Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 43: Bị coi thường




Hoàng đế mỉm cười gật đầu, nói với Hoàng hậu bên cạnh:

- Hoàng hậu, khó được Tinh Trung Hầu một lòng trung tâm, sau khi Tiên cung xây xong, trẫm cùng nàng Bắc tuần, vào ở Tiên cung!

Chu Đình không kìm nổi hỏi Phùng Nguyên Phá:

- Phùng… Tinh Trung Hầu, bản quan muốn hỏi một câu, ngươi xây dựng Tiên cung, muốn sử dụng bao nhiêu nhân lực? Chuẩn bị thời gian bao lâu?

Phùng Nguyên Phá đáp:

- Hồi bẩm Chu Nạp Ngôn, nếu khởi công, thần chuẩn bị chiêu mộ ít nhất hai vạn người, hơn nữa còn chiêu mộ rất nhiều thợ thủ công giỏi, nếu hết thảy có thể nhanh chóng vào chỗ, thần xem chừng trong vòng hai năm là có thể hoàn thành.

- Hai vạn người?

Chu Đình nhíu mày:

- Thời gian hai năm?

Khuôn mặt thật thà chất phác của Phùng Nguyên Phá có vẻ chân thành :

- Hạ quan từng vi hành ở Hà Tây, tìm hiểu dân ý, dân chúng rất ủng hộ đối với việc xây dựng Tiên cung. Thánh thượng là thần tiên trên bầu trời, Tiên cung xây dựng ở Hà tây, đó là vinh quang vô thượng đối với mấy trăm vạn dân chúng Hà Tây Đạo, theo thần được biết, trai tráng Hà Tây đều nguyện ý bỏ công sức xây dựng Tiên cung, không cầu hồi báo.

Hoàng đế cười to nói :

- Có Tổng đốc thế nào, thì có con dân như vậy. Tinh Trung Hầu trung thành và tận tâm với trẫm, con dân Hà tây cũng trung thanh và tận tâm, nếu cả nước Đại Tần Ta đều như thế, bốn biển lo gì không yên ổn?

Chu Đình hơi nhíu mày, hơi trầm ngâm, lại hỏi :

- Sáu trăm vạn lạng bạc trắng, đây không phải số lượng nhỏ. Toàn bộ Hà Tây Đạo, tất cả thuế má một năm chẳng qua ba trăm vạn lạng bạc trắng, một Tiên cung, cần hai năm thuế má của hà Tây Đạo, Tinh Trung Hầu, ngươi thật sự có thể chuẩn bị đủ sao ? Chỉ trông vào thương gia bốn Châu Hà Tây, chỉ sợ cũng không thể có đủ sáu trăm vạn lạng bạc ?

Gã nhìn chằm chằm Phùng Nguyên Phá, chậm rãi nói :

- Chiến sự Tây bắc vừa mới ngừng, đế quốc đang muốn nghỉ ngơi lấy sức, Tinh Trung hầu cũng không thể hao tốn tiền của ở Hà Tây chứ ?

Phùng Nguyên Phá nói :

- Thần đã nghĩ tới, thần là chó săn của Thánh thượng, nhưng cũng là quan phụ mẫu Thánh thượng khâm phong Hà Tây Đạo, trung với Thánh thượng, nhân từ tới dân chúng. Xây dựng Tiên cung, thực sự không phải ý tưởng cá nhân thần, việc này là thần triệu tập cộng đồng quan viên Hà Tây Đạo cùng bàn bạc, trong các quan viên ngoại trừ người cá biệt, phần lớn nguyện ý khẳng khái giúp tiền, bỏ lực vì xây dựng Tiên cung. Hơn nữa thần không chỉ bàn bạc với quan lại, cũng liên tục vi hành hàng hày ngầm hỏi, đạt được dân chúng tán thành, lúc này mới dám làm ra chuyện lớn như thế. Hà Tây Đạo trên dưới một lòng, nguyện ý thắt chặt dây lưng, muốn xây dựng một tòa Tiên cung hiến cho Thánh thượng, dùng đế chúc ngô hoàng vạn thọ vô cương, để chứng nhận thịnh tế tường hòa của Đại Tần ta!

Phùng Nguyên Phá diện mạo hàm hậu, giọng nói chất phác, nhưng hiền hậu, nói chuyện gọn gàng ngăn nắp, logic rõ ràng, hơn nữa giọng điệu thủy trung tràn đầy vẻ chân thành, những lời gã nói ra từ trong miệng, quả thật khiến người ta cảm thấy gã tuyệt đối không nói dối một chữ.

Tuy rằng Hoàng đế lớn tuổi, nhưng dù sao không phải già mà hồ đồ, hơi trầm ngâm, mới nói:

- Chu Nạp Ngôn nói cũng không sai, khoản mục công trình sáu trăm vạn lạng bạc, không cần triều đình phát bạc, dựa vào Hà Tây Đạo, thật sự rất khó khăn.

- Cho dù có khó khăn nữa, thần cũng sẽ tìm cách.

Phùng Nguyên Phá nói :

- Ở đây thần còn có một chuyện khẩn cầu Thánh thượng đáp ứng, nếu được Thánh thượng khai ân, việc chuẩn bị tiền sẽ thoải mái hơn không ít.

- Chuyện gì?

Phùng Nguyên Phá vội nói:

- Thánh thượng, ý chí Đại Tần ta mở rộng, bao dung thiên hạ, cho tới nay người man di Bắc Cương có thông thương với Đại Tần ta. Năm đó Thánh thượng hạ chỉ, chấp thuận người man di Bắc Cương đi lại với Đại Tần ta, đây là cử chỉ thánh minh mưu tính sâu xa. Thần ở hà Tây, cũng làm theo ý chỉ Thánh thượng, mãnh mẽ bảo hộ hai bên thông thương, nhưng… Vi thần không thể không nói, tuy rằng hai bên buôn bán, nhưng hơi lộn xộn, không thể hình thành hệ thống. Quan trọng hơn chính là, người man di lấy danh nghĩa kinh thương, có thể dễ dàng tiến vào Đại Tần ta, thậm chí kinh thành cũng không thiếu thương nhân man di, vi thần nghĩ rằng, trong đó cũng không ít gian tế man di!

