Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 8: Tứ Xuyên khởi giáo Thiên Ma xuất - Tây Thục lưu danh Bích Nhãn lang




Edit: Canina

“Bà nội, để cháu suy nghĩ thêm đi, trước tiên không vội từ chối.” Chu Đồng nói, nàng không quyết định chắc chắn được, lựa chọn này liên quan tới hạnh phúc cả đời nàng, không phải nói định là có thể định. Nàng nghĩ, dù sao cũng nên suy nghĩ kỹ càng, miễn cho tương lai hối hận, vì tới khi đó có nói gì cũng muộn.

Chu nãi nãi không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Cháu từ từ suy nghĩ, bà và mợ sẽ bàn bạc lại, có quyết định gì sẽ đến nói cho cháu nghe.” Việc này ngay cả người lớn cũng thấy khó nghĩ, sao có thể bắt hài tử tự quyết định, chẳng qua chỉ hỏi thử xem sao.

Mang theo tâm sự như vậy, lúc thêu thùa may vá Chu Đồng hoàn toàn không thể tập trung, thỉnh thoảng sẽ cau mày ngồi thừ người ra, nhiều lần tự đâm kim vào tay. Bình thường sẽ không bao giờ bị như vậy, trước nay tốc độ thêu thùa của nàng nhanh hơn thế này nhiều, cũng chưa từng bị kim đâm vào tay, lúc này nàng hoàn toàn rối loạn.

Tôn Huệ bên cạnh nhịn nhiều lần, rốt cuộc phải mở miệng: “Chu Đồng tỷ, tỷ có có tâm sự gì sao? Có thể nói với muội một chút không, cho dù không thể giúp tỷ giải quyết, cũng có thể cùng suy nghĩ với tỷ.” Tiến lên đoạt lấy kim thêu trong tay nàng: “Ngày hôm nay cứ nghĩ một ngày đi, dù sao cũng không gấp lắm, xem tỷ chọc đầu ngón tay thành tổ ong rồi kìa.” Đầu ngón tay nàng không ít hơn năm dấu đỏ, nhìn đã thấy đau.

Không nói còn đỡ, bị Tôn Huệ nhắc tới chuyện đó, Chu Đồng lập tức cảm thấy đầu ngón tay vừa đau vừa rát. Hơn nữa hôm nay đúng là nàng không có tâm trạng may vá nên mới để mặc muội ấy lấy đi, trong lòng thầm nói với chính mình: Ngày hôm nay nghỉ ngơi một chút vậy.

Nhìn Tôn Huệ, Chu Đồng nghĩ không bằng hỏi muội ấy thử xem sao, muội ấy là người có chủ ý, biết đâu có thể dẫn dắt mình, bèn nói: “Là chuyện này, còn nhớ gia đình tới cầu thân mà lần trước muội hỏi ta hay không?” Thấy Tôn Huệ gật đầu, tiếp tục nói: “Ta đang phiền lòng vì chuyện này, mợ ta hỏi thăm nhiều lần, đã thăm dò rõ ràng hoàn cảnh bên đó, người này điều kiện gia đình không tệ, tính cách cũng được, còn có tay nghề. Thế nhưng mọi chuyện đâu thể mười phân vẹn mười, nam nhân kia có một bên lỗ tai nghe không rõ lắm. Ta có hơi khó lựa chọn.”

Tôn Huệ nghe xong, xáp đầu gối lại gần, nói: “Nếu là lỗ tai nghe không rõ, hơn nữa chỉ có một bên thì có thể thành hôn. Chỉ cần bản thân hắn không kém cỏi, cùng lắm sau này nói to một chút, không có gì lớn cả.” Nói tới đây bèn chuyển đề tài: “Đương nhiên, cũng không phải không gả cho hắn không được, điều kiện của tỷ tốt như vậy, lại có đôi tay linh xảo, đâu thiếu gì người cầu hôn.”

