Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 57: 57 : 57




Sau buổi lễ bổ nhiệm, cô cùng Triệu Luật Văn nhanh chóng đi ra ngoài nhưng cô còn lôi theo Sở Minh Triệt và bác sĩ Trình nữa. Dù sao cũng phải chúc mừng bác sĩ Trình đã lên chức giáo sư và còn bắt Sở Minh Triệt chiêu đãi vì tội dám bắt cô ngồi nghe suốt mấy tiếng đồng hồ như thế.

Bốn người nhanh chóng xuống nhà ăn bên dưới của bệnh viện, dù sao chỉ nghỉ được một tiếng rồi lại quay vào chuẩn bị xem tài nghệ phẩu thuật và chuẩn đoán của người được bổ nhiệm đã, chứ nếu có mỗi cái lí thuyết ai mà làm chẳng được.

Nhà ăn vì biết hôm nay diễn ra buổi lễ bổ nhiệm nên sớm đã có chuẩn bị riêng cho tất cả mọi người chỉ cần đi xuống ngồi vào chỗ là có ăn. Một xuất cơm với những món ăn trưa nhẹ, đơn giản lại dễ tiêu hóa đều được múc sẵn bỏ vào bên trong chiếc dĩa có nhiều ngăn, bên cạnh một ly nước ấm và hầu nhưng dãy bàn nào cũng vậy.

- Bác sĩ Trình, chúc mừng cô. - Lâm Vân Du đưa ly nước ấm lên. Đáng lí ra vào trường hợp này cô phải chúc rượu nhưng ở đây là bệnh viện cô chỉ có thể chúc đơn giản như vầy. Mà so với rượu, cà phê hay nước ép trái cây thì cô thích nước ấm hơn, uống vào rất dễ chịu.

Trình Ký Bình buông nhẹ chiếc muỗng trên tay xuống, ngước lên nhìn cô.

- Lời chúc này hơi sớm, nhưng dù sao cũng cảm ơn chị, bác sĩ Lâm.

Trình Ký Bình đưa ly nước bên cạnh lên, hướng mắt về phía cô rồi nhấp môi một cái.

Lâm Vân Du mặt có hơi hơi nóng nhưng cũng đưa ly nước lên uống. Cô rõ ràng là bị Trình Ký Bình dội cho một xô nước lạnh nhưng tại sao vẫn thấy mặt nóng ran lên nhỉ.

Sở Minh Triệt đưa ánh mắt đồng cảm nhìn về phía cô, anh bị tạt nước hoài nên cũng quen rồi, bây giờ có bỏ anh giữa Nam Cực anh cũng muốn đi tắm.

Còn Triệu Luật Văn chỉ nhìn cô rồi thở dài. Tình yêu của anh bị người khác dội nước anh chỉ có thể giúp cô lau khô thôi. Ai bảo bác sĩ Trình không có ý xấu mà chỉ đang nói sự thật cơ chứ.

Thế là bốn người chăm chú vào phần ăn trưa của mình không nói với ai câu nào mà thật ra cũng chẳng có chuyện gì để nói. 

- Thì ra em ở đây? Anh tìm em nãy giờ?

Đột nhiên một giọng đàn ông mạnh mẽ phát ra phía sau lưng Trình Ký Bình, người đó còn ôm lấy vai cô một cách thân thiết.

Trình Ký Bình không cần quay lại cũng biết là ai, cô nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, thờ ơ hỏi:

- Sao lại đến đây?

Tôn Hạo mặt trở nên bí xị, anh quan tâm không biết cô có thành công không nên đến với lại anh muốn là người cùng cô chia sẽ niềm vui. Vậy mà... bây giờ anh đang ướt sũng đây.

- Anh định đến để đưa em đi ăn trưa nhưng tiếc thật...em ăn mất rồi. - Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mặt có chút thất vọng, những ngón tay thon dài giúp cô vén nhẹ tóc. Rồi cầm lấy ly nước của cô tự nhiên mà uống một ngụm.

