(ĐN One Piece) Linh Hồn Của Biển

Chương 20: Chương 20:




Cầm thánh nghe Thủy thánh nói vậy cũng dừng bước, từ trong một bụi cây hai bóng nha đầu hồng y và lục y bước ra, lục y nữ tử là Uyển Tâm, còn vị hồng y nữ tử kia không ai khác mà chính là Uyển Ngọc. Hai nàng là đang đi theo hai vị đại tông sư, tìm cơ hội để xin hai người họ nhận làm đệ tử, Uyển Tâm thấy lúc này chính là cơ hội duy nhất liền quỳ xuống trước mặt Thủy thánh nói to.

"Tiểu nữ là thứ nữ Cảnh vương phủ, nghe được đại danh của Thủy thánh đã lâu, nay lại có duyên gặp mặt, mong Thủy thánh thu nhận ta làm đệ tử, dù chỉ là Ngoại Môn đệ tử ta cũng lấy lòng cảm tạ!"

Thủy thánh nhìn nha đầu đang thành khẩn cầu xin kia, xem cốt cách hẳn là Thủy lệnh Cường Giả sư a. Có điều...Thủy thánh từ trước tới giờ không nhận nội môn đệ tử, đám đệ tử ở Liên Châu cũng là bà tùy tiện dạy dỗ, thành hay bại là do duyên phận. Ngay cả Lục Phong hồi đó bà cũng rất ít dạy thủy thuật cho y, tính đi tính lại cũng chỉ dạy y cách hóa nước thành băng mà thôi. Vì thế thủy thuật là thuộc tính yếu nhất của Lục Phong.

Bây giờ bà tất nhiên cũng không có hứng mà nhận thêm một nội môn hay ngoại môn đệ tử nào nữa, đừng nói là Thủy lệnh Cường Giả sư, cho dù có là Ngự Thủy sư đi chăng nữa...bà cũng không có hứng để mà dạy dỗ, nghĩ vậy bà liền một câu từ chối.

"Ngươi hao tâm rồi, có điều bổn tọa không có hứng để nhận thêm đệ tử nữa, đừng nói ngươi là thứ nữ Cảnh vương phủ - Thủy lệnh bài, dù cho có là đích công chúa - Ngự Thủy sư. Ta cũng là không thèm nhận."

Một lời Thủy thánh nói ra, lãnh đạm mà kiêu ngạo, không cho Uyển Tâm một chút cơ hội, Uyển Tâm lúc này mặt mũi vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, hai từ đại kỵ của nàng ta chính là "Thứ nữ", Thủy thánh không kiên không dè mà nói thẳng ra, từ chối thẳng thừng khiến nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận, Uyển Tâm nhịn không được nữa, đứng bật dậy dùng ngón trỏ tay trái chỉ vào mặt của Thủy thánh nói to.

"Bà đừng tưởng bản thân là nhất đại tông sư thì hay lắm? Ta dù có là thứ nữ cũng chưa tới lượt bà lên tiếng, mụ già kia...ta nói cho bà biết, không phải là bà không muốn nhận đệ tử, mà là không ai thèm nhận thứ phụ nữ khó ưa như bà làm sư phụ thì có!"

Tiếng quát của Uyển Tâm lớn đến mức tất cả những người có mặt trong vòng bán kính 100 bước ở đây đều có thể nghe rõ được, tất cả đều trợn mắt há miệng, lập tức bu quanh chỗ của Thủy thánh và Uyển Tâm xem kịch, cũng may cho Uyển Tâm là hoàng hậu và thái hậu không có ở đây, nhưng Diệp Hách quý phi lại ở trong một đình viện nhỏ kế bên vốn là ngồi nói chuyện vui vẻ cùng Dương phi và Lục Dao - tứ công chúa, ba người họ tất nhiên cũng nghe được tiếng quát của Uyển Tâm liền tới xem xem rốt cuộc là ai dám xúc phạm Thủy thánh.

