Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 2: Vì cố nhân mỹ nữ bị lừa - vỏ quýt dầy gặp móng tay nhọn




Yêu Quái lão tổ châm chọc nhìn Âm Tế Thiên: “Chẳng lẽ ngươi tin lời tiểu tử này nói ư? Y bảo chính là Thần Giới trong truyền thuyết đấy! Rốt cuộc Thần Giới có tồn tại hay không, tới tận bây giờ vẫn chưa ai có thể kiểm chứng. Cho dù thật sự có Thần Giới đi chăng nữa, thì sao bức tượng đá trên Thần Giới lại có thể rơi xuống Tu Chân Giới!”

Âm Tế Thiên nhàn nhạt liếc bà một cái, ánh mắt lại quay trở về trên người Hiên Viên Duật.

Hiên Viên Duật xoa xoa thái dương càng ngày càng đau nhức. Một lúc lâu sau, mới nhẹ phun một hơi, nói: “Ta không biết! Ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi!”

Y xoay người một cái, điều khiển pháp khí bay về phía tượng đá!

Âm Tế Thiên trông theo bóng lưng Hiên Viên Duật, nhìn thấy y hết sức quý trọng mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của tượng đá, thật khiến cho người khác có cảm giác, tượng đá kia chính là người yêu của y!

Đột nhiên, trước mắt tối sầm!

Âm Tế Thiên bị ai đó bịt kín hai mắt!

Kế tiếp, bên tai truyền đến một giọng nói bá đạo: “Không được nhìn y!”

Bắc Vũ Phong đứng bên cạnh, bất mãn la lên: “Này! Này! Tên tiểu tử kia, ngươi không được động tay động chân với Âm Tế Thiên!”

Quỷ Quái lão tổ hùng hổ đứng che trước mặt Thôn Phách, tức giận trừng Bắc Vũ Phong: “Đồ đệ nhà bổn tọa động tay động chân với tiểu hòa thượng thì đã làm sao? Trước lúc Bí cảnh đóng cửa, đồ đệ nhà bổn tọa còn mạo hiểm tính mạng chạy vào đó tìm hắn. Chỉ nội điểm này, cũng đã mạnh hơn Bắc thiếu gia của các người nhiều! Ngươi nhìn y xem, mê man từ trước khi vào đại điện cho đến giờ. Toàn bộ hành trình đều là tiểu hòa thượng chiếu cố y, đạo lữ như vậy, có giúp ích gì chứ!”

“Ngươi…” Trong lúc nhất thời, Bắc Vũ Phong không biết dùng từ gì để phản bác hắn!

Khi Âm Tế Thiên nghe tới câu nói sau cùng, mơ hồ cảm thấy được hai tay đang che mắt mình, khẽ run lên một cái!

Hắn có chút tức giận nói: “Quỷ Quái lão tổ, đạo lữ của ta có tốt hay là không, cũng chẳng tới lượt ngươi kết luận! Tựa như giày dưới chân, có vừa hay là không, cũng chỉ có mình ta biết! Lại ví dụ như Yêu Quái lão tổ, ở trong mắt ta bà ấy chả có gì là đặc sắc. Bàn về dung mạo còn chưa đẹp bằng đạo lữ của ta, nói về tu vi thì đúng là so với đạo lữ của ta cao hơn. Nhưng mà, tính về khả năng Đúc, khả năng Tài Phùng, khả năng Luyện Đan, bà chẳng thể nào sánh kịp. Bất quá, trong lòng ngươi bà vẫn là người hoàn mỹ nhất, có đúng không?”

Quỷ Quái lão tổ không chút nghĩ ngợi, liền đầy mặt kiêu ngạo đáp: “Đó là đương nhiên!”

“Quỷ sứ!” Yêu Quái lão tổ thẹn thùng nhẹ nện lên ngực Quỷ Quái lão tổ!

Âm Tế Thiên kiên định nói: “Ta cũng như thế!”

Đôi tay che trên hai mắt hắn chợt dùng sức!

Thôn Phách dùng truyền âm nói: “Ngu ngốc!”

Âm Tế Thiên nghe ra trong giọng nói của y ngầm mang theo ý cười, khóe môi cũng không khỏi cong lên thành một độ cung!

Hắn biết, đáy lòng Bắc Minh cực kỳ bất đắc dĩ, hồn phách cùng thân thể chia lìa cũng không phải là Bắc Minh muốn như vậy!

Lại nói, thân thể Bắc Minh không thể động đậy, thì còn có Thôn Phách ở đây, không phải sao?

Bắc Vũ Phong cười đắc ý: “Quỷ Quái lão tổ, ngươi nghe thấy Tịch Thiên nói đó! Trong mắt của hắn, Minh nhi là tốt nhất!”

