Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 109: 109 : 109




Bị một lực mạnh nắm bắt được tay phải, Tiêu Nhiễm tức giận, rống một câu điếc tai: “Ngươi điên rồi sao?!”

Trong nháy mắt, Lôi Vô Nhai rút ra một thanh chủy thủ, đâm thật sâu vào vách núi. Chỉ bằng một điểm tựa này để chịu đựng sức nặng của hai người. Vì vách núi này có một tảng đá lớn nhô ra, từ trên nhìn xuống, bọn người Tiền viên ngoại không tài nào thấy được họ.

“Buông tay!” Tiêu Nhiễm quát.

“Không buông!” Lôi Vô Nhai cũng thét lại.

“Cần gì phải như vậy?” Tiêu Nhiễm nhíu mày. “Té xuống đây chưa biết sống chết ra sao, ngươi không nên đem tính mạng của mình ra đùa giỡn!”

“Đừng lắm lời!” Lôi Vô Nhai phản kích: “Trừ khi chặt đứt tay ta, bằng không ta tuyết đối không buông tay!”

“Ngươi… ” Tiêu Nhiễm chợt nở nụ cười. “Không phải chỉ mình ngươi mới có chủy thủ.”

Đoạn từ trong lòng rút ra một thanh chủy thủ được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Y dùng miệng tuốt vỏ, quăng xuống vực sâu: “Buông ta ra, nếu không ta sẽ tự chặt đứt tay  mình.”

“… ” Lôi Vô Nhai dường  như không thở nổi.

Tiêu Nhiễm liền không chút do dự, giơ tay trái lên nhằm cổ tay của mình chém tới.

Lôi Vô Nhai dùng lực toàn thân, kéo Tiêu Nhiễm lên, nhanh như cắt buông tay ôm lấy thắt lưng của y. Hành động này khiến cho Tiêu Nhiễm có chút bất ngờ, chỉ sợ Lôi Vô Nhai đã bị thương rồi.

“Ngươi… ” Tiêu Nhiễm trừng mắt nhìn Lôi Vô Nhai.

Chủy thủ hình như có chút lung lay.

Lôi Vô Nhai không nói lời nào, chỉ chăm chú quan sát y.

“Hà tất phải làm như vậy?” Tiêu Nhiễm thở dài.

“Ngươi biết ta vốn rất cố chấp mà.” Lôi Vô Nhai đáp. “Lần trước ngươi nói đã trả hết nợ cho ta, xem ra bây giờ ngươi lại mắc nợ nữa rồi.”

Tiêu Nhiễm lắc đầu: “Ta cũng không có nợ ngươi, ngươi nợ ta nhiều hơn.”

“Sau này ta sẽ từ từ trả đủ.” Lôi Vô Nhai nói.

“Nhưng mà, ta sao có thể để ngươi chết được kia chứ?” Tiêu Nhiễm lại cười. “Kỳ thật với giao tình của chúng ta, ngươi không cần phải vì ta mà làm những chuyện này.”

Lôi Vô Nhai nghe được nửa câu đầu thì mừng như điên. Nhưng khi nghe nốt nửa phần sau, thì u buồn liền trỗi dậy.

“Ba năm đó ta cũng không mang lại cho ngươi khoái hoạt hay thỏa mãn. Vậy nên chúng ta lúc đó cái gì cũng không thể tính.” Tiêu Nhiễm chăm chú nói. “Buông ra đi, cho dù là tay ngươi hay chủy thủ, cũng không thể chống đỡ nổi sực nặng của hai chúng ta đâu. Đừng nên ngoan cố giữ chặt ta thế này nữa.”

“Chúng ta trở lại với nhau đi.”

“Cái gì? ” Tiêu Nhiễm chớp mắt kinh ngạc.

“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Lần này là thật tâm.” Lôi Vô Nhai nghiêm túc nói.

Ba năm trước, Lôi Vô Nhai dấn thân vào vòng hiểm trở, cùng Tiêu Nhiễm đồng sinh cộng tử, đổi lại được ba năm ân ái mặn nồng với y. Lần này, hắn lại một lần nữa dùng mạng mình để đánh cược, để đổi lại được cùng y sống đến trọn đời trọn kiếp.

Tiêu Nhiễm chỉ thoáng kinh ngạc nhìn hắn, không trả lời.

