Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 3: Lọ hắc ngọc mang nhiều bí ẩn - thần minh hội có thật hiển linh




Mọi người nhìn sang, trông thấy Tư Đồ Túc của Thuần Trần phái cùng với Huyền Bạch trưởng lão dẫn theo một nhóm người đi tới. Âm Tế Thiên nhướng mày, không hề cảm thấy ngạc nhiên khi bọn họ xuất hiện. Từ lúc bộc lộ năng lực bản thân, hắn đã biết sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm hắn.

Thôn Phách híp hai mắt lại, nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ của Huyền Bạch trưởng lão, y liền đoán được chuyện gì sắp sửa xảy ra. Giờ phút này, y thật có hơi không hài lòng với thân phận tà tu của mình. Bởi, y chẳng thể đứng ra thay mặt cho Tịch Thiên được. Hơn nữa, còn phải nhẫn nhịn, vì nếu y có làm gì quá đáng, sẽ khiến đám chính phái tu sĩ cho rằng, Tịch Thiên là cấu kết với tà tu.

Bắc Vũ Hoành đang chăm sóc Huyền Ngọc trường lão, vừa nhìn thấy Huyền Bạch trưởng lão đầy mặt tức giận trừng Âm Tế Thiên, trong lòng liền hiểu được lý do. Ông lập tức đứng dậy.

Người Thuần Trần phái đến gần, Huyền Bạch trưởng lão nói với Bắc Diệu Đông:

“Gia chủ Bắc gia! Ta mời Vạn Điện Chủ của Thiên Tiêu Điện lấy lại công bằng cho Thuần Trần phái chúng ta.”

Bắc Diệu Đông nhìn Vạn Vân Thiên đứng phía sau, không khỏi sửng sốt:

“Có việc gì sao?”

Huyền Bạch trưởng lão hừ một tiếng: “Đúng là giả ngây giả dại! Ta cũng không tin gia chủ Bắc gia không biết chuyện gì xảy ra.”

Bắc Diệu Đông thấy thái độ hùng hổ của lão, nhướng nhướng mày, chẳng khách khí nói: “Huyền Bạch trưởng lão, ngươi vừa mới tới đã hô bảo Vạn Điện Chủ đòi lại công bằng cho các ngươi, nhưng chẳng thèm nói chuyện gì xảy ra. Cho dù là thần tiên, cũng không biết các ngươi đang muốn làm gì.”

Mặt Huyền Bạch trưởng lão trướng đỏ, trừng Âm Tế Thiên nói: “Vào hôm Thú Triều, môn hạ của ta có hai đệ tử bị kẻ gian cắt mất đầu lưỡi. Sau khi cẩn thận hỏi han, ta có thể dám chắc, người làm chuyện này chính là Tịch Thiên. Thế nhưng khi ta tới tìm hắn, Hư Thực trưởng lão lại nói Tịch Thiên thực sự bị hủy linh căn, vốn không thể nào có khả năng cắt lưỡi đệ tử của ta được.” Kế đó, lão nhìn qua Bắc Vũ Hoành: “Ngày ấy, Hoành trưởng lão cũng nói, cái đêm đệ tử của ta bị kẻ gian cắt lưỡi, bọn họ đang ở cùng với Tịch Thiên. Không chỉ Điện Chủ Thiên Tiêu Điện làm chứng, mà các đệ tử của môn phái khác cũng có thể làm chứng. Chính vì thế, cho nên sự tình không giải quyết được.”

Bắc Diệu Đông nhíu mày: “Nếu đã như vậy, sao Huyền Bạch trưởng lão còn tới đây? Chẳng nhẽ, ngày đó Vạn Điện Chủ không có nhìn thấy Tịch Thiên ở cùng với đám người Hoành trưởng lão?”

Vạn Vân Thiên nói: “Ngày đó, đúng là Tịch Thiên ở cùng với Hoành trưởng lão.”

Huyền Bạch trưởng lão hừ lạnh: “Lúc đó, ta cũng hết hoài nghi. Thế nhưng, chuyện xảy ra ở đại điện, lại khiến ta cảm thấy, nhất định việc này là do Tịch Thiên làm!”

Bắc Diệu Đông nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì ở đại điện?”

Huyền Bạch trưởng lão chuyển mắt sang, nhìn nhóm tu sĩ đang vây xem: “Ta tin rằng, tất cả mọi người có mặt ở đại điện đều nhìn thấy được, Tịch Thiên biết thuấn di. Như thế đủ chứng tỏ rằng hắn không hề bị hủy linh căn. Hơn nữa, sau khi cắt lưỡi đệ tử của ta, hắn chỉ việc dùng thuấn di để đến gặp nhóm người Hoành trưởng lão, vậy là có thể ngụy tạo được chứng cứ.”

Mọi người nghe lão nói thế, liền sôi nổi bàn tán. Người không có vào đại điện khiếp sợ hỏi: “Thuấn di? Cái năng lực mà chỉ có thần tiên mới làm được ấy á?”

