Đồ Hâm, Nghe Lời Anh Được Không?

Chương 23: Phiên ngoại 1




Trước đó, Yêu Tướng cái gì không nói, nhưng Dược cốc là cái gì? Là bảng hiệu uy tín lâu đời, lai lịch thế lực quả thật có thể sánh vai với Thần Binh Thành, người của Dược cốc không nhiều lắm, theo tin đồn bên ngoài chỉ có rải rác mấy người mà thôi, nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua là mặt ngoài. Ngay cả mấy người sư phụ, sư đệ rải rác, tùy tiện một người khêu đầu ngón tay, cả giang hồ cũng có thể bị long trời lở đất.

Bởi vì Dược cốc không chỉ là Dược cốc, hắn truyền thừa độc thuật tinh xảo nhất.

Năm đó Cốc chủ Dược cốc đương nhiệm, Phong Khinh Vân chỉ một mình đi Tỏa Hồn Quật cứu của mình hồng nhan, qua mấy chục năm rồi, Tỏa Hồn Quật này hiện tại vẫn không có một ngọn cỏ, trong vòng trăm bước, độc vụ lượn lờ quả thật chính là địa ngục nhân gian. Mặc dù nói không biết nguyên nhân gì cuối cùng không thể ở chung một chỗ.

Chỉ là thật sự nhìn ra được thế lực của Dược cốc, một người diệt lấy uy danh hung ác chấn động Tỏa Hồn Quật, đó cũng không phải là một nơi đơn giản như vậy, năm đó Tỏa Hồn Quật còn phải hung tàn hơn Vân Dã gấp mấy lần, Vân Dã là người không đánh ta, ta không phạm người, nhưng Tỏa Hồn Quật là ác nhân chân chính. Mỗi một người đều là người liều mạng, hung hiểm có thể tưởng tượng, lại bị một mình Phong Khinh Vân tiêu diệt, nói Dược cốc không nắm chắc chỉ sợ ai cũng sẽ không tin. Vì thế, danh tiếng Dược cốc lần nữa tăng lên một tầng.

Còn Vân Dã, tuy nói là thế lực mới, chỉ là thật sự tồn tại thực lực. Đơn độc nằm ở phía Nam Thần Binh thành ít có bất kỳ dính dấp với thế lực khác, nhưng người tự tiện xông vào Vân Dã không có một người nào còn sống sót trở về, mặc kệ ngươi đi bao nhiêu người, nhất định là lưu lại bấy nhiêu thi hài.

Đối với lần này, Vân Dã trở thành truyền thuyết, người gặp qua Thiếu Đương Gia cực ít, bởi vì có tổ chức Phù Vân trở thành mạng lưới thông tin cường đại nhất tam quốc, chỉ cần ngươi nghĩ, cũng không có gì Vân Dã không biết. Không nói những năm này Vân Dã tự thành lập mạng lưới liên lạc, chỉ nói người đắc tội Thiếu Đương Gia, trực tiếp công khai những chuyện ngươi làm, chúc mừng ngươi...ngươi tuyệt đối sẽ chết còn thảm hơn so với bất cứ ai, hơn nữa, áo lót bên trong hay mặt mũi bên ngoài, chính là một cái nội khố cũng sẽ không lưu cho ngươi, tuyệt đối là Thân Bại Danh Liệt.

Lâm gia, lặng lẽ nuốt nước miếng. Mặc dù Lâm gia người ta là buôn bán, nhưng nếu muốn đối phó ngươi, thì trí não người ta đùa chơi chết ngươi, ngươi cũng không biết vì sao chết. Năm đó Bá Đao Môn không phải xem thường buôn bán sao, cứ muốn gây sự với Lâm gia sao? Tốt, đã như vậy thì ngươi liền sống thành tiên thôi. Trong giới buôn ban bố tin tức phong sát đối với Bá Đao Môn, vì vậy, ăn mặc, đồ dùng, tất cả tiểu thương đối với Bá Đao Môn e sợ tránh không kịp. Vì vậy, Bá Đao Môn trở thành môn phái trên giang hồ bị củi, gạo, dầu, muối, ép giải tán môn phái, nghe nói Môn chủ Bá Đao Môn mang theo những người này nửa đêm tập kích, chỉ là không có một người nào ra ngoài, nghe nói năm đó, cánh cửa Lâm gia Phủ Dương cực kỳ. . . ừm, to lớn.

