Đồ Đáng Ghét, Tôi Lấy Cắp Trái Tim Anh Lúc Nào?

Chương 132: Thiên Tà hồn phi phách tán




Vào giải đấu tháng Chín tại Tokyo, ngay sau khi tròn mười tám tuổi, tôi cảm thấy đã sẵn sàng để bắt đầu bởi tôi đã đạt được một sự kết hợp khá nhuần nhuyễn giữa trạng thái tinh thần và sức mạnh hình thể. Trong mười lăm ngày, mỗi ngày một trận, tôi thầm hứa với mình phải chứng minh rằng sư phụ Shomintsu đã không mất thời gian vô ích với tôi.

Ngày đầu tiên, tôi đấu với một đô vật đáng gờm, người thấp, to bè, anh ta định dùng sức mạnh của thân hình vạm vỡ để chiến thắng. Tôi chống cự lại cú đẩy của anh ta, tôi lùi nhưng bám chặt vào thắt lưng anh ta, đột nhiên chân tôi cảm thấy mình đã đến giới hạn của doyo, tôi liền xoay người sang bên phải, thân hình to bè ấy lao qua tôi như một viên đạn đại bác bắn từ cuối phòng, anh ta hét lên rồi ngã quy. Người ta hoan hô tôi.

Ngày thứ hai, khi lao vào nhau, tôi đoán là đối thủ hung hăng hơn tôi. Quyết định không để lòng căm thù của anh ta nhiễm sang mình, tôi coi anh ta như một vấn đề kỹ thuật thuần túy, một món đồ chơi cơ có gắn lò xo, tôi nhận lấy những cú đập nhẹ bằng lòng bàn tay của anh ta, tôi giảm khẩu độ cánh tay của đối thủ bằng cách dùng khuỷu tay ghì chết vai của anh ta rồi đột nhiên ra một cú gạt vào chân phải: anh ta ngã.

Ngày hôm sau, tôi không thể chống lại sức đẩy của một đối thủ quá to - cao hơn hai mét, hơn hai trăm ki lô. Bằng một cú lao và thúc vào ngực, anh ta đẩy tôi khỏi sới vật.

Ngày tiếp theo, một đối thủ khổng lồ khác lại lao vào tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ: những người rất to thường có một điểm yếu là khó giữ thăng bằng do chân họ dài và đầu gối yếu. Thế nên tôi quyết định chơi nhanh; linh hoạt, di chuyển đột ngột, thoăn thoắt, tôi lượn quanh anh ta như một con cá nhỏ; bị mất tập trung, anh ta nhìn quanh tìm tôi; quá muộn, anh ta đã nằm dưới đất.

Những ngày sau đó, cả khán giả và giới chuyên môn đều quan tâm đến tôi. Người ta chờ đợi các trận thi đấu của tôi, người ta dè chừng, người ta hy vọng, tôi trở thành ngôi sao đang lên của môn su mô. Tính về yếu tố hình thể - tốc độ, cân nặng, sức mạnh - tôi được xếp vào hạng trung dưới; ngược lại, tôi làm người ta ngạc nhiên vì khả năng ứng phó với các đối thủ; khi thì mưu mẹo, tôi đập đập tay để đối thủ nháy mắt, khoảnh khắc mà tôi tận đụng để túm lấy thắt lưng đối thủ; khi thì mạnh mẽ, tôi nhấc bổng đối thủ lên. Trong vài ngày, các câu chuyện thêu dệt cho rằng tôi xuất sắc, điêu luyện, không dự đoán trước được. Trên thực tế, điều đó đến từ sự tập trung của tôi. Mỗi lần, tôi đều bay lên trên sới vật, lên trên tôi và nhờ một thứ trực giác trên sàn diễn, tôi luôn hành động đúng. Nếu như trận đấu kéo dài, tôi tập trung vào hơi thở và da của đối thủ; qua hơi thở của anh ta tôi đoán biết chỗ yếu và tấn công; căn cứ vào sự chuyển động của da đối thủ, tôi dự đoán quyết định của anh ta và phản công. Bởi tôi đặt ý thức của mình lên cao, thân hình của đối thủ trở nên nhỏ bé, rồi bởi tôi tin chắc vào điều đó, cân nặng của anh ta trở thành cân nặng của một bó rơm. Từ nay, tôi thích lên sới; trong cái vòng tròn bốn mét năm mươi lăm này chứa đựng cả nghìn câu chuyện, cả nghìn khả năng thua, cả nghìn khả năng thắng, điều đó phụ thuộc vào tôi, vào địch thủ, vào sự thông minh của chúng tôi trước tình huống và - có đôi chút - sự may rủi. Đó chính là cảnh đời. Đó chính là cuộc đời. Tôi muốn sống!

