Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 44: Nhất định không được nhẫn nhịn.




Tôi tìm mọi cách vượt qua bức tường trong suốt kia, sợ cậu bé Tô Mộc cùng cô bé Dương Dương kia đi xa không theo kịp nữa, nhưng bất kể tôi dùng sức thế nào thì bức tường trong suốt đều giống như một ngọn núi vậy, không thể lay chuyển.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người chúng nó càng ngày càng đi xa.

“Dương Dương… Tỉnh lại đi Dương Dương!” Trong thoáng chốc tôi nghe thấy người gọi tên tôi.

Ý thức của tôi đột nhiên bị lấy đi, chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức liền cảm thấy hai bờ môi ấm áp đang áp vào miệng tôi, một chất lỏng đắng ngắt theo đôi môi kia chảy vào trong miệng tôi.

Tôi nháy mắt liền ngồi dậy, đem chất lỏng trong miệng phun ra ngoài, nói: “Đắng quá!”

“Dương Dương?” Bên cạnh truyền tới âm thanh quen thuộc, anh ta kinh ngạc trong chốc lát rồi liền mừng rỡ, vui vẻ nói: “Xem ra thuốc này thật đúng có tác dụng, em đã thật sự sống lại rồi! Dương Dương, mau uống nốt thuốc đi là có thể giữ được cái mạng này của em!”

Vừa nói thân ảnh kia xông về phía tôi, trong tay vẫn còn bưng một bát thuốc.

Trước mắt tôi vẫn mơ hồ chưa thấy rõ được bóng người hay hình dáng.

Nhưng thuốc kia quả thực đắng quá, tôi thật sự không muốn uống, liền lại nằm ở trên giường, xoay mặt đi không muốn để ý tới anh ta.

“Dương Dương! Dương Dương bảo bối của anh, thuốc này em phải uống. Em có biết anh đoạt lại em từ quỷ môn quan rất cực khổ không? Em đã đồng ý làm vợ anh, bây giờ anh không muốn đời anh lại thành cô độc, em mau uống thuốc đi.” Giọng người kia có chút sụt sịt, tận tình khuyên bảo tôi.

“Uống đi nha đầu, thuốc này quả thật không dễ có, một giọt ngươi cũng không nên lãng phí…” Bên tai tôi cũng truyền tới giọng của Giao tiên.

Nghe được câu này, tôi cơ hồ đã chắc chắn người vừa rồi dùng miệng áp vào miệng tôi mớm thuốc chính là Đường Dũng.

Chết tiệt, anh ta thừa lúc mớm thuốc còn không quên lợi dụng tôi. Khốn kiếp!

Nhưng rốt cuộc không phải tôi được Tô Mộc cứu sao? Sao không phải là Tô Mộc mớm thuốc cho tôi.

Cảnh vật trước mắt tôi dần dần rõ ràng, tôi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Đường Dũng, Giao tiên, Diệu Diệu đều đang ở bên cạnh tôi trông nom. Lúc này tôi đang ở một cái hố lớn, nơi này giống như mới trải qua một trận hỏa hoạn, toàn bộ hố đều bị đốt thành một mảnh đen nhánh.

Duy chỉ thiếu Tô Mộc.

“Tô Mộc đâu?” Tôi hỏi.

Nghe thấy tôi hỏi Tô Mộc, sắc mặt Đường Dũng cùng Giao tiên đột nhiên trở nên có chút cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.