Đồ Chơi

Chương 33




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Cái gì?” Sắc mặt Giang Bắc Trạm tái đi. Nạn đói lan tràn khắp miền Tây Nam, một ít lương thực của hắn e rằng không thể chống đỡ nổi một tháng.

“Thưa vương gia, nạn dân đông lắm, xin người mau chóng định đoạt ạ.” Tiếng thúc giục vang lên ngoài cửa.

Giang Bắc Trạm lòng rối như tơ, mãi không đáp lời.

Giản Ninh nằm trên giường nghe rõ rành rành cuộc đối thoại của bọn họ. Cô hiểu rõ những con người đang chết đói đáng sợ biết chừng nào, bèn cân nhắc rồi lên tiếng: “Vương gia, ở gần đây có nhà giàu nào không?”

“Nhà giàu khăn gói chạy nạn hết rồi, bây giờ vương phủ của Giang Bắc Trạm ta đây chính là nơi giàu có nhất cái đất Tây Nam này đấy.” Giang Bắc Trạm cất giọng trào phúng, Giản Ninh há to miệng, bao nhiêu dự định toan nói ra đành nuốt ngược vào.

Cũng phải, trong tình hình này, chỉ có những người dân bình thường không còn nơi để đi mới ở lại đây chờ chết, bao nhiêu kẻ có tiền có quyền đều đã tính đường mưu sinh khác cả rồi.

“Vương gia, bọn họ chỉ còn cách vương phủ nửa canh giờ đi bộ nữa thôi.” Tiếng thúc giục ngoài cửa lại vang lên lần nữa, Giang Bắc Trạm bực mình gầm lên: “Cút!” Đó đều là thần dân của hắn. Lẽ nào hắn lại không muốn chia lương thực cho bọn họ để giảm bớt thương vong? Thế nhưng trước đó hắn nhất định phải bảo toàn thực lực của mình trước, hắn phải sống thì mới có thể tìm đường sinh tồn cho những người khác được.

“Vương gia, tôi có đề nghị thế này, hay là ngài nghe thử nhé?” Chuyện liên quan tới cái mạng quèn của mình, Giản Ninh không thể không dốc toàn lực đối phó.

“Đề nghị gì?” Giang Bắc Trạm quay sang nhìn Giản Ninh, hắn luôn cảm thấy hình như cô gái này có gì đó khang khác.

“Bây giờ ngài lập tức sai người trong phủ nấu một nồi cháo lớn để nạn dân vừa đến là có cháo nóng ăn ngay, có chuyện gì chờ họ ăn no rồi từ từ bàn bạc. Đồng thời, ngài có thể phái người đi nhờ quan viên đứng đầu quận lân cận phái người tới giúp phòng thủ vương phủ.”

Đề nghị của Giản Ninh rất hợp ý Giang Bắc Trạm, hắn không tìm được nhiều lương thực, nhưng tuyệt đối không bỏ đói con dân của mình, phát cháo là chuyện chắc chắn phải làm.

Giang Bắc Trạm nhanh chóng hạ lệnh, không hề chần chừ.

Ai ngờ cháo vừa nấu xong định đưa ra bên ngoài thì các ma ma trong phủ đã dẫn một đám đàn bà đến làm loạn.

Thanh Nhã lên tiếng trước tiên: “Bây giờ trong phủ còn không đủ sống, sao có thể lo cho những tên dân đen kia chứ?”

Đám ma ma liên tục xen mồn, ai nấy đều oán giận khóc lóc khiến cho Giang Bắc Trạm đã phiền lòng nay còn phiền hơn.

Giản Ninh lại khuyên Thanh Nhã: “Không phải sợ, chúng ta có lương thực mà.”

Cả đám người giật mình, thi nhau hỏi lương thực ở đâu ra.

Giản Ninh mỉm cười: “Ta nhớ trên núi cách đây không xa có một cái trại, ở đó có lương thực đấy.”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cái trại kia cách đây khoảng 30km.

Thanh Nhã xì một tiếng đầy trào phúng: “Đó là chỗ ở của đám người hoang dã sống dựa vào nước suối trên đỉnh núi, dù bọn họ có lương thực nhưng chẳng được bao nhiêu, sao lại phải chia cho chị? Chẳng lẽ chị định đi cướp như phường mọi rợ ấy à?”

Giản Ninh nhếch miệng cười: “Không, chúng ta không cướp, chúng ta vay.”

Sau đó cô quay sang nhìn Giang Bắc Trạm: “Vương gia, bây giờ chúng ta có nước, lại có thêm phần lương thực vay về thì có thể chia một ít ra để trồng trọt nhỉ.”

Nước đã có rồi, chỉ cần đào mương dẫn nước là có thể khai hoang trồng trọt được. Hắn chau mày rồi gật đầu: “Được.”

Nhưng trại kia bài xích kẻ từ bên ngoài tới, nhất là con cháu hoàng gia như Giang Bắc Trạm càng bị ghét hơn.

Sau khi nhận được tin tức thám tử báo về, Giản Ninh lập tức cho người chuẩn bị rồi đi theo Giang Bắc Trạm tới cái trại nọ.

Đi mấy ngày đường, vượt qua dốc núi cheo leo, cuối cùng đoàn người của họ cũng tới được một nơi tên là trại Tam Lý.

Họ chưa tới nơi đã bị người ta chặn lại, mắng cho một thôi một hồi bằng ngôn ngữ lạ hoắc.

Thấy họ chẳng màng gì đến những lời mắng chửi, người kia mới ngỡ ra là họ nghe không hiểu, bèn hùng hổ chạy về mời một ông lão biết tiếng Hán ra.

Giang Bắc Trạm đặt vấn đề vay lương thực.

Ông lão chửi cha chửi mẹ, chửi cho hắn một trận như hắt nước.

Giang Bắc Trạm giận tím mặt.

Giản Ninh xuống ngựa, đến thì thầm vào tai ông cụ mấy câu.

Vẻ mặt ông cụ thay đổi xoành xoạch, đầu tiên là tức giận, sau đó trở thành ngạc nhiên, kinh sợ, rồi thổi râu trừng mắt, cuối cùng không ngờ lại khẽ gật đầu.

Hai canh giờ sau, trại Tam Lý mở rộng cổng lớn, đồng ý cho đoàn người Giang Bắc Trạm vay lương thực.

Giang Bắc Trạm hỏi Giản Ninh nói gì với ông cụ mà lại thuyết phục được ông ta.

Giản Ninh cười tươi rói: “Tôi nói với ông ta, phủ Bắc Vương chúng ta mà không vay được lương thực là sẽ cướp đấy. Đầu năm nay lương thực còn quý hơn tính mạng, trời cao hoàng đế xa, ở đây Bắc Vương là to nhất, chỉ cần thổi một cái là trại nhỏ cỏn con này biến mất liền. Huống hồ chúng ta không xin lương thực của họ mà chỉ vay thôi, bọn họ giải quyết nguy cơ trước mắt cho Bắc Vương, Bắc Vương sẽ nhớ ân tình này, tự họ xem mà xử lý đi.”

“Mệt cho cô còn nghĩ ra cái trò ghi nợ này. Nhưng mà cô cũng thông minh đấy, vương phủ vẫn chi được chút bạc lẻ kia. Bao nhiêu tiền? Tí nữa ta cho người đưa đến.”

Giản Ninh ho nhẹ: “Mười vạn lượng.”

Giang Bắc Trạm ngớ ra: “Mười vạn lượng bạc trắng?”

Giản Ninh ngại ngùng lắc đầu rồi đáp: “Vàng ròng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.