“Kỳ thực điều khiến ta băn khoăn không phải là vì sợ người ta chê cười, hơn nữa thành thật mà nói điều kiện như hắn đã là hiếm có, cho dù có, cũng sẽ không tới cầu hôn ta.” Chu Đồng biết, nếu như không phải lỗ tai hắn có vấn đề, người nhà hắn chưa chắc đã coi trọng nàng, điểm ấy chính nàng vẫn tự hiểu lấy.”Ta lo lắng một điểm, cái này có thể truyền cho hài tử hay không, nếu như tương lai hài tử bị nghiêm trọng hơn thế, vậy phải làm sao bây giờ?” Đây mới là điều khiến Chu Đồng lo lắng, nếu như là nam tử, dựa vào điều kiện hậu đại thì còn có thể lấy vợ. Thế nhưng là con gái thì phải làm sao đây, cho dù có thể xuất giá, bị ức hiếp cũng không có biện pháp!

Tuy rằng di truyền học chưa được xác lập, thế nhưng cổ nhân vẫn biết ảnh hưởng của cha mẹ lên đứa con, trong tục ngữ có nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ biết đào hang! Chu Đồng lo lắng như vậy là rất hợp lý, bản thân nàng có thể chấp nhận khuyết điểm của trượng phu, nhưng nàng không thể chịu được nếu con cái mình sau này cũng bị như vậy.

Tôn Huệ lý giải mối lo của Chu Đồng, quan điểm của nàng cũng là như thế, có thể bao dung cho trượng phu, nhưng tương lai nàng không thể xác định liệu có ai bao dung cho con cái mình hay không. Nhất định phải cho con cái những điều tốt nhất, không cho phép chuyện không như ý xảy ra với con mình, đây là tâm lý chung của những người làm cha mẹ.

“Nếu tỷ lo lắng chuyện này, vậy có thể nhờ mợ tỷ hỏi thăm một chút, xem lỗ tai hắn là thiếu hụt bẩm sinh, hay là khi còn bé bị bệnh, hoặc là bị thương dẫn đến lỗ tai không tốt. Nếu như là vấn đề sau này thì không cần phải lo lắng sẽ truyền cho đứa nhỏ, hỏi xong rồi mới lựa chọn thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Tôn Huệ nói.

Cũng không phải tất cả thiếu hụt đều có sẵn từ trong bụng mẹ, nhiều khi bởi vì bị bệnh không cẩn thận trị liệu, bị thương tạo thành. Nguyên nhân như vậy thì không nhất định sẽ truyền cho đứa nhỏ.

Ánh mắt Chu Đồng sáng lên, cười nói: “Đúng là như thế, trước đây ta không nghĩ tới, ta sẽ nói với bà nội một tiếng, nhờ bà đi hỏi thăm một chút. Nếu như không phải do bẩm sinh, ta sẽ đáp ứng việc hôn nhân này.” Nàng đã đến tuổi kết hôn, người này cũng rất thích hợp, chỉ cần không phải buồn phiền vì đời sau, đồng ý cũng tốt.

Đến buổi chiều, Chu Sơn trở về, còn có Tôn Duẫn, hai người bọn họ học xong đi cùng nhau về Chu gia. Bởi vì đã một đêm không về nên tất nhiên sẽ bị hỏi, Tôn mẫu nhìn nhi tử: “Duẫn nhi, sao thế, đi tới nhà Phùng đại ca của con sao?” Đây là điều kiện đã giao hẹn với Phùng mẫu, nhưng bà cũng muốn biết cảm thụ của nhi tử, nếu như không thích ứng, vậy phải nghĩ phương pháp khác mới được.

Tôn Duẫn nhắc tới việc này, rất hưng phấn: “Mẹ, Phùng đại ca rất tốt, con đi học có nhiều vấn đề không hiểu, hỏi huynh ấy, huynh ấy đều có thể giảng cho con nghe, con cảm thấy huynh ấy giảng có khi còn thấu triệt hơn so với tiên sinh nữa đó.” Quay sang Chu Sơn hỏi: “Huynh thì sao, có cảm thấy như vậy không?” Chu Sơn cười nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như thế, Phùng đại ca học tập thật sự rất tốt!” Nếu như có thể thường xuyên học hỏi, việc học của chính mình sẽ được giúp ích rất nhiều.

