Dịu Dàng Nói Tiếng Yêu Em

Chương 28




Chỉ sau chừng nửa trống canh, kể từ lúc bị Độc giác long vương truy đuổi, bọn người kia mới lần lần hồi tỉnh lại. Cả bọn đồng sợ môn qui nghiêm ngặt, nên sau khi xác thực là họ vẫn còn sống, không bị chất tuyệt độc của con Độc giác long vương làm thiệt mạng đều quày quả quay lại và kiểm điểm lại nhân số.

Đứng đầu cả bọn lúc này là tên đường chủ họ Tôn. Họ Tôn vừa cố che giấu sự bẽn lẽn do đã cuống cuồng bỏ chạy chẳng khác nào bọn thuộc hạ, vừa nghiêm nghị ban lệnh :

- Không biết Độc tửu của Đệ nhị khách khanh có tiêu trừ được quái xà hay không? Và không biết đã quá giờ thu thập Thiên niên chu quả hay chưa? Tất cả hãy mau quay lại Tuyệt Sinh nhai và tra tìm xem sao nào!

Thế là cả bọn dưới sự dẫn đầu có phần nào dè dặt của Tôn đường chủ, đồng quay lại Tuyệt Sinh nhai, là nơi đã phát hiện có Thiên niên chu quả.

Nào ngờ, đi chưa được bao nhiêu trượng đường, tất cả nhóm người này đã nghe có tiếng ầm ầm vang dội từ phía Tuyệt Sinh nhai đưa lại.

Cả bọn khựng người, dừng chân, dóng tai để nghe ngóng. Tên họ Tôn đường chủ bởi võ công cao thâm hơn tất cả số còn lại, đã nghe rõ ràng tiếng động ầm đùng là tiếng chân nện thình thịch trên đất, và hình như đang hướng về phía này.

Tôn đường chủ biến hẳn sắc mặt, nghĩ thầm :

“Lúc nãy bọn ta đã phải một phen chết hụt, may nhờ Độc giác long vương còn lo mất Thiên niên chu quả, nên đã không đuổi tận. Bây giờ thì không lẽ con quái xà đã thu thập xong Thiên niên chu quả và đang đuổi theo Đệ nhị khách khanh hay sao? Rõ ràng có tiếng chân người chạy và có tiếng quật ầm ầm của con Độc giác long vương kia mà?”

Vừa nghĩ đến đây thì trong nhóm người còn lại cũng đã nghe rõ y như tên Tôn đường chủ đã nghe. Tên này sau khi suy đoán đã nói lên đúng ý nghĩa của tên Tôn đường chủ :

- Bẩm Tôn đường chủ, dường như... dường như con quái thú đang... đang truy đuổi Độc tửu khách khanh thì... thì phải!

Âm trầm nét mặt, tên Tôn đường chủ tái hẳn sắc mặt và lặng lẽ gật đầu, xác nhận tên nọ đã nói đúng.

Số còn lại vừa nhìn thấy cử chỉ và nét mặt biểu hiện rõ ràng dưới ánh trăng sáng vằng vặc thì đã nhao nhao lên bàn luận :

- Làm thế nào bây giờ? Đến Độc Tửu lão nhân gia còn... còn phải bỏ chạy, thì... thì...

- Chết... chết hết rồi. Tôn đường chủ ơi!

- Con quái... con quái thú đuổi đến rồi... làm thế nào đây?

- Suỵt! Khe khẽ thôi! Đừng gây náo loạn kẻo Độc giác long vương chú ý đến bọn ta thì khốn cả lũ bây giờ!

- Hé! Chắc là phải... phải mạnh ai người nấy chạy, như lúc nãy quá?

Những tiếng nhao nhao này, dù lớn hay nhỏ đều không qua được đôi tai tinh tường của tên Tôn đường chủ. Và cả tiếng chân giẫm chạy thình thịch từ đằng kia đang đến gần đây cũng không bị tên họ Tôn bỏ sót. Hắn bèn nảy ra một ý nghĩ và thì thào ban lệnh :

- Nghe đây, tất cả chia ra và nép thật kín đáo vào hai bên vách núi. Nhớ đừng gây náo động. Đợi cho con Độc giác long vương quái quỷ đi qua, hãy cấp tốc lao ngược đến Tuyệt Sinh nhai tìm Thiên niên chu quả nghe không? Ai bất tuân thì đừng trách họ Tôn này độc ác, trừng trị thẳng tay nhé. Nào!