Uyển Ca vì muốn trốn khuôn mặt đáng ghét của Lục Phong mà núp ở trên một cái cây cổ thụ gần đó, nghe được tiếng quát người như tiếng sấm rền bên tai kia liền biết ngay chủ nhân của giọng quát kia là ai. Nàng liền trèo xuống đi xem vở kịch hay sắp diễn ra.

Ngay lúc này Uyển Ngọc cũng bị lời quát của Uyển Tâm làm hết cả hồn, ngay lập tức tránh xa nàng ta ra càng xa càng tốt, Cầm thánh nhìn Uyển Tâm cau mày rồi nhìn khuôn mặt của Thủy thánh mà lo lắng. Tự trong thâm tâm của Thủy thánh lúc này cảm thấy được một cơn tức giận, có thể sánh ngang với núi lửa phun trào, đã bao nhiêu năm rồi chưa có ai dám chọc tức bà ấy tới mức này, hai lòng bàn tay siết chặt, tay trái vung lên tát một cái thật mạnh vào nha đầu không biết trời cao đất dày trước mặt. Lời bà cất lên tựa như sóng dữ vỗ vào bờ.

"Bốp...!!!"

"Hỗn nha đầu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Chỉ là một Thủy lệnh Cường Giả sư tam phẩm thấp bé, mà dám lên giọng với bổn tọa, ngươi vừa nói rằng dù ngươi có là thứ nữ cũng chưa tới lượt ta lên tiếng? Ta chính là thích nói đấy, cho dù có là phụ thân ngươi Cảnh vương, ta cũng có quyền để mà quát, để mà từ chối ông ta! Ngươi nên nhớ rõ, ta là Thủy thánh của Liên Châu thành, người mà đến cả tứ đại đế vương* cũng không thể đắc tội, ngươi ỷ rằng mình là Thủy lệnh bài thì muốn làm gì thì làm ư? Có tin rằng ta sẽ một tay hủy đi thiên phú cả đời của ngươi không?!"

Từng lời từng chữ của Thủy thánh nói ra khiến những người ở đang điều phải kinh hồn sợ hãi, Uyển Tâm bị một tát kia của Thủy thánh làm té xuống đất, ánh mắt thất thần không nói thành lời, đám người ở đây lại khẽ kinh động mà lùi nhẹ một bước, lúc này Diệp Hách quý phi đã tới, nhìn thấy sự tình này bà ấy liền hiểu ra mọi chuyện, ngay lập tức cho người mời Thanh Trọng và hoàng đế tới đây. Diệp Hách quý phi cất tiếng.

"Chính là như vậy, một thứ nữ nha đầu lại dám hỗn láo với nhất đại tông sư đúng là không ra thể thống gì cả, để cho Thủy thánh phải nhọc lòng rồi, nàng ta là người của Đông Tề quốc ta, ta lấy danh nghĩa là hoàng quý phi của Đông Tề quốc thay mặt nàng ta xin lỗi người, kính mong Thủy thánh người lớn không trách móc trẻ con, tha cho nó một con đường sống, ta lập tức sẽ cho người giam lỏng lại để nó hối lỗi!"

Lời của Diệp Hách quý phi, nghe thì như bảo vệ cho Uyển Tâm nhưng thật chất là muốn Thủy thánh nể mặt Đông Tế quốc mà bớt giận, không trách cứ gì lên những người khác như năm xưa. Thủy thánh liếc mắt nhìn Uyển Tâm, Cầm thánh lúc này cũng lên tiếng can ngăn.

"Quý phi nói phải, sư tỷ chúng ta tới đây là vì vui vẻ, tỷ hà tất gì phải để ý nha đầu này vào mắt, nha đầu này cũng chỉ là thẹn quá hóa giận, mới buông lời hỗn hào như thế. Tỷ coi như nể mặt Cảnh vương, Đông Tề quốc tha chết cho nó đi."

Vào lúc này đây, hoàng đế, Thanh Trọng cũng đã tới. Bên kia Kiếm thánh cùng Lục Phong và Trịnh Hàn thư vừa tới. Thấy chuyện như vậy, Thanh Trọng liền cúi đầu, chấp tay khẩn xin.