“Lúc đó, Tịch Thiên tiểu sư phụ đột nhiên biến mất, rồi vụt xuất hiện ở phía sau đám người Lăng gia. Đó thực sự là thuấn di sao? Mẹ nó, đúng là nghịch thiên mà! Muốn đánh bại hắn, hoàn toàn không có khả năng!”

Âm Tế Thiên thản nhiên nhìn mọi người, dùng truyền âm nói với Thôn Phách: “Nếu ta nói ta chính là người làm ra chuyện kia, ngươi có cảm thấy ta quá tàn nhẫn không?”

Thôn Phách có chút buồn cười, hỏi ngược lại: “Ngươi sợ ta ghét bỏ ngươi?”

Âm Tế Thiên không nghĩ ngợi mà trả lời: “Đương nhiên!”

Hắn chẳng hề để ý tới việc người khác nghĩ gì về mình, thế nhưng hắn cực để ý tới cảm nhận của Bắc Minh. Thôn Phách không cười, nghiêm túc nói: “Vậy lúc ngươi nhìn ta hút hồn phách của tu sĩ, ngươi có cho rằng ta đáng sợ hay không? Có từng muốn rời khỏi ta hay không? Có vì thế mà ghét bỏ ta hay không?”

Y có thể hiểu được tâm tình của Tịch Thiên. Đêm hôm đó ở Quỷ Tông phái, y sợ rằng Tịch Thiên không thể nào chấp nhận được chuyện y hút hồn phách người khác, mới cố ý để Tịch Thiên thấy mình làm việc này. Hòng khiến Tịch Thiên có cơ hội hiểu hơn về mình, cũng để cho hắn biết y không tốt lành như vẻ bên ngoài. Âm Tế Thiên tức giận phản bác:

“Sao có thể?”

“Ta cũng thế. Sao ta có thể ghét bỏ ngươi được? Nói thật, ta cảm thấy rất may mắn khi ngươi không giống như đám Hư Thực trưởng lão kia. Nếu không, ngươi sẽ không có cách nào tiếp nhận ta.” Thôn Phách khẽ cười nói: “Ngươi có biết rằng, trước khi ngươi phát hiện ra ta là Thôn Phách, ta vẫn luôn lo lắng một chuyện.”

Âm Tế Thiên hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”

“Ta lo nếu ngươi nhìn thấy ta hút hồn phách người khác, sẽ cứ luôn hướng về phía ta tụng kinh niệm phật, để siêu độ cho bọn họ, mãi cho đến khi bọn họ thăng thiên mới thôi.”

“Haha!” Âm Tế Thiên nghe y nói đùa, liền bật cười: “Không ngờ tới ngươi còn thích nói giỡn.”

“Ta nói thật đấy!”

Trong lúc hai người nói chuyện đến quên cả thực tại, Huyền Bạch trưởng lão lại chuyển về phía Âm Tế Thiên, cay nghiệt nói: “Như thế nào? Dám làm mà không dám nhận sao? Tịch Thiên tiểu sư phụ?”

Hiện trường im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Âm Tế Thiên. Bắc Vũ Hoành cười lạnh:

“Thật là buồn cười! Cứ biết thuấn di thì nhất định sẽ…”

Âm Tế Thiên cắt lời Bắc Vũ Hoành: “Đúng là ta làm.”

Mọi người đều ồ lên. Bắc Vũ Hoành nhíu mày lại. Huyền Bạch trưởng lão quay sang nhìn đám đông:

“Mọi người đều nghe rõ chứ? Hắn thừa nhận là hắn làm.” Sau đó lão quay đầu nhìn Âm Tế Thiên, tức giận nói: “Ngươi là một hòa thượng, lẽ ra phải lấy từ bi làm trọng. Vậy mà xuống tay độc ác như vậy. Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây.”

Thôn Phách cười nhạo nói: “Cũng chỉ hai cái lưỡi thôi mà!”

Huyền Bạch trưởng lão tức giận: “Tu sĩ chính phái bọn ta không giống đám tà tu các ngươi, khinh thường mạng người.”

“Tu sĩ chính phái các ngươi quả đúng là không giống tà tu bọn ta! Cứ tính chuyện ở lầu hai của Bí cảnh đi, tà tu bọn ta rời khỏi lầu hai bằng mưu kế, còn tu sĩ chính phái các ngươi lại chọn cách tàn sát lẫn nhau. Lúc rời khỏi đại điện, liếc mắt một cái đã thấy hơn vạn thi thể. So với hai cái lưỡi của đệ tử nhà ngươi, ta tin rằng khi đó Huyền Bạch trưởng lão cũng đã giết hơn hai mạng người. Vậy có phải là ngươi cũng nên giải thích một chút hay không?”

Nhóm tu sĩ chính phái có thể đi qua đại điện lầu hai đều bị lời nói của Thôn Phách làm cho đầy mặt biến sắc, hết sức khó coi.

“Ngươi…” Huyền Bạch trưởng lão trừng lớn tròng mắt: “Ta… lúc ấy bọn ta là vì bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mới phải làm như thế!”