Đây chỉ là một chút sức ảnh hưởng của người ta trong giới mà thôi. Người ta không có sử dụng một chút giao thiệp đấy. Mặc kệ là giang hồ, hay là triều đình. . . . . . tiểu thư nhà họ Lâm thật sự là không nên trêu chọc nhất, phải biết thương nhân coi trọng nhất lợi ích, không nói cái khác, chính là bọn họ đã làm như vậy. . . . . .

Cái gì? ! Không nghe lầm chứ? Lâm Đại Nhi! giống như Lâm gia chỉ có một vị tiểu thư mà thôi. . . . . . Hơn nữa hình như là đến Bách Vương triều làm Hoàng hậu, bây giờ mặc dù đổi Hoàng đế, nhưng. . . . . . Thân phận vẫn còn tại đó. Gọi là Thái hậu sao? Nếu không thì là cái gì? Cung đình rất hỗn loạn. Chỉ là. . . . . . Bọn họ giống như. . . . . . Chọc tới phiền toái. . . . . . Đại phiền toái.

Bây giờ Chưởng môn phái Dụ Hoa đã kinh hãi nói không ra lời, rốt cuộc hắn trêu chọc một người nào? ! Mặc dù trong giang hồ nhưng cũng không đại biểu không biết đối với đại sự triều đình, giống như Bách Phi Thần đón dâu, Bách Phi Thần thối vị … những chuyện này trong tam quốc không ai không biết, không có người không hiểu chuyện bọn họ, vẫn có chút hiểu biết.

Vì vậy, hắn bi phẫn! Nếu như nói nàng thật sự là Lâm Đại Nhi, như vậy lần trước đánh người mình là ai? Phu quân Lâm Đại Nhi cũng không chính là Bách Phi Thần sao! Con mẹ nó, một đám lường gạt! Cái gì Bách Tử Tà, đều gạt người!

Mọi người cũng giống như hắn, trong lòng cũng không phân biệt được, đúng vậy, nếu như sự việc này là thật, như vậy chuyện này tuyệt đối không thể là Tử Tà Môn làm. Không nói cái gì đó khác, ngay cả một động cơ cũng không có. Người ta ngay cả Hoàng thượng cũng có thể nhẹ nhàng chắp tay đưa người khác như thế, ai quan tâm đến giang hồ.

Vì vậy ánh mắt nhìn về phía Cung Thành chủ có chút mong đợi, hi vọng từ hắn lấy được đáp án, nếu như là như thế, như vậy Cung Tuyệt Thành ưu đãi thế này, bọn họ cũng xem như có thể hiểu. Chỉ là Bách Phi Thần tới nơi này, chẳng lẽ Thần Binh Thành muốn đứng vào hàng ngũ tam quốc? Thần Binh Thành nhất định bảo trì thái độ trung lập, cho dù vì dân chúng Thần Binh Thành, hắn cũng không nên làm như vậy.

"Nếu trong lòng tất cả mọi người nắm chắc, như vậy chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều." Sở dĩ Cung Tuyệt Thành không có ngăn cản Đại Nhi chính là biết làm như vậy là biện pháp tốt nhất. Tán thưởng liếc mắt nhìn Đại Nhi, bình tĩnh nói một câu như thế.