Theo hiệu lệnh của vị Đường chủ không biết của bang phái nào, tất cả đều rụt rè, bước nhẹ chân ẩn kín mình vào hai bên vách núi. Khoảng cách giữa hai bên chỉ hơn một trượng mà thôi nên không tên nào dám chễnh mãng vì sợ Tôn đường chủ ra tay trừng phạt.

Không được bao lâu, tiếng chân chạy và tiếng va quật ầm ầm vào các chướng ngại vật đã truyền đến tận tai số người này. Họ không cần dóng tai nghe ngóng cũng nghe được tận tường. Và dĩ nhiên, cả bọn đều dáo dác ngó quanh quất chuẩn bị tìm đường tháo chạy một khi gặp nguy hiểm.

Tên họ Tôn cũng không còn hơi sức đâu để dõi nhìn và dò xét xem ai trong số thuộc hạ tỏ ra bất tuân thượng lệnh nữa. Chính vị Đường chủ cũng nhớm người nhiều lần trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy trước, nếu vừa phát hiện được con Độc giác long vương xuất hiện.

Trong hoàn cảnh mà tinh thần bị khủng hoảng như thế này thì chỉ cần một người rụt rịch bỏ chạy thì tất cả sẽ làm theo như máy. Nghĩa là cũng cuống cuồng giẫm đạp lên nhau mà chạy.

Đúng như thế!

Và sự việc xảy ra y như vậy.

Sau khi lắng nghe và phân tích kỹ, mười phần thì hết chín phần tên Đường chủ họ Tôn đã tin rằng tiếng va đập ầm ầm mà cả bọn đã nghe không phải là tiếng động do con quái thú Độc giác long vương gây ra. Nhưng chưa kịp lên tiếng đề tỉnh cho thuộc hạ yên tâm thì đã có một tên do căng thẳng quá độ, không chịu nổi được nữa đã cong người bỏ chạy. Và lại còn kêu vang lên trong đêm đen :

- Tới rồi... Tới rồi... Con Độc giác long vương đến rồi đó.

- Bịch... Bịch...

- Vù... Vù...

- Soạt...

- Vút...

- Chạy... chạy!

- Tôn đường chủ ơi! Chạy mau lên! Con quái thú đến rồi kia kìa!

Thế là thần hồn nát thần tính, dù chưa thấy tăm dạng con quái thú đâu, dù đã tin rằng con Độc giác long vương chắc chắn là đã không tạo nên những tiếng động đó, nhưng vị Đường chủ họ Tôn cũng đã phải cung người, vượt chạy tới tận lực bình sinh, qua mặt luôn cả tên đã bỏ chạy đầu tiên.

Và sau khi đã vượt được hơn ba mươi trượng đường, sức chạy theo bản năng tự nhiên giảm lần. Kế đó lý trí đã trở lại với tên Tôn đường chủ. Hắn nghi hoặc... vì không nghe tiếng chạy đuổi theo cật lực, nếu quả là con Độc giác lo vương đang đuổi ở phía sau.

Ngược lại, tiếng động ầm ầm vang lên vẫn cứ đều đều đi đến gần chỗ Tôn đường chủ dừng chân, như tốc độ lúc đầu hắn đã phát hiện được.

Hành động dừng chân đột ngột này của Tôn đường chủ đã kịp thời làm cho một ít người trong số thuộc hạ đã bỏ chạy theo ngạc nhiên. Và khi nhìn được nét mặt đăm chiêu tư lự, không có vẻ gì lo lắng sợ hãi của tên Tôn đường chủ thì số người này như phát sinh lòng quả cảm. Họ cũng đình thân dừng lại, tụ tập đứng gần vị Tôn đường chủ.

- Các người nghe kỹ xem! Hình như tiếng động không do con quái thú gây nên. Vì tốc độ di chuyển của con Độc giác long vương đâu có chậm đến thế, phải không?

Nghe Tôn đường chủ phân tích như thế, số người này liền nghe kỹ lại một lần nữa. Và họ tự minh định là lời của Tôn đường chủ nói ra thật là chí lý.

