Đồ Hâm, Nghe Lời Anh Được Không?

Chương 56




Trong khi Trác Vân và Hạ Quân Bình đang bận tính kế người khác thì Yến thế tử đã dẫn binh trở về Nghi Đô.

Bởi vì Yến vương và các đại thần đang bàn việc, Yến thế tử bèn đi thỉnh an Yến vương phi trước. Yến thế tử mới vừa vào cửa, Yến vương phi đã vội vàng ra đón, vừa thấy hắn, chưa kịp lên tiếng, mắt đã đỏ, kéo tay Yến thế tử nhìn lên nhìn xuống kiểm tra một lần, mới nói “Đen, gầy!”

Yến thế tử cười ha ha nói “Sao mẫu thân không nói hài nhi cường tráng hơn!” Yến thế tử vừa nói chuyện vừa kéo Yến vương phi vào phòng, hớn hở miêu tả những việc đã trải qua trong chuyến đi này, “…. Những kẻ đó như hung thần ác sát, tên nào cũng cầm đao to, hùng hổ xông tới chỗ hài nhi, may mà hài nhi phản ứng nhanh, lập tức lùi về sau, thanh đao kia mới trượt sát qua cổ hài nhi, dù không bị thương, nhưng đã cắt đứt mất mấy sợi tóc của hài nhi….”

Mấy người nghe kể đều bị dọa sợ, mặt Yến vương phi thì trắng bệch, ôm Yến thế tử khóc một hồi, rồi nói “Mẫu thân đã khuyên bao nhiêu lần là đừng đi, con lại không nghe, may nhờ có ông trời phù hộ mới không có việc gì, ngộ nhỡ con gặp chuyện không hay, mẫu thân biết phải sống sao?”

Nghe vậy, Yến thế tử mới ý thức được mình khoa trương quá khiến Yến vương phi sợ, ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói “Mẫu thân đừng khóc, là hài nhi hù dọa ngài. Lần này rất bình yên, không tốn một quân nào đã bắt được Tri huyện Quảng Nguyên, chỉ có mấy thị vệ bị thương, hài nhi có bọn họ bảo vệ, sao có thể gặp chuyện không may chứ!”

Thật ra sổ thỉnh công của Yến thế tử đã về từ sớm, Yến vương đã đọc cho Yến vương phi nghe, nhưng kể từ khi Yến thế tử rời khỏi Nghi Đô, Yến vương phi đã bắt đầu ăn không ngon, ngủ không yên, cho đến khi nghe tin Yến thế tử bình an mới yên lòng một chút. Cho dù như vậy, nay thấy nhi tử về, vẫn khó tránh khỏi thương cảm một hồi.

Hai người vừa khóc vừa cười một hồi, Yến vương phi mới nhớ tới hỏi “Trong sổ thỉnh công, con nói có công tử nhà họ Hạ đi theo, còn lập được công lớn?”

Yến thế tử vừa nghe tới Hạ Quân Bình đã thấy giận, nhảy người lên nói “Tiểu tử khốn kiếp kia có rất nhiều mưu kế, để mọi người giả thành binh lính thành Quảng Nguyên chính là ý của hắn, nhưng tiểu tử kia trọng sắc khinh hữu, vừa thấy người yêu chạy, đã lập tức đuổi theo, hài nhi nói muốn thỉnh công cho hắn, hắn cũng không cần.Chốc nữa nếu phụ vương hỏi, mẫu thân bảo hài nhi phải trả lời sao đây? Nói tiểu tử kia chạy theo thê tử của hắn?”

Yến vương phi nghe vậy, buồn cười lắc đầu nói “Đứa nhỏ này….tính tình có vẻ giống cữu cữu con!” Chuyện Ngô tướng quân, huynh trưởng của Yến vương phi, thích Triệu thị đã là bí mật toàn Nghi Đô đều biết, trước kia Yến vương phi còn phản đối, cứ kêu Ngô tướng quân vào cung khuyên mãi, ai ngờ Ngô tướng quân hoàn toàn không nghe, dù Yến vương phi có nói gì vẫn khăng khăng giữ ý mình, qua nhiều năm không chỉ không thành thân, mà ngay cả nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng không có, Yến vương phi khuyên không được, lúc này mới thỏa hiệp, tập trung tinh thần vào Triệu thị, chỉ ngóng trông Triệu thị mau chóng đồng ý.

