Đồ Chơi

Chương 38




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tuyệt đối không được!

Giang Bắc Trạm về thư phòng, càng nghĩ lại càng khó chịu.

Một lát sau, hắn không ngồi yên nổi nữa, bèn đứng lên đi tới phòng Giản Ninh.

Lúc này Giản Ninh đang nghỉ ngơi, cửa phòng đã đóng chặt. Giang Bắc Trạm cau mày nghĩ bụng, rõ ràng bọn họ là vợ chồng mà đến bây giờ vẫn còn ở phòng riêng.

“Anh họ vương gia, sao anh lại tới đây?” Mạc Thanh Nhã đi từ ngoài cổng vào, thấy Giang Bắc Trạm đứng đó thì lập tức chạy tới.

“Em họ Thanh Nhã.” Giang Bắc Trạm liếc nhìn cô ta: “Bản vương tới thăm vương phi.”

“Sao chị dâu vương phi lại không mở cửa? Anh là chồng chị ấy, dù chị ấy tài giỏi thế nào thì cũng là vương phi của anh, sao chị ấy có thể nhốt anh ở ngoài cửa thế này?” Mạc Thanh Nhã tỏ vẻ khó chịu, luôn miệng trách móc Giản Ninh.

Sắc mặt Giang Bắc Trạm đanh lại: “Em họ Thanh Nhã, đây là chuyện riêng của bản vương và vương phi, không phải việc mà một khuê nữ như cô được phép nghi ngờ chất vấn.”

Nghe Giang Bắc Trạm nói vậy. Mạc Thanh Nhã biết là hắn tức giận nhưng vẫn không phục: “Thanh Nhã chẳng nói sai câu nào cả. Vương gia trở về bấy lâu mà vương phi chẳng hề quan tâm chăm sóc miếng cơm tấm áo cho anh, chị ấy đã bao giờ làm được những việc mà một người vợ hiền nên làm đâu?”

Trong con mắt của Mạc Thanh Nhã, mọi việc mà Giản Ninh làm đều là đại nghịch bất đạo.

“Két.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Giản Ninh buồn ngủ lơ mơ đứng đó, liếc nhìn Mạc Thanh Nhã đang nổi giận đùng đùng: “Vậy theo em họ thì chị phải làm thế nào mới gọi là trọn trách nhiệm của người làm vợ đây?”

“Em…” Mạc Thanh Nhã ngứa mắt với dáng vẻ thanh cao của Giản Ninh, nhưng cô ta thực sự không thể trả lời được câu hỏi của cô, bởi vì trước đây Giản Ninh đã tương trợ Giang Bắc Trạm vượt qua vất vả khó khăn nhường ấy, giúp con dân toàn cõi Tây Nam này có cơm ăn mà.

Giang Bắc Trạm nhìn Mạc Thanh Nhã mà bực bội: “Đủ rồi, cô về đi.”

“Anh họ…” Mạc Thanh Nhã ấm ức vô cùng, rõ ràng cô ta đang nghĩ cho anh họ mà, vì sao anh họ lại không đón nhận ý tốt của cô cơ chứ?

Giản Ninh đứng tựa cửa nhìn ra dây mơ rễ má trong chuyện này, bèn nhíu mày mỉm cười mà nói; “Em Thanh Nhã và vương gia đã có quan hệ anh em họ thân thiết như thế, hay là em lấy vương gia làm chồng để tình cảm càng thêm thắm thiết nha?”

Nghe vậy, hai má Mạc Thanh Nhã đỏ ửng lên, nhưng Giang Bắc Trạm lại giận tái cả mặt: “A Ninh, chớ nói bậy.”

Sắc mặt Mạc Thanh Nhã tái nhợt đi. Thì ra trong lòng anh họ vương gia chưa bao giờ có cô ta cả. Nỗi đau đớn xót xa bỗng chốc dâng trào, cô ta quay người mà chạy.

“Em họ anh chạy mất rồi kìa. Không đuổi theo à?” Giản Ninh dửng dưng như xem hài kịch. Nói thật là cô chẳng hề coi tên nhãi Giang Bắc Trạm lông chưa mọc đủ này là đàn ông đâu.

“Đuổi theo cô ta làm gì, A Ninh mới là vợ của ta mà.” Chẳng biết Giang Bắc Trạm đến trước mặt Giản Ninh từ lúc nào. Hắn chống tay kabe-don, giam cô giữa vòng tay và lồng ngực.