Do đó, có một tên bạo gan hơn nói :

- Đi! Chúng ta hãy quay lại xem thử kẻ nào dám giả thần giả quỉ hí lộng bọn ta thế?

Một tên đã nói thì cả bọn đồng ứng tiếng theo ngay. Tôn đường chủ cũng giận thực sự, vì trước sau hai lần đã làm trò cười cho bọn thuộc hạ. Nên phất tay hạ lệnh :

- Tiến lên nào!

Nhưng, nói sao thì nói, bọn người do Tôn đường chủ cầm đầu lúc đi trở lại vẫn không sao nhanh bằng lúc họ chạy.

Do vậy, nên khi bọn họ đi trở lại vị trí cũ, chỗ họ đã tụ tập lúc nãy thì đã hết nghe tiếng động ầm ầm nữa rồi.

Kinh nghi, cả bọn đưa mắt nhìn nhau và chờ lệnh tiếp của Tôn đường chủ. Là thủ lãnh, đương nhiên họ Tôn không thể không tỏ ra can đảm hơn. Nên sau chốc lát chần chờ, tên họ Tôn đã khoát tay ra hiệu và cố lấy hết can đảm tiến đầu về phía trước.

Năm trượng. Mười trượng... Hai mươi trượng...

Nhờ vẫn dóng tai để nghe ngóng, nên Tôn đường chủ đã nghe có tiếng rên hừ hừ vọng lại. Nghe rõ là tiếng rên của người, không phải do quái thú gây nên, Tôn đường chủ liền xăng xái bước đi nhanh hơn, gần như là chạy.

Cả bọn còn lại liền lúp xúp đi theo, nhưng khách hiểu được nguyên nhân.

Khi đi thêm được năm trượng đường nữa, có tên trong số đi sau đã nghi hoặc hỏi :

- Hay đấy là tiếng kêu do Đệ nhị khách khanh phát ra, Tôn đường chủ?

Còn đang lưỡng lự chưa biết đúng sai thế nào thì có tiếng người cười to :

- Ha ha ha... thân danh là khách khanh của Nhất Thiên bang uy trấn giang hồ Độc Tửu tán nhân ta lại khiếp nhược kêu rên thế sao?

Dứt tiếng nói, Tôn đường chủ và thuộc hạ đã thấy dưới ánh trăng sáng bàng bạc có một người xuất hiện. Hai tay của người này cầm theo hai món đồ. Một là bầu rượu, vật bất ly thân của Độc Tửu tán nhân, một trong Ngũ Kỳ tán nhân vang danh thiên hạ võ lâm hơn hai mươi năm dư. Tay còn lại là một hình hài con người bé loắt choắt, y phục rách bươm và máu me đang bê bết khắp người.

Từ cửa miệng của hình nhân đẫm máu này vẫn đang không ngừng phát ra tiếng kêu rên. Kèm theo đó là những cái run cầm cập, hai hàm răng va đập vào nhau liên hồi. Có lẽ do đang quá lạnh thì phải?

Vừa vất hình hài bé nhỏ xuống đất, ngay trước mặt bọn người kia, Độc Tửu tán nhân vừa khoát lác :

- Do ta đang dùng Độc tửu cùng Độc giác long vương phân tài cao hạ, nên tiểu tử này đã ăn mất Thiên niên chu quả. Tôn đường chủ hãy mau hỏa tốc đưa tiểu tử này về dâng lên cho Bang chủ liệu phương thu hồi dược thảo trân quí. Nhớ kỹ lưỡng nhé Tôn đường chủ, lấy công này chuộc tội sơ xuất lúc nãy nhé! Thôi trách nhiệm của Độc Tửu tán nhân ta thế là xong, ta đi đây!

Nhoáng một cái, thân hình của Độc Tửu tán nhân đã mất dạng, không kịp để Tôn đường chủ hỏi qua về kết quả cuộc giao tranh giữa Độc tửu và con quái xà.

Để lại giữa đương trường là hình nhân một đứa bé đang công rúm thân thể, không hiểu vì lạnh hay vì đau đớn mà kêu lên luôn miệng.