Trình Ký Bình chưa kịp trả lời, Tôn Hạo đã quay sang Sở Minh Triệt đang ngồi bên phía trái của cô mà phàn nàn.

- Triệt ca, nước ở bệnh viện anh thật dở... cái này cũng để cho người uống sao?

Sở Minh Triệt tay siết chặt cái thìa. Con mẹ nó, đá đểu anh thì nói đại đi còn bày đặt chê nước ở bệnh viện anh.

- Anh có bị mất bệnh dở hơi không? - Sở Minh Triệt chưa kịp phản ứng Trình Ký Bình đã lên tiếng. Cô càng lúc càng thấy tên Tôn Hạo này dở hơi, nước lã kêu có mùi vị...dở hơi không thể tả. Cô thật muốn hỏi anh có trò đá đểu nào dở đến mức này không.

Sở Minh Triệt đột nhiên ôm bụng cười, ấm ức trong lòng bay đi hết trong lòng vô cùng sảng khoái.

Còn riêng hai vị khán giả Lâm Vân Du và Triệu Luật Văn chỉ có thể tủm tỉm cười, đưa ánh mắt đồng cảm về phía Tôn Hạo.

Tôn Hạo đen mặt trên đầu còn có con quạ bay ngang. Quả nhiên là tựa bê đá đập chân mình. Và kết quả là từ đó về sau anh không đá đểu Sở Minh Triệt nữa, chỉ vì có một bà xã nào đó lúc nào cũng muốn dìm chết anh trước mặt tình địch.

Cũng nhờ sự có mặt của Tôn Hạo mà bàn ăn có vẻ như có một luồng không khí mới. Lâm Vân Du và Tôn Hạo coi như cũng có quen biết chút chút nên không có mất quá nhiều thời gian để giới thiệu. 

- À, dạo này em có biết Diệp Bảo ở đâu không? Anh định rũ tên đó đi uống rượu nhưng hắn cứ bảo bận. - Tôn Hạo đột nhiên quay sang Lâm Vân Du hỏi.

Lâm Vân Du cau mày. Nhắc đến anh hai cô mới nhớ cả mấy tháng rồi cô và anh hai chưa có gặp mặt nha. Không biết lại đi khai thác buôn bán dầu mỏ ở đâu rồi.

- Em cũng không biết... Anh hai em hành tung khó đoán lắm.

- Anh đoán hắn đang ở Ả rập, mấy tháng trước hắn bảo đến đó để khai thác dầu mỏ... Nhưng anh lại thấy nghi nghi không biết có phải hắn thích phải cô nào ở đó hay không? 

- Nếu có em cũng mừng, chỉ sợ anh hai thích phải anh nào ở đó thì khổ.

Và hiện tại bên phía Diệp Bảo, anh đang hắc xì đến đáng thương vì bị bạn tốt và em gái tốt mang ra làm trò đùa.

- Ý em là hắn là trai cong sao? Ôi nguy hiểm quá... may mà anh còn giữ được đời trai để dành cho bà xã. - Tôn Hạo vừa nói vừa dày mặt ôm lấy vợ mình.

Trình Ký Bình lườm Tôn Hạo một cái. Không biết xấu hổ. Cũng vì cái tên này mà cô xém chút đội quần đi làm nếu không không kịp thủ tiêu cái video ở trong phòng làm việc. Hoàn toàn bôi tro trát trấu vào mặt cô không thương tiếc. Vậy mà hôm nay lại nói ra những câu bình thản như vậy. Xì, cô mà thèm anh để dành chắc, mà cô thừa biết rõ anh không phải xử nam.

Lâm Vân Du vội đỡ trán. IQ của cô không dành để nói chuyện với loại người như Tôn Hạo và Lạc Thiên. Thật hãi não.

Khoảng một tiếng sau giờ nghỉ trưa thì Trình Ký Bình mặc bộ blu xanh bắt đầu bước vào phòng phẩu thuật theo sau là Lâm Vân Du.