Sở dĩ hắn không muốn mời Đại Nhi có mặt, Đại Nhi liền đoán được, khẳng định Đại Nhi biết hắn cũng không tra được gì, mà nếu như nàng là Lâm Đại Nhi, lời này do Cung Tuyệt Thành nói ra tuyệt đối không có sức chấn động bằng tự nàng nói ra, bởi vì Cung Tuyệt Thành nói tương đương với miệng trống không, mà Đại Nhi nói, một người của Lâm gia, một Phong Hoa yêu tướng, bất luận bọn họ không dám tin tưởng như thế nào, cũng không thể không tin. Tự nhiên lời lời đồn đãi kia có khuynh hướng sụp đổ. Mà hắn tin tưởng Đại Nhi nhất định có kế hoạch bước kế tiếp, bởi vì hôm nay hắn mơ hồ cảm thấy chuyện sẽ chấm dứt.

Tất cả mọi người lặng yên, con bà nó, quá lừa bịp phải không? ! Chuyện này rốt cuộc nên nào làm thế nào? Chẳng lẽ Cung Thành chủ tìm được manh mối.

"Thiên lâu chủ, tuồng vui này hát đủ đã lâu, cũng nên nghỉ ngơi thôi." Đại Nhi trầm ngâm nhìn xéo Thiên Ảnh đối diện, vẫn treo nụ cười mang theo vài phần hài hước.

Mọi người cùng vừa nghe, ánh mắt liền nhất tề nhìn về phía Thiên Ảnh vẫn cúi đầu trầm tư, suy nghĩ lập tức cũng chuyển tới phía này. Trước đó cũng đã nói, ngoại trừ Tử Tà Môn bại lộ thực lực như thế, như vậy còn lại một thế lực có năng lực làm được, tất nhiên chính là Vô Ảnh Lâu rồi. Đầu óc của bọn hắn vẫn luôn ở trạng thái đơn giản nhất, chăm chú dựa vào đoán mò, phán định đúng sai, dĩ nhiên, có một số người còn biết phân tích. Chỉ là người xem nhẹ thường rất nhiều nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì, bọn họ cũng chỉ muốn có một người chết thay để dẹp yên trận nguy cơ giang hồ mà thôi.

"Hả?" Lúc này Thiên Ảnh mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt linh động vô cùng hài hước, quét nhìn sang mọi người, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở trên người Đại Nhi.

Những kẻ bị Thiên Ảnh quét qua, không khỏi cảm thấy lạnh từ sống lưng lạnh đến gót chân, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh không sóng rõ ràng mang theo sát ý.

Đại Nhi không kiêng kị chút nào nhìn thẳng hắn, ánh mắt lười biếng không nhìn thẳng gọi là có sát khí như ẩn như hiện cùng với mùi giấm.

Một nam nhân nào nhìn thấy người mình yêu mến mãnh liệt theo đuổi một người khác, trong lòng sẽ thoải mái? Không ra tay quá nặng còn chưa tính, không thể nhìn trừng trừng sao? Không thể không nói Thiên Ảnh tương đối bị biệt khuất.

"Nếu Bách phu nhân nói như vậy, dĩ nhiên ta cấp cho chút thể diện." Thiên Ảnh biết, bất luận Cung Tuyệt Thành có chứng cớ hay không, lần này nước dơ sẽ dội trên người mình, giống như trước đó, bọn họ không hề căn cứ liền nghi ngờ Tử Tà Môn. Cũng đã rất hào phóng thừa nhận. Thiên cung và hắn hiện tại phân biệt sao?

Nghe được Thiên Ảnh không kiêng dè chút nào thừa nhận, đáy lòng Cung Tuyệt Thành liền hiểu rõ, nếu hắn dám thừa nhận, tất nhiên không có sợ hãi. Cũng không biết hắn muốn dùng thủ đoạn gì.

"Thiên lâu chủ thừa nhận?" Cung Tuyệt Thành không nói nhiều, mà muốn làm cho người khác đồng tình, từ đó thúc đẩy sự tình phát triển.