Mãi đến khi Tôn đường chủ đặt tay vào hình nhân này mới cảm nhận được cái lạnh từ trong thân thể đứa bé phát ra. Thảo nào đứa bé lại không run lên sao được?

Biết rằng đứa bé này đã ăn được Thiên niên chu quả và kể như là trọng phạm của bang phái. Nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa bé và lại còn đang co quắp vì lạnh nên Tôn đường chủ sai phái thuộc hạ :

- Các ngươi đưa đứa bé này tìm nơi tắm táp cho sạch sẽ! Sau đó cấp tốc hồi sơn phục dịch Bang chủ ngay.

Một loạt tiếng dạ vang lên, và có ngay hai tên đến đưa hình nhân đẫm máu đi. Sau một lúc lâu chờ đợi, Tôn đường chủ và số thuộc hạ còn lại vẫn không thấy hai tên kia đưa đứa bé trở lại, cả kinh, Tôn đường chủ vẫy tay ra hiệu cho cả bọn đi tìm tung tích hai gã nọ.

Đến ngay chỗ có bụi lùm từ đó phát sinh loại dược thảo trân quí là Thiên niên chu quả, Tôn đường chủ và bọn người đi theo đã phát hiện hai tên nọ đang nằm chết cứng cạnh thân xác của con Độc giác long vương với thân thể tím đen vì độc.

“Độc thủ của quái thú sao?”

Tự nghĩ thầm, Tôn đường chủ nhẹ chân tiến lại gần mong tìm được thi thể hoặc hình nhân đẫm máu của đứa bé còn sống đang vất vưởng đâu đó.

Nhưng vẫn không sao tìm thấy đứa bé đâu cả. Đến một cọng tóc cũng không có. Thất thần vì sợ hãi, Tôn đường chủ bối rối không biết làm cách nào về phục lệnh với Bang chủ đây.

Sau một lúc rối rắm như tơ vò, chợt nghĩ đến một người, Tôn đường chủ đành dẫn cả bọn đổ xô đi tìm người đó, sau câu dặn dò :

- Mau đến cáo tri tự sự với Đệ nhất khách khanh là Âm Phong tán nhân, xem người có phương thế nào không? Nhớ các ngươi phải giữ kỹ mồm miệng nếu không muốn bay mất đầu nhé?

Không gian vắng lặng liền trở về dưới đáy Tuyệt Sinh nhai sau khi bọn người Tôn đường chủ bỏ đi xa.

Nhưng không phải hoàn toàn vắng lặng, vì đã có một bóng người xuất hiện, tay giữ đứa bé có thân hình đẫm máu lúc này đã im hơi lặng tiếng chắc đã bị bế trụ huyệt đạo. Người này đắc ý mỉm cười bí ẩn nhìn về hướng bọn Tôn đường chủ vừa bỏ đi, đoạn xoay thân lao vun vút về hướng ngược lại đi mất. Vẫn mang theo đứa bé còn đang run lên khe khẽ vì lạnh từ trong xương tủy lạnh ra.

Trời đã sáng hẳn, trên đường xuôi về nam có một dòng suối lớn cắt ngang, đang cuồn cuộn đổ nước vào lòng sông rộng lớn về phía hạ lưu con suối.

Ngay bên bìa con suối có một bóng người cao lớn đang thích thú vốc nước suối lên xối rửa vào thân một người nữa bé nhỏ hơn.

Dưới ánh dương quang dần dần lố dạng và theo từng vốc nước xối rửa của người cao lớn, tức thì khuôn mặt và hình hài bé nhỏ dần dần lộ rõ ra...

Đó là một cậu bé tuổi độ chừng mười lăm với khuôn mặt đỏ hồng vì nóng nên nhờ vào từng vốc nước suối mát lạnh đã lần lần hạ thân nhiệt xuống.

Y phục của đứa bé đã rách tơi tả, nhưng ở những nơi lộ hẳn da thịt thì vẫn thấy lành lặn, không một vết trầy xước nào trên làn da đang đỏ nhuận.

Người có thân hình cao lớn, sau khi đã lau sạch sẽ những vết máu trên người đứa bé, mới vui vẻ ngoắc tay vào sau lưng, lôi ra một bầu rượu to đùng ánh màu đen tuyền lấp lánh phản chiếu lại ánh dương quang của buổi bình minh đưa lên miệng...