Hormone nam tính thốc tới khiến cho Giản Ninh đỏ bừng mặt lên.

“A Ninh, có một câu Thanh Nhã nói đúng đấy. Có phải em nên làm tròn trách nhiệm của một người vợ với ta không?” Nhìn từ góc độ của Giang Bắc Trạm, dung nhan xinh đẹp của Giản Ninh ở gần ngay trước mắt hắn. Hắn có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nét hao gầy trước kia trở nên đầy đặn vì cuộc sống tốt hơn, núng na núng nính, nhìn mà muốn véo cho một cái.

Giang Bắc Trạm muốn thế và cũng làm y như thế, cảm xúc mịn màng nơi đầu ngón tay khiến hắn yêu thích chẳng muốn buông ra. Hắn bỗng nhớ đến cảnh tượng lúc mình tắm cho Giản Ninh vài tháng trước, thân thể lập tức không nghe lời.

Dù sao Giản Ninh cũng là người hiện đại. Thân thể người đàn ông trước mặt vừa thay đổi một cái là cô nhận ra ngay. Ỷ vào vóc dáng nhỏ xinh, cô luồn xuống dưới cánh tay hắn mà chạy trốn: “Tôi nói cho anh biết, anh thích tìm ai thì tìm, bản cô nương đây không hầu đâu nhé!”

Nói xong, cô chạy biến khỏi phòng.

Suốt dọc đường đi, trái tim cô đập thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Giản Ninh ôm lấy tim mình, mày bình tĩnh lại xem nào, chỉ là đàn ông thôi không phải sao? Giản Ninh ơi là Giản Ninh, mày đã từng thấy biết bao nhiêu giai đẹp, sao lại dễ chịu thua thế này?

“Chị dâu vương phi ơi.” Tiếng gọi của Mạc Thanh Nhã vang lên sau lưng cô.

Giản Ninh ngẩng lên thì thấy Mạc Thanh Nhã nước mắt tèm lem, đầu tóc rối bù, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Giản Ninh chợt mềm lòng. Cô gái này chỉ hơi cứng nhắc bảo thủ thôi chứ có khuyết điểm nào đâu? Thế là cô đáp lại: “Thanh Nhã.”

Mạc Thanh Nhã nhìn Giản Ninh đăm đăm, đáy mắt hơi lóe lên: “Chị dâu vương phi ơi, chị có thể về phòng tâm sự với em một chút không?”

“Thế thì có gì khó đâu, đi nào.”

Giản Ninh không hề đề phòng Mạc Thanh Nhã, cứ thế đi theo cô ta về phòng.

Giản Ninh ngồi xuống ghế, Mạc Thanh Nhã tự tay pha trà rót cho cô: “Chị dâu vương phi ơi, ban nãy em vô ý vô tứ quá, chị dâu rộng lòng bỏ quá cho em nha.”

“Em còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện mà thôi, thực ra đàn ông và phụ nữ là âm dương điều hòa, ai cũng như nhau, vốn không có ai cao quý hơn ai cả.” Giản Ninh là người xuyên không đến nên chẳng thể nào chịu nổi tình trạng nam tôn nữ ti ở thời đại này, khổ nỗi mãi mà cô chẳng thoát thân được.

Thanh Nhã gật đầu phụ họa nhưng vẻ khinh bỉ lại in hằn nơi đáy mắt.

Cô ả dâng chén trà cho Giản Ninh với vẻ lấy lòng: “Chị dâu vương phi nói phải lắm, Thanh Nhã suy nghĩ hạn hẹp quá. Nếu em cũng giỏi giang như chị, để có thể giúp vương gia vượt qua khó khăn thì cũng coi như không uổng làm người.”

Giản Ninh mỉm cười nâng chén nhấp một ngụm rồi trò chuyện với Thanh Nhã thêm chốc lát, đột nhiên cảm thấy cơn choáng váng ập tới. Cô chưa nhận ra có chuyện gì thì đã mềm oặt người ngất xỉu trên bàn.

Thanh Nhã khẽ gọi hai tiếng, thấy Giản Ninh không đáp lại thì cười lạnh, đứng lên: “Giản Ninh, thứ con gái thương buôn rẻ mạt cũng dám ngông cuồng ước ao được giẫm lên đầu ta để làm mưa làm gió ư? Hôm nay ta sẽ khiến cho cô chết không có chỗ mà chôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.