Sau giải đấu, tôi thắng nhiều hơn thua, mọi con mắt đều đổ dồn về tôi: tôi sẽ thăng hạng và lên mấy bậc trong phân cấp của môn su mô. Một hội cổ động viên của tôi vừa được hình thành.

Cùng các đồng môn và thần tượng Ashoryu, người vừa giải nghệ bằng cách cắt tóc, tôi ăn mừng tiến bộ này tất cả các tối trong suốt một tuần.

Chủ nhật tiếp theo, vào buổi sáng, tôi thức dậy tràn trề sinh lực, thu gọn hành trang, lau dọn phòng và đến trình diện thầy.

Chào tôi là tiếng nước reo trong ấm đun trong căn phòng trống chỉ bày một bó hoa.

- Con xin thôi, thưa sư phụ Shomintsu. Con sẽ không lên doyo nữa.

- Tại sao? Con cân nặng chín mươi lăm cân và cuối cùng con đã làm được.

- Như sư phụ nói: con đã làm được! Mục tiêu là làm được điều ấy. Làm cho con béo, làm con tự kiềm chế, làm con đủ tư cách dự một giải đấu. Tuy nhiên, mục tiêu của con chưa bao giờ là trở thành một nhà vô địch, càng không phải là nhà vô địch của các nhà vô địch. Con có sai không ạ?

- Chỉ có con biết được.

- Sư phụ luôn nói là nhìn thấy một người to lớn trong con chứ không phải là một nhà vô địch trong con.

- Con đã nghe ta nói rồi.

- Người to lớn trong con thì xong rồi, con đã nhìn thấy: người to lớn, không phải là người chiến thắng kẻ khác mà là kẻ chiến thắng con; người to lớn, đó là phần tốt nhất của con đi trước con, người dẫn đường cho con, tạo cảm hứng cho con. Xong rồi, con đã thấy người to lớn trong con. Giờ đây, con sẽ gầy đi và đi học để trở thành bác sĩ.

Khuôn mặt ông lão dãn ra vì sung sướng.

- Cảm ơn sư phụ vì đã chỉ cho con đường ngay, chỉ cho con biết rằng con có khả năng bước đi trên đó.

- Con nói đúng, Jun à. Mục tiêu không phải là cuối con đường mà là việc đi trên đường.

- Vậy đó. Con không muốn chiến thắng, con muốn thực sự sống.

- Ta thấy rồi. Cuộc đời không phải là một trò chơi cũng không phải trận đấu, nếu không sẽ có những người chiến thắng.

Ông đứng dậy.

- Jun, đến lượt ta phải tiết lộ cho con biết một sự thật mà ta vẫn giấu. Ta không phải là một ông già xa lạ đi qua phố, ta không ngẫu nhiên gặp con, ta không vô tình nói lời đó với con.

- Sư phụ nói sao ạ?

- Ta là ông của con. Anh của bà ngoại con, Kumiko, người đã sinh ra đời một thiên thần, thiên thần ấy là mẹ con.

- Gì cơ ạ?

- Theo huyết thống, ta là bác của mẹ con. Ta nói chuyện với con ở Tokyo bởi vì ta có một nhiệm vụ.

- Chính mẹ con là người...

- Đúng vậy, mẹ con viết thư bảo ta chăm sóc cho con.

- Thư ư? Làm thế nào mà mẹ liên hệ được với ông khi bà không biết chữ?

- Bà rất biết cách làm người khác hiểu. Bà chưa bao giờ viết cho con ư?

Tôi cúi đầu.

- Có chứ ạ.

Và tôi mở ba lô lấy ra bức thư gần nhất. Tôi đã báo với mẹ về chiến thắng của mình qua thư - bức thư đầu tiên kể từ nhiều năm nay - mẹ đã trả lời ngay lập tức bằng cách gửi cho tôi một cành nguyệt quế mà mẹ đã treo lên đó những hạt thủy tinh giả ngọc, làm thành một cái vòng chiến thắng cho tôi, thể hiện niềm tự hào của bà. Bên cạnh đó là một chiếc lông gà con để nói với tôi rằng dù có chiến thắng tôi vẫn là con của bà.

Shomintsu xem xét những thứ đó rồi vỗ vào lưng tôi.

- Bây giờ, hãy đến đây, ta muốn cho con xem một thứ.