Thấy con trai có ấn tượng không tệ đối với Phùng Hiên, trong lòng Tôn mẫu thật thoải mái, nếu như vậy tương lai cũng có thể an thuận.”Như vậy thì tốt, nếu như con còn có cái gì không hiểu, cứ đi tìm Phùng đại ca của con, chịu khó thỉnh giáo hắn.” Tôn Duẫn cau mày, nói: “Việc này có phiền phức hay không ạ? Con thấy hay là hỏi bạn cùng trường cũng được.” Tuy sau này tỷ tỷ sẽ gả cho Phùng đại ca, đến lúc đó quan hệ hai nhà sẽ trở nên rất thân cận, thế nhưng hắn cũng không thể suốt ngày làm phiền Phùng Hiên.

“Duẫn nhi, đừng quá khách khí, qua lại nhiều một chút, Phùng đại ca con học một mình cũng buồn chán mà, qua đó có gì còn trò chuyện.” Nhìn Chu Sơn, Tôn mẫu nói: “Sơn nhi cũng thế, có vấn đề gì thì cứ đi qua hỏi một chút.” Tôn Duẫn gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, có chỗ nào không biết, con sẽ đi qua thỉnh giáo Phùng đại ca.”

Sau đó Tôn Duẫn thường thường tiếp nhận lời mời của Phùng Hiên, qua bên đó làm khách, có lúc Chu Sơn cũng đi theo, có lúc chỉ có mình Tôn Duẫn. Dần dần, chuyện này trở thành chuyện bình thường, Tôn Duẫn cũng quen với việc có vấn đề khó hiểu thì lại chạy tới Phùng gia, học hành tiến bộ rất nhanh, khả năng lý giải kiến thức cũng tốt lên, còn được tiên sinh khích lệ mấy lần.

Có một ngày, Chu Đồng đi qua Tôn gia, vừa vặn đụng phải Tôn Huệ, Tôn Huệ đang chuẩn bị đi qua thăm nàng, thấy nàng tới liền đón vào nhà chính ngồi, nói: “Muội đang muốn qua nhà tỷ đây, tỷ mà đến muộn một lúc chắc muội sang đến nơi rồi.” Chu Đồng nói: “Ta cũng không có chuyện gì mà, đến chỗ ta, Thụ tiểu tử luôn ở trước mặt lượn lờ, khó nói.” Tôn Huệ: “Sao, là chuyện gì, nói ta nghe một chút.” Không biết rốt cuộc có chuyện gì mà lại không muốn để cho người ta nghe thấy.

“Mợ ta đã hỏi thăm, người kia không phải bị thiếu hụt từ trong bụng mẹ, là vào lúc ba tuổi, lỗ tai có bệnh, lại trì hoãn không kịp trị liệu. Cho nên sau này tuy đã khỏi nhưng vẫn lưu lại nguồn bệnh, lỗ tai không còn tốt nữa.” Chu Đồng đem tin tức mợ mình mới hỏi thăm được ra nói cho Tôn Huệ nghe, lại nói ra quyết định của chính mình: “Bởi vì không phải thiếu hụt bẩm sinh, ta quyết định đáp ứng hôn sự này rồi, qua đây tâm sự với muội trước sau đó sẽ nói với người trong nhà.” Điều kiện của nàng, tổng thể mà nói cũng không quá tốt, mẹ mất sớm, dưới cái nhìn của người ngoài, đứa nhỏ không được mẹ dạy dỗ sẽ dễ bị làm hư, sẽ không được yêu thích lắm. Như vậy nếu nàng không nhận hôn sự này, tin tưởng sẽ không có ai chú ý tới mình.

