[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 2: 2: Đây Là Một Phép Màu Của Y Học!




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi cắn răng chịu đựng, bên ngoài có rất nhiều người, nhỡ có ai đó đột nhiên đi vào, cô lại chủ quan không khóa cửa, Diệp Đình tên bại hoại này.

“Đừng làm rộn, anh mau lấy tay ra đi.” Cô nắm lấy tay của anh, dùng sức kéo tay anh ra, cô lo lắng đến nỗi đỏ cả mặt. Diệp Đình sát lại gần cô nói: “Không sao, lúc anh tiến vào, bọn họ đều nhìn thấy.” Ý của anh là, người ta cũng không phải là kẻ ngu, đều biết anh đi vào đây để tìm tiện nghi.

Lăng Vi cắn răng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Chỗ này là phòng làm việc... anh đừng có làm rộn, thật... lát nữa chắc chắn sẽ có người đi vào...” Cả người cô nóng bừng lên như nước sôi sùng sục.

Diệp Đình tiếp tục đòi tiện nghi: “Đi vào lại vừa vặn, em không cần phải kêu lên nữa. Miệng của đám nhân viên trong công ty này rất rộng, con lừa có thể biến thành ngựa, con ngựa có thể biến thành con lừa.”

Lăng Vi nắm lấy cổ tay của anh, không muốn để anh lộn xộn nữa, tựa đầu vào trên kệ sách nói: “Có vẻ như anh cũng không thường xuyên hóng chuyện bát quái, rõ ràng đám người này có thể biến con vịt thành con rùa đen, có thể biến con rùa đen thành con vẹt, có thể biến con vẹt thành...”

Lăng Vi còn chưa nói hết lời, cô chợt phát hiện ra ánh mắt của Diệp Đình không đúng, sao đôi mắt của anh càng ngày càng u tối vậy?

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen u tối như hồ nước trong đêm, anh đột nhiên cắn lấy lỗ tai của cô nói: “Ý của em là muốn anh thay đổi nhiều tư thế khác?”

Lăng Vi nuốt nuốt nước bọt, cô có nói vậy lúc nào?

Diệp Đình cắn rái tai của cô nói: “Con vịt, con rùa đen, con vẹt... đây là những tư thế em muốn.”

“Anh đừng có mà nghĩ linh tinh...” Lăng Vi thấy ánh mắt của Diệp Đình nhìn mình, cô nhất thời cảm giác... không ổn...

Sau đó, cô bị anh anh giằng co mỗi một dáng vẻ một lần. Nhưng mà... tại sao cô không thể hiểu được ý nghĩa trong này? Đều nói sau khi thực hành có thể hiểu được! Cô cũng đã thực hành một lần, sao vẫn không hiểu được ý nghĩa chính xác của nó? Là do chỉ số thông minh của cô không đủ dùng sao?

Mười giờ tối, khu vực văn phòng cực kỳ yên tĩnh!

Chỉ có đèn ở phòng thiết kế và phòng quan hệ công chúng, là vẫn sáng... Hạ Tiểu Hi đang buồn rầu châm hình nhân! Từ sau khi đáp ứng Lôi Tuấn, ngày nào cô ấy cũng làm thêm giờ!

Phòng thiết kế tắt đèn.

Diệp Đình đi lấy xe, Lăng Vi đứng trước cửa tòa nhà chờ anh.

Lúc này, nội tâm của Lăng Vi đã tan vỡ... Vừa rồi cô vẫn đang chuyên tâm suy nghĩ, rốt cuộc những thứ “Con vịt, con rùa đen, con vẹt” này có ý nghĩa gì? Cô chỉ tùy tùy tiện tiện nói mấy câu, sao mấy câu này có thể làm cho Diệp Đình kích động được?

Cô đầy bụng bất mãn! Lên trên mạng tìm kiếm, nhưng không tìm được lời giải thích gì cho mấy từ này!

Cả một bụng nghi vấn, cô gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi: “ Tiểu Hi, cậu đã nghe qua điển cố gì về "Con vịt, con rùa đen, con vẹt" chưa?”

Hạ Tiểu Hi đang châm hình nhân, hơi sửng sốt trả lời: “ "Con vịt, con rùa đen, con vẹt gì? Là chuyện tiếu lâm hả? Mình chưa từng nghe qua!”

Lăng Vi cực kỳ buồn rầu.

Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lôi Tuấn truyền tới từ đầu điện thoại bên kia: “Làm gì vậy? Không chăm chỉ làm việc, còn gọi điện thoại cho ai? Trừ tiền lương của em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.