tên là Diệt Hồn thương, nhằm vào hồn khí thì rất hiệu quả. Bởi vì nó được chế từ Luyện Hồn mộc.

Tình trạng của hồn khí kia lúc này rất thảm. Nhưng Diệp Phàm vẫn không có ý định dừng lại, chuẩn bị tiếp tục đập.

- Khoan đã, ngươi còn dám ra tay à, lão phu là thiên thần hạ phàm, ngươi mau chóng bái lạy ta đi. Lục chí hét lớn.

- Thiên thần hạ phàm cái con khỉ, không phải chỉ là hồn khí của cao thủ cổ đại còn lưu lại hay sao? Đừng có giả bộ thần thánh trước mặt ông đây nữa. Ngươi tưởng rằng ta không biết gì hay sao? Nhất định là ngươi đã đoạt được thân thể của Akiyama Mita rồi chuyển sang kiếp khác. Ngươi còn muốn bịp ta ư, ngươi còn non lắm. Diệp Phàm mắng lại.

- Cái này ngươi cũng biết à? Lục chí nhất thời tròn mắt. - Ngươi biết mà ta không biết hay sao? Diệp Phàm hào hứng.

- Ta sẽ đem âm dương chi hỏa trả cho hai người các ngươi, thủ hạ lưu tình. Người này hét lớn. Vừa rồi khi không phòng bị bị Diệp Phàm đập cho một nhát, khiến hồn khí của y mất đi ba phần, nếu như tiếp tục đập mấy cái nữa thì không chừng y sẽ hoàn toàn xong đời.

Nói xong, người này hé miệng phun hỏa về phía hai người Diệp Phàm.

Thử một chút, cảm giác vô cùng thoải mái. Cảm giác không có nguy hiểm, Diệp Phàm cảnh giác hấp thu lục khí.

Tuy nhiên, Diệt hồn thương trong tay lại thu nhỏ lại.

- Lão già, âm dương chi hỏa rốt cuộc là cái quái gì thế? Diệp Phàm hỏi.

- Đây là hỏa khí nhân tạo khi long dương chi thể dung hợp với âm hỏa chi thể mới có thể tạo thành. Có thể điều tiết âm dương. Hơn nữa cũng có thể làm một thủ đoạn công kích. Loại hỏa này đối với hồn khí mà nói là vật đại bổ. Người này nói.

Ba Diệp Phàm cảm giác tuy công lực không thể đột phá, nhưng toàn thân tinh lực mười phần.

Loại âm dương chỉ hỏa này có thể điều tiết nhân thể, khiến cho cơ năng các mặt của người ta đạt tới điều hòa. Đây đối với con người mà nói là rất quan trọng.

- Đem chút âm dương chi hỏa cho cậu ta đi. Diệp Phàm chỉ vào Bao Nghị nói.

Lục chí không có cách nào. Đành phải truyền chút âm dương chi hỏa cho Bao Nghị.

Diệp Phàm một chưởng đánh về chiếc đầu của Akiyama Mita. Ba một tiếng, chiếc đầu tan nát.

- Ngươi Lục chí phẫn nộ muốn điên, bởi vì Diệp Phàm đã chặt mất đường rút lui của ông ta.

- Đây là sự trừng phạt đối với ngươi vì đã hãm hại ta. Diệp Phàm hừ lạnh, mặc quần áo vào, tuy nhiên quần áo của Akiyama Mako đã bị rách nát hết, Diệp Phàm đành phải lột lấy quần áo của người nhà Akiyama đang nằm dưới đất cho cô mặc.

- Thế nào, ngươi có cách để mình tiếp tục tồn tại không? Mau nói đi, nếu không ta sẽ tiễn ngươi về chầu trời đấy.

Diệp Phàm giơ Diệt hồn thương lên.

- Haiz, cho ta tạm thời ngụ ở mộc thương của ngươi đi.

- Quái, ngươi còn dám ngụ ở đó sao? Ngươi có biết rằng cây thương này được chế từ cái gì không? Tự tìm đường chết à? Diệp Phàm hỏi.

- Người trẻ tuổi, ngươi không biết rồi. Luyện Hồn mộc tuy nói có khắc chế hồn khí, nhưng Luyện Hồn mộc chi tâm là nơi rất tốt cho hồn khí. Hơn nữa, Luyện Hồn mộc bên ngoài có thể bảo vệ để hồn khí tránh khỏi sự xâm hại bên ngoài. Lão ma ta tính toán kỹ như vậy rồi mà không ngờ ngươi lại hồi tỉnh được. Ta thật sự không phục, ngươi tỉnh lại thế nào chứ. Với thân thủ tiên thiên đại viên mãn của ngươi thì không thể nào tránh được Mê huyễn ma âm của ta.

Lục chí hỏi.

- Ông tự xưng là lão ma, có phải là đại ma đầu ở thời cổ đại, chuyên làm những chuyện xấu không? Diệp Phàm hỏi.

- Không thể nói như vậy, tuy nói ra làm rất nhiều việc xấu, nhưng đó đều là những người đáng chết. Lục chí nói.