Yến vương phi nghĩ, Triệu thị tuy đã gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt trông chỉ như ba mươi, nếu chăm sóc cẩn thận, không chừng còn có thể mang thai sinh con, duy trì hương khói cho nhà họ Ngô.

Hạ Quân Bình là nhi tử duy nhất của Triệu thị, nên vừa vào Nghi Đô Yến vương phi đã chú ý, nghe thấy nhi tử mình kết bạn với Hạ Quân Bình, Yến vương phi đã lén dặn Yến thế tử cố gắng bóng gió tìm hiểu thái độ của Hạ Quân Bình. Nay nghe nói Hạ Quân Bình nặng tình nặng nghĩa như vậy, Yến vương phi lập tức thở dài một hơi, chỉ mong Hạ Quân Bình có thể hiểu được tấm lòng của huynh trưởng mình với Triệu thị.

Yến thế tử gửi sổ con khen Hạ Quân Bình và Trác Vân rất nhiều, nên Yến vương phi cảm thấy rất hứng thú với hai người, nhất là Trác Vân “Cô nương kia thật sự giỏi như con nói?” Yến vương phi vẫn không tin, cười nói “Con nói chuyện luôn khoa trương, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khen đến tận trời, chắc lại đang nói quá lên chứ gì! Một cô nương dù vừa lọt lòng đã bắt đầu luyện võ cũng chưa chắc giỏi như con nói, cứ như ngay cả thị vệ trong phủ cũng không ai bằng!”

Yến thế tử gấp đến độ đỏ bừng mặt, kích động nói “Mẫu thân không tin hài nhi? Nha đầu kia thật sự rất lợi hại, còn hung ác hơn cả Bình ca nhi nữa! Trong lúc xuống núi Võ, hài nhi bị bọn thổ phỉ do Nhị đương gia cầm đầu đuổi giết, khoảng mười mấy hán tử chứ không ít, nhưng nha đầu kia chỉ chớp mắt đã giết xong mấy tên, máu chảy đầy đất, sợ tới mức chân hài nhi mềm nhũn, nha đầu kia lại thản nhiên như không, bình tĩnh lau máu trên thân đao vào quần áo xong lại đưa hài nhi xuống núi như thường.”

Yến vương phi há hốc miệng, cúi đầu định uống một hớp trà, thấy cánh hoa hồng xinh đẹp trong ly trà, không biết sao, bỗng nhớ tới một chuyện, vội đẩy ly trà sang một bên, lo lắng nói “Trước kia ở đất Yến của chúng ta cũng có một nữ tiên phong là nữ nhi nhà Cảnh lão tướng quân. Cảnh lão tướng quân không có nhi tử bèn nuôi nàng như nam nhi, từ nhỏ cho tập võ múa kiếm, người khác đều nghĩ nàng ấy là nam tử. Nàng ấy chinh chiến bên ngoài nhiều năm, đến hai bảy hai tám tuổi mới về, lão tướng quân dâng sổ con xin tội, mọi người mới biết nàng là một cô nương. Bởi vì tuổi lớn khó gả, phụ vương con và mẫu thân phải suy nghĩ nát óc mới kiếm được một quan viên có thê tử đã mất gả cho.”

Bởi vì cô nương này được nuôi dạy như một nam nhi từ nhỏ, hành động không khác gì một nam tử, vả lại chinh chiến bên ngoài nhiều năm, bị thương nhiều chỗ, dung mạo cũng có vẻ già hơn những cô nương cùng tuổi nhiều. Quan viên kia không thích, liên tiếp thu thêm nhiều thông phòng. Cô nương kia làm sao nhịn được, trong cơn nóng giận đã đánh cho quan viên kia một trận, khiến hắn phải nằm trên giường ước chừng một tháng. diễ.ưln.đ.,àn.llee.qqu'ưys.đôn. Sau đó quan viên kia thì làm ầm ĩ đòi hưu thê. Yến vương không chịu, hạ lệnh xuống, quan viên kia đành chịu sự quản thúc của cô nương nọ, không dám gây chuyện nữa.