Đặt bầu rượu xuống cạnh chỗ ngồi va vào nền đất lẫn lộn sõi đá kêu lên một tiếng coong trong trẻo.

Tiếng kêu này và qua nắng được bầu rượu phản quang lại đủ chứng tỏ bầu rượu này không phải là một bầu rượu bình thường mà bất kỳ tửu điếm nào cũng có.

Chẳng những khác thường ở chỗ có hình dạng to lớn mà thôi, đây lại là bầu rượu được tôi bằng sắt luyện cực kỳ cứng rắn. Lắm lúc có thể dùng bầu rượu này làm binh khí cũng được.

Khà ra một hơi dài mãn nguyện, người cao lớn tiếp tục ngắm nhìn đứa bé đang khó nhọc thở hổn hển vì nóng bức trong người. người này khe khẽ lắc đầu, lẩm bẩm thành tiếng :

- Lạ thật! Chu quả thuộc dương... phản ứng tất yếu dĩ nhiên phải là nóng bức như thế mới đúng. Nhưng tại sao đêm qua đứa bé lại phát lạnh? Lạ thật... không lẽ do độc tánh của Độc giác long vương phát tác? Khó hiểu thật! Dù độc tánh mạnh đến đâu thì đáng lý phải bị dược lực của chu quả hóa giải hết mới phải chứ? Có đâu lại phát lạnh đến kinh nhân thế này? Khó hiểu...

Bỗng có tiếng hỏi bất ngờ từ phía sau, làm cho người cao lớn sững người vì lo ngại :

- Lão tửu đang gặp việc gì khó hiểu vậy? Thì ra đây là lão Độc Tửu tán nhân, một trong Ngũ Kỳ tán nhân. Xét lại mọi việc xảy ra từ đêm qua đến giờ, mới rõ mưu đồ thâm độc của lão Độc tửu. Lão ta sau khi cuống cuồng bỏ chạy khi thấy Độc tửu của lão không là gì so với khả năng tích độc của con Độc giác long vương. Sau đó, len lén quay lại khi phát hiện mọi tiếng động đều im bặt, lão đã phát hiện tiếp một việc lạ. Đó là đứa bé nọ bằng cách không rõ, đã giết được con Độc giác long vương, và nó đang cuồng điên tự va quật thân mình vào các tảng đá to lớn ở trong Tuyệt Sinh nhai.

Tiếng ầm ầm vang lên do các cú va quật người vào vật chướng quái cứng rắn đã làm cho lão Độc tửu kinh tâm táng đởm, sợ cho đứa bé ăt phải chết bởi những va chạm kinh hồn này.

Nào ngờ kỳ tích đã xuất hiện. Đứa bé đã không hề hấn gì mỗi khi va chạm toàn thân nó vào đá tảng, ngược lại xem ra đứa bé có vẻ thống khoái hơn là lão tưởng.

Kinh lịch phong phú đủ để lão Độc Tửu tán nhân lý giải được hiện tượng này, tất cả đều do hiệu lực kỳ diệu của Thiên niên chu quả.

Do đó, lão độc tửu nảy sinh tham vọng. Lão vận dụng tâm cơ gian ngoa suốt cuộc đời của lão để tìm cách chiếm đoạt được bé làm của riêng. Làm truyền nhân cũng được nếu không tìm được phương cách để thu hồi toàn bộ dược liệu trân quí là Thiên niên chu quả còn đang tiềm ẩn trong người đứa bé.

Vì thế, lão đã len lén dùng cách không điểm huyệt đứa bé ấy sau khi đã đi theo và chứng kiến tận mắt những kỳ tích một thời gian lâu. Lão đã nghe sau đó tiếng kháo chuyện của bọn người Tôn đường chủ.

Lão lấy thoái làm tiến! Lão giả vờ trao đứa bé lúc này toàn thân đã đẫm đầy máu cho bọn Tôn đường chủ và thuộc hạ...

Rồi lão lại giả vờ bỏ đi, xem như không mảy may quan tâm đến công lao hãn mã, nếu lão tự thân đưa đứa bé về phục lệnh Bang chủ.

