Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 64: Ước ao ghen tị.




Edt: Mítt

~~~~~~

Trong phòng ngủ nho nhỏ, hai người ôm nhau mà ngủ, đêm nay hẳn là một đêm thực ấm áp thoải mái, nhưng nửa đêm Tô Vãn và Tô Duệ lại bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Tô Vãn mơ mơ màng màng sờ lấy điện thoại đặt ở đầu giường, nhìn dãy số lạ không ngừng lập loè, cô chần chờ một chút vẫn là ấn phím nghe.

“Tô Vãn!”

Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ kinh hoảng thất thố, tuy rằng có chút lạ nhưng Tô Vãn vẫn nghe ra được đó là giọng của Tiêu Tình, cũng chính là Tiêu Thanh.

“Tiêu tiểu thư, cô có chuyện gì vậy?"

“Tô Vãn, cứu mạng! Cô giúp tôi, giúp tôi!”

Tiêu Thanh ở trong điện thoại ngữ khí nôn nóng, chỗ hắn đang ở lại rất ồn ào.

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Vãn có chút nghe không rõ lắm.

“Tiêu tiểu thư, cô ở đâu? Cô rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Máu, rất nhiều máu……”

Tô Vãn:……

Đờ mờ, gia hỏa này sẽ không ở hộp đêm nháo ra mạng người chứ?

Mà sự thật chứng minh, Tiêu Thanh cũng không có bạo lực như trong tưởng tượng của Tô Vãn, hắn chỉ là…… Tới kỳ kinh nguyệt ~

Bận rộn hơn nửa đêm, cuối cùng một túi băng vệ sinh là giải quyết xong, Tô Vãn bỗng nhiên cảm thấy thật cảm thán ——

Anh hai à, không, chị, chị hai à chị đúng là chị ruột của tôi mà!

Tiêu Thanh:……

Đờ mờ, lão tử thật sự biến thành phụ nữ? Là con gái? Mỗi tháng đều phải đổ máu?

Ô ô ô, đột nhiên không muốn sống nữa ~~

Làm phụ nữ thật đáng sợ!

Trời còn chưa sáng, Tiêu Thanh sắc mặt trắng bệch cẩn thận túm áo ngủ Tô Vãn.

“Tiểu Vãn, tôi, tôi có chút sợ, tôi có thể ở lại chỗ của cô không? Cô ngủ với tôi được không?”

“Không được.”

Không chờ Tô Vãn nói chuyện Tô Duệ ở một bên đã lạnh lùng cự tuyệt hắn.

Đừng tưởng rằng cô có ngực có mông thì chính là phụ nữ, bản tướng quân đã sớm nhìn thấu bề ngoài mềm mỏng như giấy nhưng bên trong lại là tâm sắc lang của cô rồi.

Tiêu Thanh:……

“Mộ Bạch, tôi đang hỏi Tiểu Vãn, tôi cũng không phải muốn ngủ với anh!”

Nói xong Tiêu Thanh nhịn không được hướng về phía Tô Duệ trợn trắng mắt, thời điểm lão tử còn là đàn ông cũng chưa từng nằm chung giường với Tô Vãn, hiện tại biến thành phụ nữ, chẳng lẽ đến chút phúc lợi này cũng không được?

“Không ai nguyện ý ngủ với cô.”

Nghe Tiêu Thanh nói, Tô tướng quân lập tức lạnh mặt, túm cổ áo hắn đem hắn xách tới chiếc giường trong phòng.

“Cô ngủ ở đây.”

“Uy……”

“Phanh!”

Tiêu Thanh còn chưa kịp hỏi cái gì, cửa phòng đã bị Tô tướng quân không chút do dự đóng lại.

Tiêu Thanh:……

Cậu thật sự đem nơi này trở thành nhà của cậu?

Tiểu tử Nhan Mộ Bạch cậu được lắm! Vợ của bạn cậu cũng thật không khách khí mà!