Cả hai đều đã xem qua hồ sơ bệnh án, đây hoàn toàn là một ca phẩu thuật khó có tầm thách thức rất cao và yêu cầu các bác sĩ phải tập trung cao độ trong một khoảng thời gian khá dài.

Với lại đây là một ca phẩu thuật ghép gan, lấy gan của người mẹ ghép cho con và kết quả xét nghiệm mà bệnh viện đưa ra hầu như không có phản ứng khác thường.

- Tiến hành cắt một phần gan của người mẹ trước. - Trình Ký Bình ánh mắt vô cùng sắc bén thần thái lại vô cùng quyết đoán hoàn toàn khác với Lâm Vân Du nhưng chỉ nhìn sơ qua cũng thấy hai người có khả năng trong y học vô cùng đáng gờm. - Chuẩn bị dụng cụ...

Vừa nói vừa nhìn vào người mẹ, ánh mắt quyết đoán lại có chút khí ngự khiến cả căn phòng phẫu thuật chỉ nghe được mỗi tiếng máy móc.

- Đưa dao mỗ cho tôi.

Cô vừa đưa tay ra Lâm Vân Du đã chuyền dao mỗ cho cô. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

- Cố định vị trí thành bụng.

- Kéo rộng ra một chút. 

Trong khoảnh khắc thành bụng bị kéo rộng ra Lâm Vân Du và Trình Ký Bình chỉ muốn chửi rũa không thôi. Rõ ràng hồ sơ đã có vấn đề hoặc có người đã đụng tay vào. Trình Ký Bình tuy mặt bình thản nhưng trong lòng quả thật đang nghiến răng nghiến lợi, cô mà tìm được kẻ làm ra trò này cô phải bắt hắn trả giá vì tội dám đùa trên tính mạng kẻ khác.

Khi mở thành bụng của người mẹ ra thì hoàn toàn không nhìn thấy gan mà là một mới kết tủa hỗn loạn kết chặt vào nhau che mất hoàn toàn vị trí gan.

- Theo như tôi chuẩn đoán thì bà ấy bị viêm phúc mạc lâu năm. - Lâm Vân Du thở dài, bình thường đã khó khăn bây giờ còn khó khăn hơn. - Sau ca phẩu thuật phúc mạc, các cơ quan nội tạng bị kết dính, vì vậy trước tiên phải tách chúng nó ra đã.

Bên ngoài, Tôn Hạo đang đứng cùng Sở Minh Triệt và một số người khác, anh thấy bên trong đang dừng lại thì vô cùng lo lắng.

- Không phải bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

- Không có chuyện gì đâu, Ký Bình là một bác sĩ giỏi lại cộng thêm Lâm Vân Du, chỉ có thể nói là như hổ mọc thêm cánh. - Sở Minh Triệt ở bên cạnh vội trấn an anh nhưng trong lòng anh hiểu rõ bên trong đó chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

- Nếu không có gì thì tại sao họ lại dừng lại?

- Tôn tiên sinh, anh đừng làm loạn nữa. Ca phẫu thuật này nhất định thành công. - Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau Tôn Hạo. Một người đàn ông điển trai trong bộ Âu phục đen, tóc còn ướt đẫm mồ hôi đi tới.

Tôn Hạo quay lại liền nhận ra đây là tổng tài của tập đoàn tài chính Toàn Cầu Group- Lạc Thiên. Lúc trước có gặp mặt khoảng một hai lần gì đó trong mấy buổi yến tiệc với lại cả hai đều rất tài giỏi trên thương trường nên mới để lại một chút ấn tượng cho nhau.

- Ca phẫu thuật này rất khó cô đảm nhận nổi không? Nếu không tôi sẽ làm, còn trách nhiệm tôi cũng sẽ tự gánh. - Thấy Trình Ký Bình có chút đăm chiêu Lâm Vân Du liền hỏi.

- Tôi sẽ tự làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.