Tôn Huệ thấy Chu Đồng có ý định đáp ứng, cười khen: “Chỉ cần người kia không tệ thì tốt, chút thiếu hụt này không tính là gì. Muội xin chúc mừng tỷ hạnh phúc trước nhé.” Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hỏi: “Tỷ đáp ứng hôn sự này rồi, có biết khi nào sẽ thành hôn hay không?” Chu Đồng lớn tuổi hơn mình một chút nên sẽ phải lập gia đình trước mình, nói không chừng đính hôn xong, năm trước năm sau sẽ làm lễ kết hôn luôn.

“Còn chưa biết, nhưng ta nghĩ sẽ không quá lâu đâu, không chỉ có ta, mà cả hắn cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi. Cha mẹ hai bên, hẳn cũng muốn làm hôn sự sớm.” Chu Đồng nói tới đây, trong lòng liền nặng nề, nói cho cùng nàng vẫn còn có chút sợ hãi, không biết sau khi lập gia đình có thể gặp phải chuyện gì không như ý hay không.

“Đừng quá lo lắng, tỷ phải tin tưởng, người trong nhà biết đánh nghe tốt đẹp.” Tôn Huệ an ủi, chính bản thân nàng tuổi tác cũng không còn nhỏ, cho dù nhỏ hơn so với Chu Đồng.”Chúng ta làm cô nương, dù sớm dù muộn, đều sẽ có ngày này. Thả lỏng chút, chỉ cần chúng ta xác định đối phương là người có thể dựa vào, như vậy sẽ không thành vấn đề, đối phương sẽ cho chúng ta cảm giác an toàn.”

Chu Đồng chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Nha đầu muội này, rốt cuộc là ta lớn hơn hay là muội lớn hơn thế? Còn an ủi ta nữa chứ.” Đưa tay sờ sờ đầu Tôn Huệ, vui vẻ nói: “Nhanh nói ta nghe, muội lấy đâu ra những từ ngữ kỳ quái như thế, sao trước nay ta chưa từng nghe thấy.” Cảm giác an toàn, nghe hiểu được, thế nhưng chưa bao giờ nghe qua. Nhiều lần đều muốn hỏi Tôn Huệ, tại sao có thể biết nhiều từ mới như vậy, hiện tại vừa vặn có cơ hội, lập tức hỏi ngay.

Quá bất cẩn rồi, Tôn Huệ thầm trách mình, mỗi khi muốn nói gì nàng đều thầm nhẩm trong lòng, cẩn thận từng li từng tí một, tuyệt đối sẽ không nói từ nào không có, miễn cho người ta tò mò, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị đem đi thiêu chết. Thế nhưng lời nói đã ăn sâu vào tư duy, những từ ngữ nàng hay dung từ đời trước thỉnh thoảng vẫn bật ra theo phản xạ.

“Muội chỉ nói chơi thôi, chỉ có điều là không biết giải thích như thế nào, vốn chỉ là tăng thêm chữ trong câu mà thôi.” Tôn Huệ giải thích như vậy, hy vọng có thể thông qua, nhìn Chu Đồng hỏi: “Tỷ cảm thấy thế nào, có thể hiểu nghĩa hay không?”

Chu Đồng nói: “Rất dễ hiểu.” Thế nhưng vẫn kỳ lạ, ai mà có thể phát minh ra nhiều từ như vậy chứ. Chẳng qua cũng không phải chuyện gì lớn, nàng chỉ hỏi một câu cho có, không xoắn xuýt lấy vấn đề này nữa.

Ban đêm, Chu Đồng nói với cha mình, nàng đáp ứng hôn sự này rồi, không chê chỗ thiếu hụt của người khác. Có lời của Chu Đồng rồi, Chu Hải cũng thoải mái hơn, hắn chuẩn bị đáp ứng. Sau đó ông còn phải gặp mợ của Chu Đồng bàn bạc, cùng nhau trao đổi ý kiến.

Sau khi thu hoạch lúa mạch xong, hôn sự của Chu Đồng xem như đã được định ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.