Tiêu Thanh dưới đáy lòng nghĩ linh tinh mắng vài câu, cuối cùng lại biểu tình suy sút ngồi ở mép giường ——

Lão tử cũng đã biến thành phụ nữ, còn có thể đoạt của cậu hay sao?

Tưởng tượng đến đây Tiêu Thanh liền cảm thấy tan nát cõi lòng.

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe] 

Truy cập Wattpad để nhận được thông báo chương mới nhất!

Bạn nói xem hắn thật vất vả thông suốt chuẩn bị đi hộp đêm cưa gái, ai biết còn chưa có tìm được người nào vừa mắt liền xảy ra việc này, lúc ấy ở trong phòng vệ sinh nhìn thấy trong quần của mình đều là máu, Tiêu Thanh thật sự ngốc rồi, hắn nghĩ đến trước tiên có thể là thân thể này của Tiêu Tình sắp bị chơi hỏng rồi hay không? Dưới sự kinh hoảng thất thố hắn chỉ nhớ rõ phải điện thoại cho Tô Vãn, liền lòng nóng như lửa đốt gọi qua.

Tha thứ Tiêu Thanh mới vừa làm con gái không quá mấy ngày, hoàn toàn không có khái niệm kinh nguyệt này ~

Hắn theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ của mình, có chút lạnh, thậm chí còn có chút trướng đau.

Làm phụ nữ quả thực quá khổ mà.

Ngã vào trên giường trong phòng ngủ của Tô Vãn, Tiêu Thanh bất tri bất giác ngủ mất, ngày hôm sau lúc rời giường thì mặt trời đã lên cao, Tiêu Thanh mơ mơ màng màng rời giường, sau khi rời giường trước tiên từ trên giường nhảy dựng lên, kiểm tra một chút khăn trải giường, lại nhìn nhìn quần áo trên người mình, còn tốt còn tốt, cũng không có để cho cả người toàn là máu.

Trên khuôn mặt tái nhợt treo thêm hai cái quầng thâm mắt cực lớn, Tiêu Thanh vừa ra cửa phòng liền nhìn thấy Tô Duệ đang ngồi ở trên sô pha tính sổ sách: “Tiểu Bạch, giờ này đã mấy giờ rồi mà cậu còn không đi Cửu Lâm Nhai bán hàng?”

Tiêu Thanh mơ mơ màng màng còn tưởng rằng mình về lại trước đây, cho nên há mồm đặc biệt thuần thục hỏi một câu.

“Sao?”

Tô Duệ ngẩng đầu, quay mặt sang ánh mắt hồ nghi nhìn Tiêu Thanh: “Tiêu tiểu thư, cô hình như đối với sinh hoạt của tôi và Tô Vãn rất quen thuộc? Cô điều tra chúng tôi?”

Tiêu Thanh:……

“Khụ khụ, cái này tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, tôi điều tra các người cái gì chứ.”

Tiêu Thanh hướng về phía Tô Duệ cười xấu hổ, ngay sau đó hắn lại sắc mặt trắng nhợt giơ tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, đờ mờ, lại bắt đầu đau.

Nhìn thấy biểu tình Tiêu Thanh có chút rối rắm lại có chút thống khổ, Tô Duệ nhíu nhíu mày: “Cô làm sao vậy? Không sao chứ?”

“Tôi không sao, đờ mờ một người đàn ông như anh thì biết cái gì!”

Tiêu Thanh nhịn không được thốt ra một câu, lời vừa ra khỏi miệng hắn lại nhịn không được muốn tát cho chính mình một cái tát ——

Lão tử mới không phải phụ nữ, lão tử cũng là đàn ông được không?

“Leng keng.”

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hai người trong phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiêu Thanh nhìn nhìn Tô Duệ: “Có thể là Tiểu Vãn quên mang đồ nên trở về lấy?”

Tô Duệ:……

Cô cho rằng ai cũng giống như cô hay vứt đồ bừa bãi à! Cô ấy cũng đã đi mấy tiếng rồi, cho dù thật sự để quên đồ cũng nên gọi điện thoại kêu mình đưa qua.

