[ĐN One Piece] Monkey D Louisa

Chương 22




“Em...”

Đàm Hi nháy mắt với anh, “Trình Vũ nói là rất hợp với em, anh thấy sao?”

Ngực lớn eo thon chân dài, chỉ mấy mảnh vải cũng đủ khiến cho ưu thế của người phụ nữ lộ ra hết, chất liệu màu đen càng làm làn da trắng nõn nổi bật hơn, không có một chỗ nào không đẹp.

Hơi thở người đàn ông dường như ứ đọng, có thể nghe thấy rõ được cả nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực mình.

Đang định mạnh mẽ nhào lên, nhưng Đàm Hi đã nhanh hơn anh, xoay người vọt vào trong nhà tắm đóng cửa lại.

Do không gian đủ lớn, khi thiết kế nhà vệ sinh đã làm kính ngăn nơi khô và nơi ướt, tổng cộng có ba cánh cửa, bên trong là chỗ tắm rửa dùng cửa trượt để ngăn cách, bên ngoài1là bồn cầu vệ sinh, mà cửa làm bằng thủy tinh hoàn toàn trong suốt.

Lúc này Đàm Hi đang đứng trước bồn cầu vệ sinh, chỉ cách Lục Chinh một tấm thủy tinh trong suốt...

Nhìn thấy được, nhưng không sờ vào được.

Không biết là do độ thấu sáng của thủy tinh quá tốt, hay là cô nhân viên dọn vệ sinh làm việc quá nghiêm túc chăm chỉ, thực sự là quá sắc nét, sắc nét đến mức khiến người ta phát điện.

“Đây là quà cảm ơn của em à?” Nhị Gia chật vật nhoài người lên tấm cửa thủy tinh, rất muốn đập vỡ nó, nhưng vào lúc này, ở địa điểm này, trong nhà còn có già có trẻ, thực sự không dám quá lỗ mãng.

“Đúng vậy, mặc cho anh xem”

“... Ra đây”

“Đừng mà.”

“Em định mặc như vậy qua đêm trong đó8luôn à?”

“Đợi anh về phòng khách rồi em đi ra”

Người đàn ông cười lạnh lẽo, “Em cảm thấy có khả năng sao?”

“Đại Điểm Điềm, có phản ứng rồi nha” Đàm Hi cười gian tà, cẩm son môi đặt trên bệ rửa mặt tổ lên môi, dáng vẻ còn cực kỳ nhàn nhã ung dung.

Lục Chinh chửi thể một câu, cúi đầu liếc nhìn, cảm giác hổ thẹn dâng lên, rõ ràng là áo ngủ đã rộng rãi thoải mái lắm rồi nhưng vẫn không che lại được.

Đàm Hi mím môi, ngón tay phải khẽ chà lên hai cánh môi, dàn đều son đỏ ra.

Tiểu yêu tinh biến thành đại yêu tinh, mê hoặc kinh người.

Đột nhiên cô đưa ngón tay ra, ngoắc tay với bên ngoài, Lục Chinh tiến sát lại gần, ánh mắt để mê.

Đàm Hi nghiêng người về phía trước, in một2dấu môi lên cánh cửa thủy tinh, vừa khít với đôi môi người đàn ông.

Xương cốt Nhị Gia như muốn vỡ tung. Nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ sau cánh cửa kính lại trợn to mắt lên, gương mặt tỏ vẻ khó tin, giống như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được, Lục Chinh cảm thấy mũi ngứa ngáy, đưa tay lên sờ thử.

Sau đó, máu dính đầy tay.

Anh ngây người.

Đúng lúc đó, cửa kính bật mở, Đàm Hi bước ra ngoài, “Anh có sao không?”

Cả đời này Lục Chinh chưa bao giờ thấy mất mặt đến thế, ngày người đứng yên tại chỗ.

“Đồ ngốc! Ngửa đầu lên!” Đàm Hi thực sự sốt ruột, nhìn thấy máu chảy ồng ộc từ lỗ mũi người đàn ông ra ngoài giống như không cần tiền.

Sau khi kéo người vào trong nhà vệ4sinh, lấy tay vã nước lạnh vỗ lên gáy anh, “Đã cầm được máu chưa? Để em xem nào...”

Một giây sau eo cổ bị siết chặt lấy, người đàn ông ôm cô đi ra ngoài giống như cơn gió lốc, đi thẳng ra chiếc giường duy nhất trong phòng.

“Dám quyến rũ anh hả? Em giỏi lắm?!”

Đàm Hi bị đè trên giường, thấy hai lỗ mũi đã ngừng chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy sắc mặt người nào đó đen như đít nổi, “Em chỉ đùa thôi mà... anh tưởng là thật đấy à?”