- Lão ma ông tên là gì? Không phải tên là Lão Ma chứ? Diệp Phàm hỏi.

- Lão phu à, ha ha, năm đó bọn họ kêu ta là "Huyễn Ma". Lúc đó bọn ta được xưng là Cửu Thiên Thập Địa Ma. Mười đại ma đầu bọn ta giết người máu chảy thành sông được đấy Huyễn Ma nói ra "lịch sử" của mình.

- Xem ra thời đó ông rất lợi hại. Nhưng, có phải cuối cùng vẫn bị người ta tiêu diệt hay không? Sau đó phải trốn vào đây? Diệp Phàm châm chọc nói.

- Haiz, đều là Cửu Thiên, là chúng hại bọn ta. Huyễn Ma tức giận nói.

- Cụ thể thế nào? Cửu Thiên là ai? Diệp Phàm nổi hứng thú.

- Cửu Thiên là chín người, bọn họ lấy chữ "Thiên" để đặt danh hiệu. Ví dụ, người đứng đầu của Cửu Thiên kêu là Thiên Tuế. Huyễn Ma nói đến đây, Diệp Phàm không nhịn được cười to: - Ồ, thế là bị "Thiên Tuế một ngày tuổi" giải quyết à?

- Mẹ kiếp, thằng oắt con này.

- Hừ, cẩn thận một chút, dám gọi ta là oắt con à, ông chán sống rồi đúng không? Diệp Phàm giơ Diệt hồn thương lên, Huyễn Ma lập tức rụt cổ, cười nịn nói: - Ha ha, ta gọi quen rồi. Thời đó ai dám nói lung tung trước mặt ta thì đó là những kẻ không biết chữ chết là gì.

- Vậy có muốn ta dạy cho cách viết không?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Thôi, khỏi cần. Huyễn Ma nói.

- Nhớ kỹ, từ nay về sau phải gọi ta là Diệp đại. Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Diệp đại, lá cây cũng lớn sao? Huyễn Ma hỏi.

- Nói lung tung gì thế, bảo ông kêu thì ông cứ kêu. Nếu không, ta có thể tiêu diệt ông đấy. Tự suy nghĩ đi. Diệp Phàm ra vẻ thần bí. Thật ra vừa rồi hắn cũng bị mê loạn thật, nhưng sau đó bị vật lạnh kích thích mới tỉnh lại.

- Được được, ngươi là Diệp đại. Huyễn Ma không có cách nào.

- Đúng rồi, trong Cửu Thiên, như Thiên Tuế chẳng hạn, có bản lĩnh thế nào? Các ông có phải bị bọn họ diệt không? Diệp Phàm hỏi.

- Haiz, xem như gặp phải khắc tinh rồi. Bọn ta diệt thiên diệt địa diệt nhân. Cuối cùng lại gặp chín tên trong Cửu Thiên này. Ai cũng chết, còn ta trốn đến chỗ này thì gặp lão tổ tông của gia tộc Akiyama.

Vừa hay, thân thể ông ta thích hợp để ta chuyển sinh, ta liề lợi dụng hồn khí chi thuật để chuyển thân. Hơn nữa, hồn khí của ta cũng không tệ lắm.

Các đời của gia tộc Akiyama đều xuất hiện người thích hợp để ta chuyển sinh. Cứ như vậy, ta đã chuyển được tám lần rồi. Không ngờ, khi đến lần thứ chín thì gặp ngươi. Không lẽ đây là ông trời muốn diệt Huyễn Ma ta. Huyễn Ma vẻ mặt phẫn nộ hướng lên trời.

- Chính là tám đầu người trên vách động này sao? Diệp Phàm nói.

- Ừm, hơn nữa, ta phát hiện gia tộc Akiyama này cũng rất thần bí, bọn họ có một bộ bí thuật tên là Hồng Huyết Đao pháp. Đao pháp này cũng không biết là đời gia chủ nào tạo ra. Có thể lợi dụng đao này để tiến hành huyết tế. Về sau hợp lực của gia tộc Akiyama hoàn thành một lần chuyển sinh của ta.

- Có cách này hỗ trợ thì ông vớ bở rồi, nhưng mà, ông cũng rất lợi hại có đúng không? Diệp Phàm nói.

- Đó là đương nhiên, năm xưa ta là Huyễn Ma mà ai gặp cũng phải sợ đấy. Huyễn Ma đắc ý nói.

- Chưa chắc đâu, tôi nói là ông có thể chuyển sang kiếp khác tám lần. Phương diện này thì lợi hại, nghe nói điều kiện để chuyển sinh ít nhất phải đạt đến thoát thần cảnh giới.

Hơn nữa, phải là đại viên mãn thì xác suất thành công mới cao một chút. Nhưng cái này xác suất thành công thấp đến mức đáng thương, nghe nói một trăm người chỉ có hai đến ba người thành công mà thôi.

Mà ông đã chuyển sinh tám lần, đây không phải chứng tỏ tám lần ông đều luyện đến thoát thần cảnh giới hay sao? Tuy nhiên, lần thứ chín này tôi cảm thấy không có hy vọng lắm. Diệp Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.