Nhưng lão không bỏ đi hẳn. Lão nấp gần đó, do võ công của lão cao thâm hơn Đường chủ họ Tôn, vì xét ra lão Độc tửu là một trong Ngũ Kỳ tán nhân, và lại được Bang chủ trọng dụng xem lão là một khách khanh, một cấp thuộc hạ vào hàng thượng khách của bang phái.

Đợi cho hai tên thuộc hạ đưa đứa bé đi tắm táp cho sạch sẽ, Độc Tửu tán nhân đã đi theo một cách kín đáo và âm thầm hạ thủ hai tên thuộc hạ xấu số. Sau khi đã ngụy trang cái chết của hai gã này bằng độc chất tiết từ trong thân hình con Độc giác long vương, lão Độc Tửu tán nhân đã lặng lẽ đưa đứa bé ấy đến tận đây mới dám tắm gội sạch sẽ cho đứa bé...

Đã gian thì đương nhiên lão Độc tửu phải ngoan. Sau cái sững người lo ngại vì có tiếng người phát ra trong lúc không ngờ, Độc tửu tính thật nhanh trong lòng :

“Ta đã trao đứa bé có thân hình đẫm máu cho Tôn Gia Sơn có nhiều người chứng kiến. Ta đã rời đi hai tay không cũng đã có nhiều người chứng kiến. Đứa bé này bây giờ đã sạch sẽ, khác hẳn đứa bé toàn thân đẫm máu tối qua, thì có ai bắt bẽ được ta? Huống chi đây lại là lão Âm Phong tán nhân?”

Suy tính nhanh nhạy, lão Độc tửu đáp :

- À! Tưởng ai xa lạ, nào ngờ lại là Kỳ lão hữu. Thế nào! Lão Kỳ rảnh rỗi lại nảy ý đi du sơn ngoạn thủy hay sao vậy?

Vừa đối đáp, Độc Tửu tán nhân vừa quay lại xạ cái nhìn gian manh của loài độc xà vào Âm Phong tán nhân, lúc này đã đến gần lão và đang chăm chú quan sát đứa bé đang nằm thiêm thiếp cạnh bờ suối.

Âm Phong tán nhân ra vẻ ngạc nhiên :

- Ồ! Đứa bé này ta trông quen mặt lắm. Lão đệ bắt gặp đứa bé này ở đâu vậy?

Lão Độc Tửu tán nhân còn đang bối rối trước lời nói có vẻ thật tình của Âm Phong tán nhân, lão hữu đứng vào hàng thứ hai trong Ngũ Kỳ tán nhân.

“Lão Kỳ định bắt bí ta hay sao cà? Sao lão dám nói đứa bé này trông rất quen mặt?”

Nhưng ngay lúc ấy, Âm Phong tán nhân vừa đưa chân bước đến gần đứa bé, vừa lên tiếng hỏi :

- Sao lại thế này? À, phải rồi! Thảo nào ta trông hắn có vẻ quen quen. Đứa bé này lúc trưa ngày hôm qua ta gặp hắn định đi vào khe núi dẫn vào Tuyệt Sinh nhai đây mà.

- À... à! Chẳng lẽ thế này, đêm qua sau khi rời Tuyệt Sinh nhai, trên đường xuôi ta gặp đứa bé này trúng phong hàn vì nhiễm sương lạnh. À... à... ta thấy gân cốt đứa bé này cũng à... vào loại khá, nên định thu hắn làm truyền nhân. Thế nào? Có gì không phải sao, lão hữu?

Âm Phong tán nhân sau khi nghe lão Độc Tửu tán nhân ấp úng giải thích, liền phát sinh sự nghi ngờ. Lão ta đưa tay định chạm vào mạch môn của đứa bé xem có phải đứa bé bị nhiễm sương hàn thật như lời lão Độc Tửu đã nói hay không thì lão Độc Tửu đã đưa tay chận lại nói :

- Lão Kỳ định làm gì thế?

- Hừ! Lão Tửu định lấp liếm qua mặt Âm Phong tán nhân ta hay sao? Đứa bé đang nóng bức nhưng hơi thở trầm sâu như thế này lại bị nhiễm phong hàn được hay sao? Lão Tửu! Chúng ta giao tình đã mấy mươi năm, tâm ý lão ta không rõ còn ai rõ hơn ta? Có phải đứa bé này, đêm qua...