“Do em thích chơi như vậy đấy chứ?” m u khó đoán.

“Khụ... đó gọi là tình thú.”

Gương mặt người đàn ông khẽ nhúc nhích, kéo cà vạt ở một bên, buộc hai tay cô lại với nhau, “Tình thú đúng không? Ngoan, đêm nay ông sẽ dạy cho em biết?

Tim Đàm Hi đập thình thịch.

“Đừng sợ, ông đây sẽ rất nhẹ nhàng”

“Anh làm thật đấy à?”

Lục Chinh đứng dậy, đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cổ ở dưới, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa gian tà, nụ cười vừa lưu manh lại vừa xấu xa, lạnh lẽo ngang ngược khó nói được thành lời, phong lưu cuộn lên không dứt.

Đàm Hi cứ thế nhìn không tự chủ được.

Người đàn ông cởi áo choàng tắm ra. Dưới ánh đèn vàng rực là cơ thể cường tráng của người đàn ông, làn da màu đồng nhạt, vân da rõ ràng, nhưng cũng không quá phô trương.

“Anh..” Nuốt nước bọt ừng ực.

“Có đẹp không?”

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Đàm Hi gật đầu. Anh giỏi lắm, biết ve vãn đến cảnh giới cao rồi.

Lục Chinh khẽ cười, không thể nhịn thêm được nữa.

Rất nhanh sau đó căn phòng đã trở nên nóng bừng.

Mỗi lần người đàn ông đều như hung dữ hỏi cô: “Lần sau em còn dám nữa không?”

Mới đầu Đàm Hi còn miễn cưỡng giữ cân bằng lực lượng được với anh, mấy năm nay có rèn luyện thể lực cũng không phải phí công vô ích, nhưng sau đó không chống chịu lại được nữa, liên tiếp thất bại rút lui.

Giống như hai quần đối địch, chém giết đến hưng phấn, chiến đấu kịch liệt.

Không biết dằn vặt đến tận mấy giờ, Đàm Hi giống như được vớt lên từ hồ nước, Lục Chinh cũng không tốt đẹp gì, cánh tay toàn là vết cắn, sau lưng toàn là vết máu do móng tay cào ra.

“Chậc” Nghiêng cánh tay ngồi bên mép giường, nhìn toàn thân mình trong gương, Lục Chinh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, “Nhóc con, sớm muộn gì cũng sẽ cắt trụi móng vuốt của em”

Đàm Hi xoa eo, ngồi dậy, hung dữ khua móng vuốt về phía anh.

Đồ đàn ông thối tha, còn muốn trói tay cô lại, không có cửa đâu!

“Nếu anh không cố ý thả lỏng thì em có giấy ra được không?”

Lục Chinh châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay.

“Anh nói cai thuốc rồi cơ mà?” Đàm Hi liếc nhìn anh. Thấy lên tấm lưng loang lổ của anh, ánh mắt lóe lên, một thứ tâm trạng có tên là áy náy hiện lên rồi biến mất rất nhanh.

Đúng là cô đã ra tay quá mạnh rồi, ừm, lần sau sẽ nhẹ tay hơn...

“Anh không hút” Anh chỉ ngửi mùi thối.

“Vết chai tay do hút thuốc càng lớn hơn rồi” Đàm Hi cướp lấy điếu thuốc. Lục Chinh sợ làm cô bị bỏng nên không động đậy, cũng không giành lại, nghiến răng hàm, đổ nhóc điên này!

Đàm Hi đã lâu rồi không hút thuốc, hít một hơi thuốc như vậy suýt nữa bị sặc.

Lục Chinh giành lại, dập thuốc vào gạt tàn thuốc, “Đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi mà còn không chịu học cho tử tế” Nói xong, thẳng tay tắt đèn, “Đi ngủ.”

“Đợi đã!”

“Không muốn ngủ à? Hay là thêm lần nữa nhé?” Người đàn ông cười gian tà.

Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật: “Thay ga giường đã”

Lục Chinh lại bật đèn đầu giường lên, xuống giường đi tìm ga giường sạch.

Đàm Hi đưa áo choàng tắm cho anh, “Mặc vào”

“Xuy..” Ánh mắt ngạo nghễ đó dường như đang nói, có phải chưa nhìn thấy bao giờ đầu, còn xấu hổ gì chứ?