Lôi Vô Nhai lòng dạ cồn cào, hắn đang chờ đợi câu trả lời của y. Đột nhiên, dường như đã quá sức chịu đựng, chủy thủ đã rơi ra khỏi vách núi.

Lúc khôi phục lại tri giác, trên môi của Lôi Vô Nhai chợt xuất hiện một xúc cảm quen thuộc. Hắn thuận theo phản xạ, liền hàm trụ lấy, ra sức hút ngược lại.

Tiêu Nhiễm vô cùng tức giận. Vốn chỉ định giúp hắn làm hô hấp nhân tạo, nhưng không ngờ nam nhân này lại dám cư nhiên hôn ngược lại mình. Y liền không khách khí, chống tay thẳng vào vết thương trên ngực của hắn, ra sức thoát khỏi đôi môi tham lam kia.

Lôi Vô Nhai chầm chậm mở hai mắt, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.

Tiêu Nhiễm toàn thân ướt sủng, hơi nước làm cho thanh âm của y càng thêm phần ủ rũ. Nghĩ tới tiếp xúc ngọc ngào lúc nãy (Polly: là hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo đó! Mi đang nghĩ cái gì thế hả thèn kia!), Lôi Vô Nhai chợt cảm thấy một cỗ dục hỏa nóng bỏng đang chạy dọc thân mình.

“Tỉnh rồi sao?” Tiêu Nhiễm hỏi.

“Ngươi đã sớm tính toán tỉ mỉ rồi đúng không?” Lôi Vô Nhai thản nhiên cười, nói: “Thư phòng, mật đạo, vách núi, hồ sâu.”

“Chỉ duy nhất một chuyện không tính chính là sẽ có một tên ngốc cũng cố tình nhảy theo ta!” Tiêu Nhiễm đáp, ngữ khí có đôi chút ám muội.

Lô Vô Nhai mỉm cười. Hắn biết, cho dù Tiêu Nhiễm có tính toán tỉ mỉ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể cam đoan thập phần bình an. Bởi vậy hắn không hề hối hận khi cùng nhảy xuống đây. Cái hắn quan tâm lúc này là một chuyện khác: “Đáp án của ngươi là gì?”

Tiêu Nhiễm trầm mặc trong chốc lát. Lần này Lôi Vô Nhai cũng không cấp bách, mặc kệ Tiêu Nhiễm trả lời ra sao, hắn vẫn sẽ ‘Truy’ đến cùng.

Tiêu Nhiễm dùng tay vuốt sơ lại tóc, thản nhiên cười câu dẫn: “Muốn truy bản công tử, đã có nhiều người từng thử. Nhưng chuyện này lại không phải là chuyện đơn giản đâu…”

Hai mắt Lôi Vô Nhai liền lóe sáng: “Ta quyết không buông tay, Tiêu công tử ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Tiêu Nhiễm không đáp, chỉ đứng lên. Hai tay bắt ở sau lưng, nhìn lên bầu trời, mà dường như cũng đang nhìn lên ngọn núi kia. Y đoán tất cả nguyên nhân đều chỉ có một đáp án. Tuy y có từng nghĩ đến, nhưng lại không dám khẳng định. Đó là Lôi Vô Nhai đã yêu y rồi.

Cứ như vậy, Lôi Vô Nhai trong khoảng thời gian này, làm cho mọi người cảm giác được… Những hành động có chút khó hiểu, cuối cùng cũng đã có đáp án rồi. Chỉ là theo y thấy, đáp án này dường như hơi… hoang đường.

Không phải là y thích tính nợ cũ. Nhưng ba năm chịu bao đau khổ trong quá khứ, không phải muốn quên liền có thể quên được. Cho tới bây giờ, y vẫn không thể thôi cười nhạo mình vì những thương tổn mà y luôn vờ như không biết. Lúc đó y đã quá u mê, luôn do dự cùng ẩn nhẫn, để rồi chỉ nhận được là một nỗi tuyệt vọng vô bờ. Bởi vì y luôn tỏ ra là một nam nhân hào hiệp nhưng cũng vô cùng cao ngạo, kể cả khi lần đầu gặp Lôi Vô Nhai, rồi cùng hắn dây dưa.