- Đêm qua làm sao?

Tuy ngoài miệng hỏi cứng, nhưng Độc Tửu tán nhân vẫn thầm kinh sợ. Vì Âm Phong tán nhân đã tinh ý lật được lẽ trái trong câu chuyện giả tạo mà lão vừa bịa ra.

May sao, không hiểu vì nguyên cớ gì, khi không đứa bé lại trở nên run lập cập, răng va đập vào nhau lốp cốp, chứng tỏ một lần nữa đứa bé lại phát lạnh, giống y như tình trạng đêm qua lúc lão Độc Tửu trao lại cho bọn Tôn Gia Sơn đường chủ và bọn thuộc hạ đương quyền.

Hình thái này khiến Âm Phong tán nhân nhất thời cứng họng, không sao đối đáp và nói tiếp ý mà lão định dùng để bắt bí lão Độc tửu.

Âm trầm, xảo quyệt, Âm Phong tán nhân hỏ Độc tửu :

- Không có gì, đêm qua sau khi lão Tửu trao người cho Tôn Gia Sơn, Ngoại đường Đường chủ Nhất Thiên bang chúng ta thì...

- Thì thế nào?

- Hừm! Tôn Gia Sơn tắc trách nhiệm vụ, nhất thời sơ ý đã bị ai đó đoạt người trên tay. Sau khi Tôn Gia Sơn cáo từ, ta đã theo dấu và đã tìm đến đây. Không ngờ ta lại lầm, theo đúng dấu xuôi nam của lão đệ. Thôi! Bỏ đi, không nói đến việc này nữa vậy. Lão đệ định thế nào? Không định hồi sơn phục lệnh Bang chủ à? Sao bỗng dưng lão đệ lại phát sinh từ tâm, định thu truyền nhân lúc tuổi đã xế chiều?

Qua được quan ải khó khăn này, Độc Tửu tán nhân âm thầm trút một hơi dài nhẹ nhõm. Lại nghe Âm Phong tán nhân nhắc đến việc hồi sơn phục lệnh, lão Độc tửu trợn mắt, nghiến răng nói :

- Sao? Các ngươi có quyền thu truyền nhân còn ta thì không sao? Hừm! Hồi sơn phục lệnh à? Lão Kỳ không quên lời giao ước giữa ta và tên tiểu tử Bang chủ ẩn mặt giấu tên không dám thò mặt ra à? Chỉ khi nào có lệnh hiệu triệu kèm theo tín vật thì ta mới phải hồi sơn. Còn thời gian dư thừa là của ta, tùy ta quyết định. Đi đâu, về đâu là việc của ta. Ta thu truyền nhân đấy thì đã sao nào?

Vẫn thái độ âm hiểm Âm Phong tán nhân nửa tán dương, nửa mai mỉa :

- Phải công nhận rằng Âm Phong tán nhân ta không sao bằng được lão Độc tửu, vì ta không đủ giảo quyệt nên đã bị Bang chủ giữ trọn cả hồn lẫn xác kể từ lần Bang chủ bất ngờ xuất hiện và bằng thần công tuyệt thế thu phục luôn hai sư đồ ta. Này lão tửu, lão có nghiệm ra thần công của Bang chủ xuất xứ từ đâu không nào?

Chính điều này là mối trăn trở từ mười năm nay, vấn vương tâm tưởng của lão Độc Tửu tán nhân nên khi nghe Âm Phong tán nhân hỏi, lão Độc tửu liền hậm hực đáp :

- Hừ! Phải chi có lão Cầm cùng chung một số phận, may ra qua lão Cầm chúng ta có thể suy nghiệm được xuất xứ loại thần công quái dị của tiểu tử giấu đầu giấu đuôi đó. Lão Cầm xem ra ẩn thân kín đáo thật! Nhưng vẫn không hay bằng lão Thư! Lão Tửu nghĩ sao về sự tăng tiến võ công một cách bất ngờ của lão Thư?