Chuyện này tất nhiên Yến thế tử cũng đã nghe, chỉ lắc đầu nói “Mẫu thân lo lắng chuyện này lại tái diễn? Mẫu thân cứ yên tâm, theo hài nhi thấy, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Bình ca nhi và Phương cô nương. Bình ca nhi thì chỉ cần người có mắt đều nhìn ra trừ Phương cô nương, trong mắt hắn chẳng còn ai khác nữa, bằng không đã chẳng thể buông tha công lao đuổi theo Phương cô nương đi Ích Châu!”

Dứt lời, Yến thế tử lại cười, chống cằm nói “Điều này cũng không có gì là lạ, nếu là hài nhi, hài nhi cũng sẽ đuổi theo!”

Yến vương phi cười nói “Phương cô nương kia rất đẹp?”

“Há có thể dùng hai chữ ‘rất đẹp’ để hình dung, quả thật là….. tiên tử!” Yến thế tử cố ra vẻ đau đớn “Nghi Đô nhiều thiên kim tiểu thư như vậy nhưng hài nhi chưa thấy ai có thể sánh bằng Phương cô nương. Diễm lệ đến mức không thể nhìn thẳng, nhưng không tục khí, trên người lại toát ra khí phách…..”

Yến vương phi nghe vậy, lộ vẻ xúc động nói “Nhà họ Hạ thật là có phúc, có thể gặp được cô nương như vậy. Khó trách không cần công lao cũng phải đuổi theo, cô nương tốt như vậy không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, nếu không chú ý để kẻ khác dụ dỗ đi, chẳng phải sẽ tức chết!”

Yến thế tử cũng nói “Đúng vậy, nếu là hài nhi…… hài nhi cũng sẽ giữ thật kỹ!”

Yến vương phi cười nói “Cô nương kia giỏi võ như vậy, với mớ võ công như mèo quào của con có thể trấn áp được người ta sao?”

Yến thế tử bĩu môi, hừ nói “Mẫu thân không hiểu!”

Hai người nói chuyện một hồi thì nghe cung nhân bẩm báo Yến vương đến. Yến vương phi lập tức đổi thành vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, sửa sang quần áo, ngồi ngay ngắn trên ghế. Yến thế tử thấy vậy chỉ có thể cười khổ.

Yến vương và Yến vương phi cứ cãi nhau như cơm bữa, Yến thế tử thấy nhưng không biết phải làm sao. Nhắc tới cũng kỳ, hai người tuy đã cãi nhau nhiều năm, cũng chẳng cãi ra chuyện lớn gì, ngược lại địa vị của Yến vương phi càng ngày càng ổn. mấy năm trước Lưu trắc phi cậy vào mình sinh được trưởng tử Ninh quận công, rất thích thêu dệt bịa chuyện, nhưng mấy năm nay từ khi nhận ra sự thật đó đã thì đàng hoàng hơn rất nhiều.

Yến vương vừa vào cửa, Yến thế tử đã vội vàng quỳ xuống, nhưng đầu gối còn chưa chạm đất đã được Yến vương kéo dậy. Yến vương và Yến vương phi có động tác y hệt nhau, kéo Yến thế tử nhìn kỹ một hồi rồi nói “Đen, gầy!”

Yến thế tử cười nói “Phụ vương, sao ngài và mẫu thân nói giống nhau như đúc vậy?”

Yến vương phi liếc Yến thế tử một cái. Yến vương cười to, kéo Yến thế tử ngồi xuống ghế, vẻ mặt ôn hòa “Ta nghe lão Mạc nói, lần này con biểu hiện rất khá, lập được công lớn như vậy, nên thưởng, nên thưởng!”

Lúc cho Yến thế tử mượn binh đi trừ thổ phỉ, Yến vương đã do dự hồi lâu. Yến vương phi vào phủ năm thứ bảy mới sinh được một nhi tử duy nhất, tất nhiên Yến vương rất yêu thương, không nỡ cho Yến thế tử ra ngoài mạo hiểm, nhưng nghĩ kỹ, tương lai, Đại Yến này sẽ giao cho Yến thế tử, nếu cứ giữ Yến thế tử trong nhà như châu báo, sợ rằng sau này sẽ không gánh vác được chuyện lớn.