Thay ga giường xong, Lục Chinh ném ga giường bẩn vào phòng tắm, sau đó ôm lấy Đàm Hi: “Chúc ngủ ngon, nhóc con”

“Chúc ngủ ngon, Đại Điềm Điềm”

Một đêm ngủ ngon không mộng mị, Đàm Hi ngủ đến khi mặt trời lên cao, gọi điện cho Lâm Tâm, thư ký Tổng tài mới nhậm chức, “Hôm nay tôi không đến Thịnh Dụ, có chuyện gì thì gọi điện thoại

“Phòng kế toán đã có phản hồi về thanh lý đầu tư của Thiên Dụ, tôi gửi email cho cô nhé?”

“OK”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Hi vươn vai một cái, bên gối đã không còn ai nữa.

Hôm nay không phải là cuối tuần, Lục Chinh không giống như cô bây giờ không vướng bận chuyện gì, có lẽ là đã đi làm rồi.

Cốc cốc cốc...

“Mommy, con có vào trong được không?” Là giọng cô nhóc con Ngộ Hạ.

Đàm Hi kiểm tra quần áo trên người, Lục Chinh cũng coi như là có chừng mực, khi đi còn mặc quần áo lên cho cô, “Con vào đi”

Trong lòng không khỏi bồn chồn, bình thường cô nhóc này đều xông thẳng vào luôn, đừng nói đến lên tiếng hỏi, đến cửa còn không thèm gõ, hôm nay đổi tính đổi nết rồi sao?

“Mommy! Mommy!” Cơ thể tròn vo nhào xuống bên cạnh giường, khóe miệng vẫn còn dính chút vụn bánh ga tô, thở hổn hển trèo lên giường.

Đàm Hi đỡ hai bên nách cổ nhóc, khẽ nhấc lên, đặt lên đùi mình: “Con đã ăn sáng chưa?”

“Dạ rồi! Cụ nội làm bánh ngọt, ăn ngon lắm!”

Đàm Hi đưa tay ra chỉnh lại hai bím tóc của cô bé.

“Mommy, mẹ còn đau lưng nữa không? Có cần con gái thổi phù phù cho mẹ không?”

Đàm Hi cứng đờ người: “Đau lưng?” “Vâng ạ, ba nói là bảo con và anh trước chín giờ không được vào làm phiền mẹ nghỉ ngơi”

“Mommy, sao mẹ lại bị đau lưng?” “Con đi mà hỏi ba tốt của con ấy!”

Cô nhóc con ồ một tiếng, rồi lại cọ cọ trong lòng thơm ngát của mommy một lúc rồi mới đi.

Vốn dĩ Đàm Hi cũng chỉ nói đại như vậy, kèm theo vài phần oán giận, nhưng không ngờ Ngộ Hạ lại ghi nhớ trong lòng.

Hầm hừ chạy về phòng khách, cầm điện thoại đặt trên bàn trà của cụ bà, thuần thục bấm gọi đến một dãy số.

Tút...

Yên lặng chờ đợi.

Trong phòng họp Lục Thị, bộ phận tài vụ đang báo cáo tổng kết quý, “... Từ những số liệu nêu trên không khó để nhận ra rằng, quý này đã tăng trưởng 7% so với cùng kỳ quý trước, hoàn thành kế hoạch...”

Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Người báo cáo ngưng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người ngồi ở vị trí đầu tiên.

Lục Chinh liếc nhìn màn hình, điện thoại của bà cụ?

Vẫy tay ra hiệu cho giám đốc bộ phận tài vụ, tỏ ý tạm dừng, sau đó ấn nút nghe máy.

“Alo, ba ơi...”

Biểu cảm Lục Chinh dịu dàng hẳn đi, trạng thái cơ thể cũng thay đổi, “Cục cưng có chuyện gì vậy?”

Câu nói đơn giản nhưng có khả năng sát thương không kém bất kỳ một quả bom hạng nặng nào.

Mọi người không tin vào tai mình.

Trước đây có rất nhiều cô gái thường ở sau lưng bàn tán, không biết nếu từ miệng Lục Tổng thốt ra mấy chữ “cục cưng bảo bối” thì sẽ có cảm giác thế nào, có lẽ là siêu hồn lạc phách luôn.

Sự thật chứng minh, không cần “bảo bối”, chỉ riêng “cục cưng” đã đủ để khiến cho người khác... choáng váng mặt mày, toàn thân như bị điện giật.

Mọi người không hẹn mà cùng dòng tai lên lắng nghe, suy đoán xem không biết đó có phải là điện thoại của bà chủ của họ gọi đến không.

Nhưng Ngộ Hạ lại không biết tiếng gọi “cục cưng” đó của ba cô bé có sức sát thương lớn thế nào, còn nghiêm túc đàng hoàng nói tiếp: “Mommy bảo con hỏi ba, tại sao mẹ lại bị đau lưng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.