Hồi tưởng lại lần hội diện bất ngờ của tứ kỳ trong Ngũ Kỳ tán nhân gồm: Kỳ, Thư, Tửu, Họa cách đây mười năm, vắng mặt lão đại là Cầm Trung Hữu Kiếm và tên tiểu tử Bang chủ Nhất Thiên bang không mời mà đến, Độc Tửu tán nhân mơ màng nói :

- Kỳ, Tửu, Họa sau một chiêu đã bại trận, cam tâm làm tay sai cho người. Còn lão Thư cầm cự được đến ba chiêu. Quái lạ! Nhưng nghĩ lại lão Thư thà chết còn hơn thuận phục, sống dở, chết dở như bây giờ. Nhưng thôi, đấy là việc đã qua. Ta chỉ lo cho số phận của ta mà thôi. Lão Kỳ này, ở lại mà cúc cung tận tụy nhé, ta đi đây!

Nói xong, vẫn y cách thức cũ, một tay thì Độc tửu vơ bầu rượu to đùng bằng sắt luyện, một tay thì xách đứa bé còn đang lạnh run như quạ quắp gà con định động thân bỏ đi, thì...

- Độc tửu khách khanh đệ nhị, lão có nhận ra vật này không?

Quá đỗi bất ngờ, Độc Tửu tán nhân thần tính kinh dị khi nhìn thấy cái nút bầu rượu bằng ngọc lưu ly to bằng quả quít được lão Tửu xem quí như sinh mạng đang nằm gọn trong lòng bàn tay dài ngoằn của lão Âm Phong tán nhân, đệ nhất khách khanh của Nhất Thiên bang.

Cái nút ngọc là tín vật do lão Độc tửu tự tay trao cho tên tiểu tử Bang chủ Nhất Thiên bang ẩn mặt sau khi đã bại trận dưới một chưởng của gã cách đây gần mười năm. Được xem là hiệu lệnh triệu hồi của Bang chủ Nhất Thiên bang đối với cá nhân lão Độc tửu.

Độc Tửu tán nhân buông đứa bé trong tay rơi xuống đất đánh phịch một cái, đoạn gằn giọng quát hỏi :

- Lệnh gì? Lão Kỳ nói đi!

Nở nụ cười âm hiểm trên môi, Âm Phong tán nhân vừa đề phòng lão Độc Tửu phát tác, vừa nói :

- Khẩu lệnh của Bang chủ: Đệ nhị khách khanh đưa đứa bé này hồi sơn phục lệnh ngay lập tức!

Cơ thể to lớn đã tụ đầy dẫy kình lực của lão Độc Tửu tán nhân nhất thời run bắn lên.

Ầm!

Không chỗ phát tiết, Độc Tửu tán nhân quật mạnh bầu rượu bằng sắt luyện xuống mặt đất làm phát ra tiếng kêu dữ dội.

Ngay sau đó, tại chỗ bầu rượu nện vào đã xuất hiện một hố to bằng miệng thúng, và sâu hơn hai thước.

Âm Phong tán nhân tán dương lấy lòng :

- Thần lực của lão đệ đã tăng tiến được nửa phần. Thảo nào đêm qua lão đệ đã giết được Độc giác long vương. Công này quả không nhỏ đâu, tuy không hái được Thiên niên chu quả.

Đối với Âm Phong tán nhân thì lão ta rất cần những lời tán dương nhưng đối với lão Độc tửu thì...

- Không cần lão Kỳ phải khen ngợi! Được! Hận này có ngày ta quyết đòi lại ở lão đấy, lão Kỳ ạ! Cả tên Bang chủ khốn kiếp kia cũng vậy, dám trao tín vật cho lão Kỳ thao túng ngược lại ta! Đi!

Xảo quyệt, Âm Phong tán nhân nói :

- Miễn phải đưa tiễn nhe, lão tửu! Ta còn bận việc khác do Bang chủ giao phó. Lão Tửu nhớ là phải có đứa bé cùng hiện diện trước mặt Bang chủ đấy!

Chờ cho lão Độc Tửu tán nhân đi khuất trên đường lộn ngược về phương Bắc, Âm Phong tán nhân liền thò tay vào bọc, lôi ra một chiếc hộp giấy nhỏ và mở ra.

Thì ra trong đó là con chim câu để đưa tin.

Âm Phong tán nhân lại rút từ...

... (mất một trang)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.