"Thủy thánh đại nhân, hài tử làm thì phụ chịu (con làm cha chịu). Nếu người thật sự muốn hủy đi thiên phú của nó, thì xin hãy hủy của ta đây! Xin người nể mặt của ta mà cho nó một con đường sống...Thanh Trọng ta đây hết lòng cảm tạ!"

Hoàng đế cau mày nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ sợ Thủy thánh nhớ lại vụ năm xưa thì khổ, Lục Phong ban đầu tưởng rằng người gây sự với Thủy thánh là Uyển Ca nên vội vội vàng vàng tới đây giải nguy, nhưng không ngờ lại là nhị vị tỷ tỷ của nàng gây chuyện, Lục Phong thở dài dù sao đây cũng là chuyện của nhà Uyển Ca, cả nhạc phụ tương lai của hắn cũng đã cúi đầu cầu xin, hắn coi như là lên tiếng thay nhà vợ vậy.

"Lục Phong tham kiến Thủy sư, Liễu sư...nha đầu này là thứ nữ của Cảnh vương, mà Cảnh vương lại là nhạc phụ tương lai của đệ tử, tính ra thì đệ tử nên gọi nàng ta là thứ tỷ tỷ, mong Thủy sư nương tình tha chết cho nàng ta, con thấy thay vì hủy đi thiên phú của nàng ta, chi bằng cứ sai một ma ma vả mồm nàng ta vì tội hỗn láo là được rồi."

Thủy thánh nhìn Lục Phong, rồi lại nhìn nha đầu đang té dưới đất mặt mũi thất thần kia, bà quay người nói lớn.

"Khá khen cho Đông Tề quốc, lần thứ nhất ta đến thì lão hoàng đế đòi đuổi cổ ta đi, lần này đến lại để một nha đầu hỗn láo với ta như thế, thôi bỏ đi. Cứ theo ý của nhóc con ngươi, tìm một ma ma thay ta vả mặt nàng ta, cho tới khi hộc ra máu thì mới thôi!"

Thủy thánh gằn giọng bốn từ cuối cùng, rồi cùng Cầm thánh mà đi khỏi đám hỗn độn kia, Uyển Ngọc nãy giờ run sợ một câu cũng không dám nói, vốn tính muốn xin Cầm thánh nhận nàng ta làm đệ tử, nào đâu lại bị Uyển Tâm làm hỏng hết tất cả, đúng là tức chết đi mà. Thanh Trọng nghe Thủy thánh phán quyết như vậy mà nhẹ cả người, cúi đầu nói lớn.

"Cảnh vương phủ xin nghi nhớ ân tình này của Thủy thánh!"

Thấy Thủy thánh đi rồi, đã hết chuyện coi đám người kia cũng nhanh chóng tản đi khỏi đó, Lục Phong nhìn Diệp Hách quý phi ra hiệu, xong việc hắn lại rời đi với Trịnh Hàn Thư tìm kiếm Uyển Ca. Diệp Hách quý phi nhìn Thanh Trọng thở dài nói.

"Cảnh vương, ta phải đưa ái nữ đi chấp hành mệnh lệnh rồi"

Thanh Trọng nhìn Uyển Tâm, nàng ta lắc đầu nguầy nguậy đưa ra ánh mắt cầu xin với Thanh Trọng nhưng chỉ đổi lấy một câu nói lạnh như băng của ông ấy.

"Phiền Diệp Hách quý phi sai ma ma đánh thật đau, để nó khắc ghi rõ những chuyện ngày hôm nay, chuyện hôm nay làm phiền Diệp Hách quý phi bận tâm rồi!"

