Từ Từ, Tôi Mới Là Công !

Chương 6: Buông tôi ra




Bị người tập kích Tiêu Thiên phản xạ nhanh chóng đan 2 tay ra đỡ. Do lực đạo quá lớn nên Tiếu Thiên bị đá bay ra khỏi đại môn Trấn Quốc Phủ, hắn nhanh chóng xoay trên không 1 cái và tiếp đất lùi về sau 5 bước. Ngẩn đầu nhìn lại phía đại môn thấy được 1 thanh niên cỡ 11 – 12 tuổi đang nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

-“ Hắn làm sao mà tiếp mình 1 cú mà không bị gì hết vậy ta?” Trong thấy tình huống không như tưởng tượng Tiếu Phàm bất ngờ nhìn chằm chằm vào Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên thấy hắn nghi hoặc biết hắn bất ngờ vì mình đỡ được cú đá đó. Tiếu Thiên lúc còn ở Trái Đất thường xuyên cúp học để đi trộm mộ nên võ công phản xạ cũng không kém từ đó hắn cũng chẳng lạ gì các tình huống tấn công bất ngờ. Cộng thêm hắn được Thanh Kiếm tẩy lễ nên phản xạ cũng cao hơn thường nhân.

-Tiếu Phàm ngươi đây là có ý gì?

Tiếu Phàm nhìn thấy hắn không có gì cũng không có ý định buông tha: “ Có ý gì? Đương nhiên là tỷ võ luận bàn rồi.” Vừa nói hắn vừa phi thân bay qua và đá vào Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên thấy hắn không sử dụng Võ Khí biết rằng hắn vẫn còn tưởng mình không luyện võ vì thế Tiếu Thiên cũng không sử dụng Võ Khí để tránh vấn đề không cân thiết. Nhiều năm làm trộm mộ nhân nên Tiếu Thiên cũng không ngán ngẩm gì, hắn không lùi mà tiến dơ tay đỡ được cú đá, nhân thế lấy 2 tay chụp lại và nệm thẳng vào con thú đá trước cửa.

-Oanh!

Bĩnh sĩ đứng canh 2 bên cả đám ngơ ngát nhìn tình huống diễn ra. Tiếu Phàm tiểu thiên tài của Tiếu gia năm nay 11 tuổi thế mà đã là Võ Đồ tầng 6 vậy mà bị 1 người suốt ngày đi chơi gái đánh bại, cả đám nhìn không ra tình huống gì đang phát sinh.

Tiếu Phàm bị ném vào con thú đá cũng không si nhê gì tranh thủ đứng dậy nhìn Tiếu Thiên: “ Ngươi biết luyện võ?” phủi bụi trên người hắn nhìn Tiếu Thiên mà nói.

-Ta biết luyện hay không liên quan gì ngươi?

-Ngươi! Đồ không biết sống chết, dù ngươi biết luyện hay không thì cũng đừng hồng mà vào cửa dễ dàng.

Tiếu Phạm vận động Võ Khí, 1 luồng khí màu đỏ chạy quanh thân và tập trung vào 2 chân, Tiếu Phạm phóng lại Tiếu Thiên với tốc độ nhanh hơn vừa rồi không ít.

“Ca Diệp Thối”

Tiếu Thiên thật bị hắn làm giật mình không ngơ tốc độ lại nhanh như vậy, đang chuẩn bị có nên hay không xuất thủ thì trước mắt xuất hiện 1 thân ảnh với 1 bộ thanh sam màu xanh nhạt 1 tay chấp phía sau 1 tay dơ lên đón đỡ với luồng Võ Khí màu da cam nhạt.

-Oành!

Tiếu Phàm thấy người nọ ra đỡ đòn thì tranh thủ lui về và nói: “ Tiếu Mộng Thiên!”

Tiếu Thiên thấy người tới cũng kêu lên: “ Đại ca”.

Tiếu Mộng Thiên thấy đệ đệ của mình không sao thì cũng hơi bất ngờ nhưng cũng để ý lắm mà quay đầu nhìn Tiếu Phàm mà nói: “ Phàm đệ, việc đến đây là thôi. Có thời gian rãnh thì đi về mà tu luyện cứ tìm Thiên đệ ức hiếp làm gì. Ngày tứ đại gia tộc giao lưu hội cũng gần đến, mõ Võ Thạch năm nay nhiều hay ít còn cần chúng ta tranh thủ.”

Tiếu Phàm thấy thế biết là không thể tiếp tục:” Hừ”. Hung hăng liếc Tiếu Thiên 1 cái rồi lách mình vào trong phủ, để lại 2 người Tiếu Thiên và Tiếu Mộng Thiên.

Tiếu Thiên tiếp tục đánh giá người đại ca tiện nghi này, hắn thấy đây là một con người trầm ổn và cơ trí, dựa theo quá khứ người đại ca này cũng không quan tâm gì hắn cho mấy nhưng cũng không bắt nạt hắn. Đa phần thời gian của hắn là đi theo bên cạnh Tiếu Trần Thiên làm việc nên ít nhiều cũng học hỏi từ phụ thân.

Tiếu Mộng Thiên quay sang nhìn hắn:” Thiên đệ ít ra ngoài gây sự, Nhị nương rất lo lắng cho đệ đó.” Nói xong cũng quay đầu đi vào trong phủ.

Tiếu Thiên thấy vậy cũng không biết nói gì, chỉ đành cười khổ rồi đi vào. Nhưng khi đi qua con thú đá thì 1 vật sáng màu tím bị hút và biến mất trên người của hắn, điều kỳ lạ là không ai hay biết việc này, kể cả Tiếu Thiên trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.