"Thừa nhận cái gì? Giết những người từ Thần Binh Thành trở về sao? Bọn họ còn chưa có tư cách để ta phải ra tay, bất quá làm như thế cũng không khác, hôm nay ta đặc biệt tìm người chôn theo Cung Thành chủ." Đang khi nói chuyện, ngoại trừ ánh mắt có chút lo lắng, giọng nói của Thiên Ảnh không có thay đổi chút nào, quả quyết bắt Đại Nhi giọng điệu nhẹ nhàng, từ đó chứng tỏ bản chất giết người không nháy mắt, nhìn sinh mạng như cỏ rác.

Mới vừa còn đắm chìm trong rung động về thân phận của Đại Nhi, mọi người nghe lời này cũng không nhịn được sắc mặt biến đổi, không biết là vì Thiên Ảnh khoác lác vô sỉ hay là thật cho rằng Thiên Ảnh sẽ làm như vậy. Kinh nghi, khinh thường, chế giễu… vẻ mặt gì cũng đều có.

"Ngươi cũng không tránh khỏi quá tự đại, Thần Binh Thành cũng không phải là địa phương của ngươi giương oai!" Đại đệ tử Tung Lưu Môn, Lý Vẫn cực kỳ tức giận, trong giọng nói xen lẫn sợ hãi. Hắn có thể thật sự có bản lãnh như vậy, thì ra hắn vẫn khiêu khích mình gây, chính là vì chuyện hôm nay, muốn dời đi tầm mắt đối phó Thần Binh Thành? ! Hắn thật sẽ giết mọi người!

Lý Vẫn cũng không phải là kẻ ngu, kể từ khi Thiên Ảnh thừa nhận thì hắn biết rõ kế hoạch của bọn họ trước đó, mình hoàn toàn bị lợi dụng, bị người khác bán còn giúp người kiếm tiền, cũng chỉ có hắn. Trước đó Thiên Ảnh tìm hắn hợp tác hắn vẫn còn rất hưng phấn, thế nhưng không chút nào nghi ngờ động cơ của Thiên Ảnh, ban đầu Thiên Ảnh nói không hy vọng Tử Tà Môn còn trên đời, hắn còn tưởng rằng lần đó Tử Tà Môn bại lộ thực lực uy hiếp đến Vô Ảnh môn, xem ra chính mình hoàn toàn sai rồi.

"Ha ha ha, có phải giương oai hay không chờ một chút các ngươi sẽ biết." Thiên Ảnh chưa bao giờ so đo quá nhiều với tiểu nhân, bởi vì hắn so đo, liền đại biểu một sinh mạng mất đi. Đương nhiên hắn không phải người lương thiện, cũng chỉ là không muốn dơ bẩn tay của mình mà thôi.

Thiên Ảnh không đếm xỉa đến mọi người, ánh mắt nóng rực không tốt chuyển sang Đại Nhi, rất hài hước nói: "Ngươi thật giống như không cảm giác mình sẽ chết tại đây? Ta thật sự vô cùng muốn biết ngươi lấy tự tin tự đâu."

Nói cố tự trấn định là gạt người, nữ nhân này rõ ràng có không sợ gì! Thật sự coi mình là thiên hạ vô địch, cái gì cũng không để vào mắt sao? !

"Nói thế nào, Bản tiểu thư cũng bị hãm hại, ngươi phát cáu với ta cái gì, Tiểu Nương là người bị hại!" Đại Nhi cau mày, nàng rõ ràng cảm thấy Thiên Ảnh nhìn nàng quả thực khó chịu. Hận không được vỗ một cái tát cho nàng ngã xuống đất không dậy nổi. Ở trong chuyện Mộc Vân Thiên, Đại Nhi rất ủy khuất.

Đổi lại tính tình vẫn thờ ơ lạnh nhạt không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, ánh mắt Hoa Thủy Nguyệt từ trên người Lâm Tiểu Bảo chuyển tới trên người Đại Nhi và Thiên Ảnh, theo thói quen khạc ra ba chữ làm cho người ta phát điên:

Có gian tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.