Nhưng, một cách chậm rãi, mọi thứ dường như không thể dừng lại được. Những tâm tình rối rắm bất đắc dĩ cứ quấn chặt lấy y, vây khốn y. Y thích Lôi Vô Nhai, thứ tình cảm ấy càng ngày càng sâu đậm. Đến khi y phát giác ra thì Lôi Vô Nhai đã giống như một cây đại thụ, gốc rễ ăn sâu bám chặt, không ngừng siết chặt lấy trái tim của y. Muốn rút ra cũng không tài nào làm nổi.

Quả thật là vỏ quýt dày, có móng tay nhọn.

Lôi Vô Nhai cắn răng chịu đau, nước làm cho ***g ngực hắn như muốn vỡ tung. Hắn cố gắng đứng lên đi đến chỗ Tiêu Nhiễm, nắm lấy vai y, làm cho y quay lại đối mặt với hắn.

Tiêu Nhiễm cũng không dám mạnh tay, dù sao Lôi Vô Nhai trên mình cũng đang mang thương tích.

“Buông tay!” Tiêu Nhiễm nói, khẽ cau mày.

“Không buông!” Lôi Vô Nhai trả lời: “Mới vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay!”

Tiêu Nhiễm khẽ thở dài, thanh âm có chút ra lệnh: “Buông ra, để ta còn xem vết thương của ngươi.”

Lôi Vô Nhai có chút không cam lòng buông tay ra. Tiêu Nhiễm cúi đầu, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của hắn. Đưa tay nhẹ nhàng kiểm tra chỗ sưng trên ngực hắn: “Xương sườn không bị gãy, bất quá nội thương cũng không nhẹ.”

“Còn ngươi thì sao?”

“Trừ chuyện bị ngươi hại, uống hết một bụng nước, mọi thứ đều hoàn hảo.” Tiêu Nhiễm khẽ cười, nhìn hắn.

Lôi Vô Nhai nhìn thấy nụ cười của y cả người bỗng chốc ngây ngẩn ra, liền vươn tay, nhẹ nhàng giữ lấy y mà ôm vào lòng. Tiêu Nhiễm không chút phòng bị, có chút kinh ngạc, đành thuận theo ý hắn.

“Trở về bên cạnh ta, ta cam đoan sẽ mang lại hạnh phúc cho ngươi.” Lôi Vô Nhai dịu dàng nói.

“Hạnh phúc của bản thân chỉ có thể do chính mình đoạt lấy.” Tiêu Nhiễm lại nói: “Tiêu công tử xưa nay là kẻ vô tình, chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình. Cho dù đã cùng ngươi thân mật ba năm, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc ta sẽ dễ dàng cho ngươi bước vào thế giới của ta.”

“Ta biết, nhưng việc ta hoàn toàn không biết chút gì về ngươi cũng không phải toàn bộ đều là lỗi của ta.” Lôi Vô Nhai rầu rĩ nói.

“Ngươi không biết chút gì về ta là do ngươi không thèm hỏi.” Tiêu Nhiễm nói. “Nếu ngươi đối với ta có một tia hứng thú hoặc chút lòng hiếu kỳ, thì mọi chuyện sẽ không giống như ngày hôm nay. Ngươi cũng sẽ không bị bọn Tiểu Ngôn cười nhạo.”

“… ” Lôi Vô Nhai không còn biết nói gì. Những điều Tiêu Nhiễm nói vốn không sai, cho nên hắn chỉ có thể im lặng. Nhưng trên đời cũng không có thuốc nào để trị hối hận, cho dù hắn đang thành tâm hối hận. Nhưng chỉ cần có thể nắm bắt được hiện tại lẫn tương lai, thì cái gì cũng có thể từ từ hóa giải được.

“Buông ta ra đi. Chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút. Xem ra không thể ra ngoài trước khi trời tối.” Tiêu Nhiễm nói.

Lôi Vô Nhai lại không cam tâm buông tay ra.

Tìm được một chỗ sạch sẽ, Tiêu Nhiễm nhặt mấy nhánh cây khô châm lửa đốt lên một đống lửa. Sau đó y dựng mấy cọc xung quanh, xoay người lại bảo Lôi Vô Nhai cùng cởi bỏ y phục ra để hong khô.

Lôi Vô Nhai nhìn chằm chằm vào trung y mỏng manh của Tiêu Nhiễm, xương quai xanh như ẩn như hiện, bất giác xuân tình nhộn nhạo. Đáng tiếc trong thời điểm này, ở tại nơi này, mọi thứ đều không nên, đành phải đem mỹ cảnh trong đầu cố gắng đè nén lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.