- Gian tế?

- Đúng vậy.

Phùng Nguyên Phá nghiêm nghị nói:

- Lần này người man di xâm phạm bien giới, thần vốn đã thiết lập mai phục, có thể chém giết hai vạn man di, nhưng người man di lại hiểu rất rõ địa thế địa lý Hà Tây Đạo ta, tuy rằng chém giết tám người, nhưng vẫn để chạy trốn rất nhiều, sau chuyện thần tự trách, thần tất nhiên có tội thất trách, nhưng man di thông qua kinh thương rình rập địa lý Đại Tần ta, cũng là một trong các nguyên nhân.

Hoàng đế nhíu mày, cười lạnh nói:

- Man di nho nhỏ, lại dám chơi thủ đoạn với Đại Tần ta. Một đạo ý chỉ của trẫm, là có thể đóng Hồ Khẩu Quân, người man di không thể tiến vào!

Phùng Nguyên Phá vội đáp:

- Thánh thượng bớt giận. Tuy rằng người man di rất đáng giận, nhưng trong tay người man di ở Bắc Cương, cũng có rất nhiều hàng hóa chúng ta có thể lợi dụng, buôn bán có thể tiếp tục làm, chẳng qua thần có một kế, vừa có thể hình thành thể chế buôn bán cho hai bên, cũng có thể kiếm một chút bạc chuẩn bị xây dựng Thiên cung.

- Ngươi nói, thượng sách ra sao?

- Hiện giờ hai bên mậu dịch, đều là mậu dịch dân gian, sau khi Thánh thượng lập nước, liền ban hành các loại quốc sách, không đâu không phải kế sách lợi nước lợi dân, thông thương với man di, vì cổ vũ thương mại dân gian phát triển, Thánh thượng cho phép thương gia dân gian tiến hành buôn bán, mà quan gia chỉ phụ trách giám thị, không được nhúng tay.

Phùng Nguyên Phá cung kính nói:

- Vi thần nghĩ rằng, trước khác nay khác, người man di dã tính chưa thuần, vương đạo không thể giáo hóa, khai thông buôn bán dân gian, bọn họ vẫn sẽ thừa cơ… !

Chu Đình cau mày nói:

- Tinh Trung Hầu chuẩn bị thu mậu dịch hai bên về triều đình, do quan phủ phụ trách?

Gã lắc đầu nói:

- Chỉ sợ điều này hại nhiều hơn lợi. Ưu thế lớn nhất của mậu dịch dân gian, đó là có thể làm việc tự do, cho dù hai bên quan hệ thế nào, cho dù đối địch với nhau, mậu dịch dân gian cũng không thể ngừng. Nhưng quan phủ nhúng tay, chỉ cần một trong hai bên có gió thổi cỏ lay, vì giữ gìn quốc thể, cần gián đoạn mậu dịch… Nếu thật sự như thế, đột nhiên gián đoạn mậu dịch, sẽ uổng phí tất cả khí lực chuẩn bị trước đó… !

Gã lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý mậu dịch nhà nước.

Phùng Nguyên Phá vội hỏi:

- Chu Nạp Ngôn nói rất đúng. Chỉ có điều ý hạ quan, cũng không phải là nhà nước, mà nghĩ ra một phương pháp xử lý chiết trung (tiến hành điều hòa trong các ý kiến không giống nhau), vừa có thể phòng ngừa người man di thẩm thấu vào Đại Tần ta.

Hoàng đế nói:

- Ngươi nói xem.

- Thành lập chợ buôn bán Bắc Cương.

Phùng Nguyên Phá nói:

- Thương nhân Đại Tần không cần tiến vào Bắc Cương mua hàng hóa, mà người man di càng không cần tiến vào đất Tần, chỉ cần tiến hành buôn bán ở chợ buôn bán Bắc Cương, làm một chỗ trung chuyển, theo nhu cầu, chắc chắn có thể giải quyết thích đáng vấn đề buôn bán hai bên, hơn nữa một công đôi việc, một khi chợ buôn bán Bắc Cương phồn hoa, quan phủ có thể trung thu thuế má nhất định, nhìn từ mậu dịch lưu thông khổng lồ giữa hai bên, có thể giải quyết một bộ phận bạc của công trình!

Sở Hoan đầu óc linh hoạt, mặc dù hắn là người luyện võ, nhưng kiếp tước làm điều tửu sư trong quán rượu, gặp người làm ăn đi quán bar, cũng hiểu được một ít da lông đối với thương mại. Tuy rằng Phùng Nguyên Phá chỉ nói là thành lập chợ buôn bán Bắc Cương, thuận tiện hai bên giao dịch, nhưng Sở Hoan lại mơ hồ cảm thấy, khi hàng hóa hai bên đều tập trung ở chợ buôn bán Bắc Cương tiến hành giao dịch, tất nhiên thương nhân hai bên không cần xâm nhập lãnh thổ đối phương tiến hành chọn mua, nhưng chủng loại hàng hóa khồng lồ phong phú của hai bên lại tập trung ở địa bàn của Phùng Nguyên Phá, tuy rằng nhất thời Sở Hoan cũng khó biết được trong đó có bao nhiêu lợi ích, nhưng hắn lại có thể nhạy bén cảm giác được, đó là một số của cải khổng lồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.