Dứt lời Thanh Trọng một lần nữa cúi đầu sau đó quay người bỏ đi mất, Uyển Tâm vẫn lắc đầu không tin vào những chuyện đã và đang xảy ra, rõ ràng nàng ta chỉ muốn Thủy thánh nhận nàng ta làm đệ tử thôi mà, nàng ta chỉ giận quá mất khôn chửi Thủy thánh một câu thôi mà. Tại sao lại như thế này, trong Gia Yến năm nay không những không thể ghi được điểm vào mắt của các hoàng tử, thế tử, công tử thậm chí còn tạo ra sai lầm ngu ngốc, không đáng có này. Sau này nàng ta sao dám vào hoàng cung để tham dự Gia Yến được nữa.

Diệp Hách quý phi giao Uyển Tâm lại cho ma ma thân cận của mình là Đậu ma ma quản lý, xong bà ấy cũng bỏ đi khỏi, Uyển Tâm bị hai tỳ nữ lao đi tới một cung điện vắng vẻ rồi thi hành án phạt, tiếng thét của nàng ta vang lên cả khu vực đó.

- -----

Một bên Uyển Ca từ đầu tới cuối ở một chỗ xem kịch, nàng tới giờ vẫn không hiểu được tại sao bọn họ lại kính trọng 2 đại tông sư kia như thế, gọi họ là đại tông sư thì nhất định rất mạnh, nhưng là mạnh thứ gì, Kiếm thánh thì nàng có thể hiểu ông ấy sử dụng kiếm thuật có thể là vô địch thiên hạ, dù sao cũng là sư phụ của Lục Phong...nhưng Thủy thánh và Cầm thánh thì nàng nghĩ mãi không ra, Thủy là nước...chẳng lẽ bà ấy dùng nước rất giỏi, nhưng sử dụng nước có cần phải học ư? Còn nữa Cầm thánh...sử dụng đàn giỏi thì có cần phải phong làm thánh nhân như thế không?

Nàng lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng bực mình, cũng chỉ vì bản thân không phải là người của thế giới này nên cái gì cũng không biết, lại không có Tiểu Hoa và Doanh nhi đi cùng, không thể hỏi họ được, giờ mà nhảy xuống đất chắc chắn sẽ bị Lục Phong bắt lại.

Còn đang nằm trên nóc nhà suy nghĩ nàng lại bị một cơn cuồng phong làm rơi xuống đất, cơn cuồng phong này lại không phải tự dưng mà có, mà là có người có ý làm nàng ngã xuống.

"Bịch...!!!"

"Ái gia đau quá...cái mông của mình, là kẻ nào muốn ám sát bổn quận chúa hả?!"

"Ta phải hỏi ngươi là ai mới phải? Sao lại thêm một kẻ...không thể nào...!"

Uyển Ca rơi xuống đúng chỗ mà Cầm thánh và Thủy thánh đi qua, Thủy thánh giọng lạnh lẽo hỏi nàng nhưng khi bà nhìn vào ấn đường* của Uyển Ca lại bị làm cho kinh ngạc tới cực kỳ, một bên trong bụi rậm Uyển Ngọc miệng cười gian xảo, cơn cuồng phong lúc nãy là nàng ta làm ra, muốn mượn tay Thủy thánh khiến cho Uyển Ca nàng thân bại danh liệt, tốt nhất là bị phạt nặng hơn Uyển Tâm lúc nãy càng tốt.

- ------Chú thích-------

Tứ đại đế vương: Có nghĩa là vua của bốn đất nước, bao gồm: Đông Tế, Tây Tề, Bắc Tề, Nam Tề.

Ấn Đường: Ấn đường (hay còn được gọi là cung mệnh) chính là khoảng cách giữa 2 đầu lông mày, vùng trên sống mũi của mỗi người.

- --------Góc Tâm Sự--------

Ném tý nữa là bị xóa sạch chương này do vài sự cố kỹ thuật, rất may là không bị sao hết. Uyển Ca đối mặt với Thủy thánh, làm sao để cho bà ấy không tức giận đây? Mời các bạn đón xem chương tiếp theo với tựa đề "Yến Tiệc Bắt Đầu (Thượng)" nhé. Hẹn gặp lại các bạn vào chủ nhật.

- --------Hết Chương 69-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.