Cho nên……

Tô Duệ đứng dậy nhíu mắt lại, hắn đã đoán được người ngoài cửa là ai.

Chần chờ một chút, Tô Duệ vẫn là đi tới cửa mở cửa phòng.

Cố Thư Hành mặc áo len mỏng màu vàng nhạt thần sắc lãnh lẽo sống lưng thẳng tắp đứng ở cửa: “Nhan tiên sinh, Tiêu Tình ở chỗ này đúng không?”

"Ừ.”

Tô Duệ nhích thân thể, lập tức lộ ra thân ảnh Tiêu Thanh phía sau.

Lúc này, Tiêu Thanh trong phòng khách nhìn thấy Cố Thư Hành ở cửa cũng ngây ra một lúc.

“Sao anh lại tới đây?”

Chẳng lẽ là tới đòi tiền? Đờ mờ, lão tử làm sao sẽ thiếu tiền không trả chứ?

“Cố Thư Hành, chỉ là tiền một bữa cơm anh cũng không cần lặn lội xa xôi đuổi tới nơi này chứ, tôi còn có thể bốc hơi khỏi nhân gian à!”

Tiêu Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh của Cố Thư Hành, nhịn không được mắt trợn trắng: “Lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho anh, hơn nữa còn có tiền lời!”

Cố Thư Hành: Tiền cơm cái gì? Hắn đã sớm quên mất có được không?

“Là Tô tiểu thư gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói cô bị bệnh không thoải mái, kêu tôi tới đón cô về nhà.”

Cố Thư Hành vẫn như cũ là bộ dáng mặt vô biểu tình, ngữ khí không nhanh không chậm.

“Tiểu Vãn kêu anh tới?”

Nghe Cố Thư Hành nói, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, tự nhiên biết mục đích Tô Vãn mà Tiêu Thanh ở một bên nghĩ tới tình huống thân thể của mình, cả người lập tức không tốt.

“Anh, anh đừng tới đây! Tôi, tôi thật sự khỏe không cần anh quản, anh là một bác sĩ lớn không phải nên rất bận sao? Anh quản tôi làm gì!”

Cố Thư Hành:……

Được rồi, thật ra hắn thật sự rất bận, hơn nữa buổi sáng mới vừa xong một ca giải phẫu.

Cố Thư Hành cũng không biết mình bị làm sao, thật rõ ràng ghét bỏ Tiêu Tình, nhưng tưởng tượng đến nếu mình mặc kệ cô ấy, cô ấy cứng đầu như vậy lại quậy ra chuyện gì xấu, Cố Thư Hành liền do dự.

“Ai u.”

Ở thời điểm Cố Thư Hành trầm mặc, Tiêu Thanh trong phòng khách đột nhiên bị một trận đau đớn kịch liệt kích thích đến, hắn cong thân theo bản năng hô đau một tiếng.

Nghe tiếng của hắn, Cố Thư Hành lập tức tiến lên một bước, tựa hồ là bản năng của bác sĩ hắn đi nhanh đến bên cạnh Tiêu Thanh đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, giơ tay ở trên bụng nhỏ của Tiêu Thanh sờ soạng một chút.

“Chỗ nào đau? Chỗ này sao?”

Tiêu Thanh:……

Cảm giác được bàn tay thon dài sạch sẽ kia mang theo ấm áp dừng ở trên bụng nhỏ của mình, cả khuôn mặt Tiêu Thanh lập tức đỏ.

“Anh, anh, anh lấy tay ra!”

Lão tử bình thường, tuyệt đối bình thường, tên mặt than anh đừng chạm vào lão tử ~

“Khụ khụ.”

Tô Duệ một bên lúc này cũng nhịn không được cười khẽ một tiếng: “Cái kia, bác sĩ Cố à, Tiêu tiểu thư cô ấy hình như là…… Cái kia tới, bụng đau là chuyện bình thường đúng không?”

Cố Thư Hành:……

~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.