Yến vương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý, đặc biệt điều ba trăm thị vệ tinh nhuệc nhất đi theo, vốn nghĩ Yến thế tử chỉ đi núi Võ trừ thổ phỉ, sẽ không có gì nguy hiểm, ai ngờ Yến thế tử lại to gan đi động huyện Quảng Nguyên. Yến vương đã sớm có ý muốn đánh Quảng Nguyên, có điều chưa kiếm được người thích hợp, không ngờ nhi tử mình lại im hơi lặng tiếng chiếm được Quảng Nguyên. diễ'n.đ/àn.l/ê.q.uý.đươôn Khi nhận được mật thư của Mạc thống lĩnh, Yến vương vui tới mức vấp ngã trong thư phòng, cười toét miệng cả ngày, còn kêu Ngô tướng quân vào phủ khen một hồi.

Đây mới là nhi tử của hắn!

Yến thế tử thấy tâm tình Yến vương không tệ, bèn cười ha hả kéo ống tay áo Yến vương làm nũng khoe mẽ, chọc Yến vương cười ha ha, rồi mới đòi thưởng “Lần này, công lao của Mạc thống lĩnh và ba trăm binh lính không nhỏ, nhưng bọn họ đều là người của phụ vương, phụ vương đã thưởng nhiều rồi. Hài nhi cũng muốn giúp Hạ đại công tử đòi thưởng, hắn tuy còn nhỏ, nhưng đã có bản lĩnh hơn người, nếu lần này không nhờ hắn và Phương cô nương giúp một tay, dù là núi Võ hay Quảng Nguyên, chắc chắn sẽ không chiếm được dễ dàng như vậy!”

Yến vương nghe tên Hạ Quân Bình từ trong mật thư của Mạc thống lĩnh không chỉ một lần, nay nghe Yến thế tử đặc biệt nhắc tới, tất nhiên rất coi trọng, nói với Yến vương phi, “Hạ Quân Bình này có phải là nhi tử của người Ngô Thân….”

Yến vương phi đang giận dỗi với Yến vương, tức giận liếc Yến vương một cái, vốn không muốn đáp lời, cố tình chuyện này lại liên quan với huynh trưởng của mình, đành lên tiếng “Chính là nhi tử duy nhất của Triệu thị, tháng trước mới tìm về. Bởi vì Tiểu Bảo và hắn biết nhau, mới rủ hắn đi trừ phiến loạn. Không ngờ lại lập được công lớn.”

Yến thế tử đỡ trán, kháng nghị “Mẫu thân đừng gọi nhủ danh của hài nhi nữa, nếu bị người ngoài nghe thấy, mắc cỡ chết!”

Yến vương phi sẵng giọng “Kêu ngươi Tiểu Bảo thì sao? Ngươi là do ta nuôi lớn, ta thích kêu sao thì kêu, ngươi còn dám kháng nghị lần tới ta sẽ kêu như vậy trước mặt các quan viên.”

Yến thế tử giả bộ làm vẻ mặt cầu xin tha thứ, chắp tay lia lịa, nói “Hài nhi sai rồi, hài nhi sai rồi, mẫu thân đừng chấp hài nhi!”

Yến vương ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, nghiêm mặt nói “Chưa đủ lông đủ cánh đã dám tranh luận với mẫu thân của ngươi, nếu bị ta bắt gặp nữa, sẽ giáo huấn ngươi một trận nên thân!”

Yến thế tử vội vàng làm bộ sám hối, nói sang chuyện khác, “Phụ thân định thưởng cho Bình ca nhi thế nào? Hắn là do hài nhi kéo đi, nếu phụ thân ban thưởng ít quá, hài nhi cũng ngại!”

Yến vương vuốt râu mỉm cười “Sáng mai dẫn hắn vào phủ cho phụ vương thấy mặt, nếu hắn là người được cữu cữu con coi trọng, tất nhiên phụ vương sẽ không bạc đãi hắn.” Yến vương vừa nói xong đã thấy Yến vương phi cười với vẻ bất đắc dĩ, bèn kinh ngạc hỏi “Sao cả hai lại ủ rũ như vậy?”

Yến thế tử nói nhỏ “Tiểu tử kia không trở về với hài nhi, hắn chạy đi Ích Châu đuổi theo thê tử của hắn rồi!”

Yến vương phi cười giải thích “Trong sổ con của Tiểu Bảo không phải có đề cập tới Phương cô nương sao?”

Yến vương lập tức hiểu rõ, dở khóc dở cười, lắc đầu nói “Đứa nhỏ này chẳng khác gì Ngô Thân!”

Thế tử thầm than, không xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.