Ông mời tôi đi theo vào phòng làm việc của ông và bật máy tính lên. Truy cập Internet, rất nhanh nhẹn, ông mở một trang về y học.

- Xem này. Nếu mẹ con là một thiên thần thì đó là vì mẹ con mắc một chứng bệnh hiếm gặp, một chứng bệnh chỉ có ở một nhúm người, đàn ông cũng như đàn bà, trên toàn thế giới, một căn bệnh lạ đến mức người ta khó có thể chẩn đoán, và chưa tìm được thuốc hay phương pháp điều trị nó.

Ông chỉ trên màn hình cho tôi.

- Đó là một căn bệnh di truyền, bẩm sinh. Bệnh đó gọi là triệu chứng Williams.

- Biểu hiện của nó như thế nào ạ?

- Dị tật tim, thiểu năng trí tuệ - vì thế mà mẹ con vẫn mù chữ - và các đặc điểm như: trán rộng, má đầy, miệng rộng, người bệnh trông giống như các vị thần Bắc Âu hoặc trông như thiên thần. Hậu quả về mặt hành vi là người bệnh rất tốt bụng, quá tốt bụng, rạng rỡ đến lạ thường, có sức hấp dẫn lớn. Điều đó làm họ lạc quan.

- Lạc quan là một bệnh ư?

- Không. Quá lạc quan mới là một bệnh. Sự thái quá trở thành căn bệnh. Mẹ con thuộc loại này. Bà chẳng thể làm gì được. Chẳng ai làm gì được. Bà bị bệnh.

- Vậy thì, chuyện bà không bình thường là bình thường?

- Đúng vậy đó.

- Vậy thì chuyện con thấy nó bất thường là bình thường?

- Đúng vậy đó.

- Rốt cuộc, chuyện mẹ con hành xử khác thường là bình thường và chuyện con không chịu nổi bà là bình thường?

- Đúng vậy đó.

- Vậy thì, dù cả mẹ và con bất bình thường do hoàn cảnh nhưng mẹ và con đều là người bình thường.

- Đúng vậy, Jun ạ. Những khó khăn mà mẹ con và con gặp phải là có lý do.

- Ôi thật nhẹ nhõm làm sao! Nếu mẹ tốt bụng với người xa lạ đến mấy, đó không phải là vì mẹ không yêu con?

- Mẹ con yêu con, chắc chắn đấy, mẹ con yêu con hơn bất kỳ ai trên đời. Mẹ con đã chẳng yêu cầu ta chăm sóc cho con đấy thôi? Đó chính là bằng chứng, có phải không?

- Đúng ạ.

Tôi bật cười.

- Ông Shomintsu: con cân nặng chín mươi lăm cân nhưng chưa bao giờ con cảm thấy nhẹ nhõm đến thế!

- Cảm ơn Jun.

- Gì cơ ạ?

- Cảm ơn con đã cho phép ta sửa chữa những năm dài thờ ơ. Quá say sưa với lò vật của ta, ta đã cắt đứt liên hệ với người thân; ta chỉ đến dự lễ cưới của cha mẹ con, những con người kỳ lạ, hai thái cực, rất hợp nhau, bố con thì khép kín, mẹ con thì rộng lượng, sau đó ta đã bỏ bẵng mối quan hệ với gia đình. Nhờ có con mà ta lấy lại được vị trí trong gia đình. Nếu con đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp mẹ con chiều nay.

Tôi đồng ý, phát điên lên vì sung sưóng.

- Chúng ta sẽ đi ông Shomintsu ạ, chúng ta sẽ ôm mẹ con, ông và con. Trước đó, con có việc phải làm.

Tôi chạy thật nhanh khỏi chuồng ngựa của ông Shomintsu, bắt một chiếc taxi trên phố, chiếc xe taxi đầu tiên của đời tôi, một chiếc xe màu ghi ánh ngọc trai lịch lãm. Trong xe, từ ghế ngồi, đến chỗ tì tay, dựa đầu đều phủ đăng ten trắng.

Khi người lái xe đeo găng trắng muốt đưa tôi đến địa chỉ tôi nói, tôi thậm chí không phải bấm chuông vì cô gái, ngồi trên một chiếc ghế dài, đang đọc một cuốn tiểu thuyết dưới khóm cây treo dưới mái hiên.

Tôi lại gần Reiko, nhìn thẳng vào mắt nàng, trịnh trọng đưa một tay về phía cái bụng thon thả tuyệt mỹ của nàng đang phập phồng vì ngạc nhiên và nói với nàng:

- Anh thấy một người phụ nữ to lớn trong em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.