Quỷ Quái lão tổ hừ lạnh một tiếng!

Thấy đồ đệ nhà mình hàm chứa cưng chiều mà nhìn thiếu niên trong ngực, không khỏi âm thầm thở dài!

Tiểu hòa thượng là khen đạo lữ của hắn, sao Phách nhi lại tỏ vẻ cứ như hắn đang khen y vậy!

Quỷ Quái lão tổ cảm thấy, nhất định tiểu hòa thượng đã bỏ bùa mê thuốc lú cho Phách nhi. Chứ nếu không, đồ đệ của y sao lại yêu đến mù quáng như thế này!

“Quỷ Quái lão tổ, giờ chính là thời cơ tốt để bắt tiểu hòa thượng trở về, ngươi cũng đừng bỏ lỡ!”

Quỷ Quái lão tổ nhận được truyền âm của Ly Trĩ lão tổ, trong bụng nhất thời dâng lên tức giận!

Bất quá, nếu là y mang tiểu hòa thượng đến Bí cảnh, thì y vẫn nên phụ trách việc mang hắn về. Như thế cũng dễ nói chuyện với các lão tổ khác hơn!

Quỷ Quái lão tổ nhìn Thôn Phách đang che mắt Âm Tế Thiên, lập tức truyền âm cho y nói: “Phách nhi, nhân cơ hội này, mang tiểu hòa thượng về Đông Bộ đi. Nếu không, bổn tọa chẳng biết ăn nói làm sao với các lão tổ khác!”

Ý cười trong mắt Thôn Phách khựng lại, truyền âm nói với Âm Tế Thiên: “Quỷ Quái lão tổ bảo ta mang ngươi về Đông Bộ!”

Âm Tế Thiên dùng truyền âm trả lời: “Vì sao?”

Lần này từ Bí cảnh đi ra, mục đích của hắn là định tìm biện pháp đến Minh Ngục một chuyến. Cho nên, hắn không có khả năng lại cùng Quỷ Quái lão tổ trở về Đông Bộ!

Thôn Phách giải thích: “Ngày đại hôn, không phải chỉ có một mình Quỷ Quái lão tổ bắt ngươi đến Đông Bộ, các lão tổ khác cũng giúp một phần. Mục đích chính của bọn họ là muốn ngươi giúp bọn họ khế ước với Yêu thú cấp mười! Hiện giờ sư phụ tự ý thả ngươi ra, khiến các lão tổ khác có ý kiến, sư phụ cũng chẳng biết ăn nói làm sao!”

“Ta đã tính toán rồi, qua chút thời gian nữa liền đi Minh Ngục một chuyến. Cho nên, ta sẽ không theo bọn họ trở về Đông Bộ đâu! Bất quá, nếu không theo sư phụ ngươi về Đông Bộ, e rằng kế tiếp rất có thể sẽ phát sinh một trận ác đấu!”

Nhất định năm vị lão tổ sẽ chạy tới cướp người, Bắc gia không có tu sĩ cảnh giới Đại Thừa trấn thủ, chắc chắc sẽ thất bại!

Cho dù người của những môn phái khác ra tay giúp đỡ, nhưng hiện giờ tu sĩ chính phái ở đây chỉ có một mình Vạn Vân Thiên là cảnh giới Đại Thừa, căn bản không phải là đối thủ của phe tà tu, kết quả không nói cũng có thể tưởng tượng được!

Thôn Phách nói: “Ta cũng nghĩ như vậy!”

Âm Tế Thiên tính tính, sau đó kéo tay của Thôn Phách ra, nhìn sang Quỷ Quái lão tổ cười cười: “Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn đồ đệ của Quỷ Quái lão tổ đã bất chấp nguy hiểm chạy vào trong Bí cảnh tìm ta ra. Nếu không, chỉ sợ ta đã bị nhốt trong Bí cảnh mãi mãi! Vì thế, ta muốn nói lời cảm ơn đồ đệ của Quỷ Quái lão tổ! Về sau, nếu Quỷ Quái lão tổ và Yêu Quái lão tổ tìm ta khế ước Yêu thú, ta tuyệt không hai lời, nhất định sẽ thuần phục Yêu thú thật ngoan ngoãn cho hai người!”

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nhưng khiến ba vị lão tổ đứng cách đó không xa nghe rõ mồng một.

Quỷ Quái lão tổ và Yêu Quái lão tổ thấy hắn biết điều, miệng cũng mỉm cười thỏa mãn.

Sắc mặt Ly Trĩ lão tổ nhất thời đen lại!

Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng thảo luận một phen. Sau đó, truyền âm nói với Quỷ Quái lão tổ: “Quỷ Quái lão tổ, chúng ta không so đo việc ngươi tự mình mang tiểu hòa thượng ra. Nhưng mà sau này, Khế ước thú của chúng ta, còn cần nhờ vào ngươi!”

Bọn họ bắt tiểu hòa thượng trở về cũng vô dụng, nếu tiểu hòa thượng không nguyện ý giúp bọn họ Khế ước yêu thú, bọn họ có giam giữ hắn thì cũng chẳng làm được gì. Hiện giờ tiểu hòa thượng chủ động mở miệng đáp ứng giúp Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ khế ước Yêu thú, thật là chuyện quá tốt!

Quỷ Quái lão tổ nghe Tà Hàng lão tổ nói, cũng biết bọn họ không để ý việc mình tự ý mang tiểu hòa thượng ra ngoài. Liền truyền âm nói với Ly Trĩ lão tổ: “Ly Trĩ lão tổ, ngươi thấy chúng ta có cần bắt tiểu hòa thượng trở về nữa không?”

Kỳ thật, nếu không phải đồ đệ của mình thích tiểu hòa thượng kia, y cũng sẽ không khó xử như vậy!

Y nhìn ra được, Thôn Phách không muốn bắt tiểu hòa thượng trở về Đông Bộ!

Ly Trĩ lão tổ bình tĩnh nói: “Chỉ cần tiểu hòa thượng giữ đúng lời hứa, chẳng cần thiết bắt hắn trở về Đông Bộ nữa!”

Quỷ Quái lão tổ nhìn Âm Tế Thiên hỏi: “Lời này của ngươi là thật?”

Âm Tế Thiên cười nói: “Quỷ Quái lão tổ cảm thấy ta có cần phải nói dối sao? Nếu ta không nguyện ý giúp các ngươi Khế ước yêu thú, việc gì phải hứa hẹn rồi sau đó lại thất tín, để gây ảnh hưởng đến danh dự bản thân cơ chứ?”

Quỷ Quái lão tổ thấy hắn nói rất có đạo lý, gật gật đầu.

Thôn Phách xen vào: “Sư phụ, ta tin tưởng lời hắn nói!”

Quỷ Quái lão tổ tức giận lườm y một cái!

Y cảm thấy, cho dù tiểu hòa thượng muốn mạng của nó, y tin tưởng đồ đệ của mình sẽ không chút do dự dâng tặng hai tay ngay!

Lúc này, có tu sĩ chính phái bất mãn nói: “Tịch Thiên tiểu sư phụ, ngươi thân là người cửa Phật, lại là tu sĩ chính phái, sao ngươi có thể giúp mấy kẻ tà tu khế ước Yêu thú cấp mười? Đây là trợ trụ vi ngược!”

[Giúp Trụ Vương làm điều ác, tức là giúp kẻ ác làm điều ác]

Âm Tế Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm tên tu sĩ kia, giễu cợt nói: “Thời điểm ta chưa rời khỏi Bí cảnh, thân là tu sĩ chính phái, có người nào muốn vọt vào trong Bí cảnh tìm ta ra không? Hẳn là không có chứ gì?”

Tức khắc, tên tu sĩ chính phái kia đầy mặt xấu hổ!

Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Ấy thế mà, lúc ta bị Lôi kiếp đánh tới mức không thể nhúc nhích nổi, chẳng có cách nào rời khỏi Bí cảnh, cư nhiên là tà tu chạy vào trong ấy cứu ta ra. Nếu không nhờ tà tu, có khả năng cả đời này ta đều phải ở trong Bí cảnh. Cho nên, các ngươi cảm thấy ta có không nên báo đáp ân tình này hay không? Ta thay bọn họ khế ước Yêu thú cấp mười, chẳng lẽ không đúng sao?”

Ánh mắt của hắn lạnh lùng đảo qua: “Nếu ta không báo đáp ân tình này, ta sẽ cảm thấy bản thân mình còn không bằng tà tu. Như vậy, thân là tu sĩ chính phái như các ngươi, cũng sẽ khinh thường ta thêm!”

Âm Tế Thiên nhìn đám tu sĩ chính phái không hó hé được lời nào, khẽ bĩu môi giễu cợt!

Đáy mắt Thôn Phách lóe lên ý cười!

Dùng báo ân để giải quyết sự tình, vừa không đắc tội với tu sĩ chính phái, khiến người Bắc gia cảm thấy khó xử, vừa có năng lực làm cho ba vị lão tổ khác không đem sự tình quậy to lên, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện!

Đúng lúc này, một giọng nói đầy tức giận truyền tới: “Ta sẽ không xem thường người biết báo đáp ân tình. Nhưng, ta lại xem thường người dám làm mà không dám nhận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.