Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 4: Hổ Đầu tập cứu tiêu, phục Tả - Trấn Hoài Giang tiếp viện Âu Dương




Thanh Ngọc tuy thoạt nhìn cùng người lớn không có gì khác biệt, Phong Quang có đôi khi cũng vì một phần trẻ tuổi mà thành thục này của hắn mà trêu ghẹo hắn, nhưng trong mắt nàng Thanh Ngọc suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lòng nàng âmthầm mắng chính mình không biết giữ mồm, ngươi nói xem, một đứa trẻ mất đi cha mẹ, ngươi còn so đo cùng hắn làm gì chứ?

Chạy không bao lâu, nàng đuổi theo Thanh Ngọc trước cửa nhà bếp, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi đợi ta với!”

Thanh Ngọc quay đầu không cảm xúc gì nhìn nàng, đi vào nhà bếp.

Phong Quang đi vào theo, thấy hắn bưng chén thuốc đã sắc xong, trong lòng nàng càng thêm áy náy, “Tiểu Thanh Ngọc, thực xin lỗi, ta không có ác ý mà nói câu kia đâu.”

“Ngươi muốn nói gì cũng không có liên quan đến ta.”

Xem đi, giọng điệu này còn lãnh đạm hơn so với trước kia, hắn nhất định đang tức giận, Phong Quang giả bộ đáng thương giật nhẹ góc áo hắn, “Thanh Ngọc ngoan à, ta xin lỗi với ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi.”

“Ta là Thanh Ngọc hư hỏng.” Hắn đem chén thuốc đặt trên lò lửa, động tác khôngnhanh không chậm, không để ý tới nàng.

Nhãi con này sao tính khí bỗng nhiên bướng bỉnh vậy?

Hắn bận tới bận lui, Phong Quang liền tung tăng tung tẩy sau lưng hắn, “Ngươi muốn thế nào mới không tức giận nữa, nếu không ta đi mua thật là nhiều kẹo hồ lô cho ngươi ăn nha?”

“Ta không phải tiểu hài tử.”

“Ai nói kẹo hồ lô chỉ có tiểu hài tử mới có thể ăn? Ngươi xem, không phải ta cũng rất thích ăn sao?”

Hắn đánh giá hai chữ: “Ngây thơ.”

“Phải phải phải, ngươi thì không ngây thơ.”

Thanh Ngọc liếc nàng một cái.

Nàng lập tức thu hồi thái độ cho có lệ, đứng thẳng tắp vững chải, “Thanh Ngọc ngoan à, ngươi muốn ta làm như thế nào thì mới chịu tha thứ cho ta?”

Thanh Ngọc thuận miệng nói: “Ngươi chạy một vòng quanh Đường môn đi.”

Phong Quang sững sờ, “Ngươi nói thật?”

“Thật.”

“Đường môn lớn lắm đó!!! Cho dù ta chạy một canh giờ cũng chưa xong!”

“À.” Thanh Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, mặt lộ rõ vẻ ta biết ngươi khôngphải nghiêm túc xin lỗi ta.

Phong Quang cắn răng, “Ta chạy!”

Nàng quay đầu lập tức đi luôn.

“Đợi đã.”

“Thanh Ngọc, ta biết ngươi sẽ không ác…”

“Uống thuốc xong hãy chạy.”

Nàng: “…”

Hôm nay Đường môn bỗng nhiên xuất hiện một cảnh vật ngoài ý muốn, một hồng y thiếu nữ đã chạy nửa canh giờ, nàng thường xuyên thở hổn hển dừng lại dựa vào thân cây, có người hỏi nàng muốn làm gì thế, nàng đáp: “Ta muốn chạy một vòng quanh Đường môn.”

Nghe được câu trả lời mọi người không khỏi giơ ngón tay cái lên, “cô nương thật dứt khoát.”

Phong Quang chạy một chút thì ngừng, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất, nàng thở phì phò, chạy nửa canh giờ bất quá cũng mới được mấy ngàn thước mà thôi, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua cuộc sống phải lao lực, chạy được khoảng cách như vậy đã coi như là không tệ.

Ít nhất nàng thấy như vậy.

Nàng đấm lên dùi mình, than thở, trước mắt lại hiện ra một bóng người.

Tiết Nhiễm đưa tay ra, “Hạ tiểu thư, trên đất lạnh.”

Nàng cầm tay hắn đứng lên, thần sắc nghi hoặc, “Tiết Nhiễm, sao ngươi lại ở đây?”

“Nghe nhiều người nhắc tới hôm nay có một vị cô nương chạy bộ rèn luyện thân thể, ta liền đến xem.”

Mặt Phong Quang đỏ lên, “Ta mới không thích cái biện pháp rèn luyện thân thể này đâu.”

Tiết Nhiễm cười, “Ta cũng đoán được nàng sẽ không thích, Hạ tiểu thư, lời của Thanh Ngọc, ngươi không cần xem là thật như vậy.”

“Nhưng mà… hắn vẫn luôn giận ta, giống như ta là một nữ nhân hư hỏng.”

“Nàng rất để ý cái nhìn của hắn sao?”

“A? Cũng không phải…” Nàng nhỏ giọng nói: “Ta thấy là, là ta nhắc đến chuyện thương tâm của hắn, bản thân ta cũng thấy rất ngại ngùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.