“Ta cũng tin tưởng rằng Tịch Thiên là bất đắc dĩ nên mới làm như thế!”

Ánh mắt Huyền Bạch trưởng lão nhất thời trở nên sắc bén: “Lời ngươi nói đều là để bênh vực hắn, hai người các ngươi…”

Thôn Phách chen vào: “Tịch Thiên mới đồng ý giúp sư phụ của ta khế ước Yêu thú cấp mười. Đương nhiên chúng ta không hy vọng hắn có chuyện gì.”

Huyền Bạch trưởng lão hít một hơi thật sâu, hỏi Tịch Thiên:

“Vậy được! Tịch Thiên ngươi nói! Vì sao mà ngươi lại ‘bất đắc dĩ’ cắt đầu lưỡi hai đệ tử của ta.”

Âm Tế Thiên nhếch mép: “Ta cắt đầu lưỡi bọn chúng đã coi như là nhẹ tay rồi!”

Mọi người giật mình,

Âm Tế Thiên nói tiếp: “Bỏ qua chuyện bọn họ gây sự với ta ở Vạn Phật Tự, chỉ nói đến chuyện trước khi Thú Triều đến. Huyền Ngọc trưởng lão đã từng mời ta đến Thuần Trấn phái các ngươi một chuyến. Lúc ấy hai đệ tử tốt của ngươi, nhân lúc Huyền Ngọc trưởng lão chưa tới. Một người dùng Khiên ti phàn đằng phù chú đem ta trói lại, một tên khác dùng Ngũ lôi oanh đỉnh đánh vào ta. Thử nghĩ xem, một người bình thường có thể chịu đựng sự tra tấn từ tu sĩ như thế sao?”

Huyền Bạch trưởng lão lập tức phản bác: “Ngươi cũng không phải người bình thường.”

“Mặc kệ ta có phải là người bình thường hay không, hai đệ tử của ngươi cũng đã làm ra chuyện như vậy rồi. Huống chi lúc ấy bọn họ tưởng rằng ta là người bình thường, cho nên mới xuống tay độc ác đến thế. Lại nói, nếu ta thật sự là người bình thường, không bị sét của bọn họ đánh chết, đã là may mắn ba đời!”

Huyền Bạch trưởng lão khinh thường nói: “Ngươi lấy gì chứng minh cho chúng ta tin rằng lúc ấy ngươi chỉ là người bình thường?”

Âm Tế Thiên thản nhiên: “Chuyện tin hay không không quan trọng. Quan trọng là bọn chúng có làm như thế hay không. Ta nhớ lúc đó trừ Huyền Ngọc trưởng lão, còn có hai vị trưởng lão cũng nhìn thấy sân có vết tích bị sét đánh. Mà ta chẳng bị chút thương tổn nào, cũng là do bên người ta có Yêu thú cấp tám bảo hộ, lại còn là một con chưa bị khế ước, được bắt bởi pháp bảo Khống thú linh. Cũng bởi vì nó, mà hai đệ tử của ngươi mới nổi lòng tham.”

Huyền Bạch trưởng lão nghe vậy thì nheo mắt lại, giống như có thể đoán được tiếp theo Âm Tế Thiên sẽ nói cái gì.

“Cái ngày mà đệ tử của ngươi bị cắt lưỡi, bọn họ phát hiện ra ta ở chỗ tập họp, sau đó thừa dịp ta bị lạc muốn âm thầm diệt trừ ta, cướp đi Khống thú linh. Mà ta chỉ cắt lưỡi bọn họ, cũng đã là nhẹ nhàng rồi. Nếu là người khác, bọn họ đã sớm chết!” Âm Tế Thiên nhìn Huyền Bạch trưởng lão, nói: “Huyền Bạch trưởng lão, đừng nói ngươi thực sự nghĩ rằng đệ tử ngươi là vì lo lắng cho ta nên mới đi tìm đó chứ? Ta muốn hỏi mọi người một câu: Các ngươi sẽ lo lắng cho một kẻ mà các ngươi đã từng nhục nhã, đã từng dùng Ngũ lôi oanh đỉnh đánh hay sao? Nói ra có ai tin?”

Mọi người khinh bỉ: “Thì ra là muốn cướp Yêu thú của người khác, đúng là vô liêm sỉ.”

Huyền Bạch trưởng lão nghe vậy, sắc mặt tái đi: “Ai biết ngươi nói láo hay nói thật? Khi ta tìm ngươi tính sổ, sao ngươi không thừa nhận rồi giải thích rõ ràng? Giờ mới nói ra, ai mà có thể tin cho được?”

Âm Tế Thiên lạnh giọng đáp: “Lúc đó ta không thừa nhận cũng bởi vì ta thật sự bị hủy linh căn, mà năng lực của ta cũng chưa mạnh, sợ rằng người hủy linh căn của ta lại tìm tới. Vì thế, ta mới cố ý đề phòng. Nếu ngươi không tin lời ta, có thể mời Vạn Điện Chủ kiểm tra xem, ta có thực là bị hủy linh căn hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.