Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 29: Là ghen tỵ , không cam lòng




Sở Tiết xuân ấm áp, tuy là ban đêm, bên Tần Thủy vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, Tần Thủy trong suốt, liễu xanh râm mát hai bên bờ, đoàn bảy người của Sở Hoan tới Tần Vân Phường bên Tần Thủy, lúc trước Sở Hoan chỉ cho Tần Vân Phường chỉ là nơi ăn cơm, sau khi đến nơi mới biết được, chẳng những có thể ăn cơm, hơn nữa có thể nghe hát, hứng trí thậm chí có thể tốn chút bạc mua xuân.

Vừa đến ban đêm, sông Tần Thủy rộng lớn sẽ có vô số thuyền hoa, ca cơ vũ cơ trên thuyền hoa, trong đây có rất nhiều người đều bán nghệ không bán thân, đương nhiên cũng có bán thân không bán nghệ, chẳng qua muốn có một đêm xuân với nữ nhân trên thuyền hoa, giá cả tự nhiên xa xỉ.

Thuyền hoa thực tế đều là lều riêng, thuộc về thanh lâu trên sông, một thuyền hoa giá trị tuyệt đối xa xỉ, cô nương trước mắt, bất kể biểu diễn hay bán mình, đều trải qua tuyển chọn tinh tế, tiêu số tiền lớn mà có được.

Thuyền hoa trên sông, bên bờ tiệm rượu san sát, nhạc phường trải rộng, say rượu ca hát, nhà giàu tập hợp.

Tên Tần Vân Phường rất lịch sự tao nhã, nhưng trong rất nhiều nhạc phường bờ Tần Thủy, chỉ có thể coi là bình thường, tuy rằng không phải nhỏ nhất, nhưng tuyệt đối không phải lớn nhất.

Đã đến rồi thì ngồi xuống, tuy rằng Tần Vân Phường hơi có không khí thanh lâu, nhưng lại treo tấm biển nhạc phường, nhìn thấy tất cả mọi người rất hưng phấn, Sở Hoan chỉ có thể mang theo đám người kia tiến vào Tần Vân Phường.

Tất cả mọi người cũng không thay quần áo, đều là giáp trụ Võ Kinh vệ, bảy tám tên Võ Kinh Vệ vọt tới, bà chủ nhạc phường sợ nhảy dựng, nhưng lập tức vẻ mặt tươi cười, vội vàng an bài phòng, mấy chiếc bàn xếp lại với nhau, một gã Võ Kinh Vệ đã vỗ bàn nói:

- Gọi Tử Doanh cô nương tới!

Võ Kinh Vệ này dường như rất quen thuộc nơi này.

Bà chủ cười nói:

- Binh gia từng tới sao? Nhìn lạ mắt, ta có quen biết Tống Thự đầu Hòa Khí Thự.

Nàng chỉ cho những người này đều là Võ Kinh Vệ Hòa Khí Thự, thấy bọn họ nhiều người, lập tức báo tên, miễn cho những người này sinh sự ở đây.

- Thấy chúng ta lạ mắt, nhìn nó sẽ không lạ mắt!

Sở Hoan cầm hai thỏi vàng đặt lên bàn, cười nói:

- Bà chủ, đi gọi Tử... Tử gì đó tới đây!

Nếu hắn mời những người này đi giải trí, tất nhiên khiến mọi người cao hứng.

Bà chủ nhìn thấy vàng, khuôn mặt phủ đầy phấn hương lại tươi cười, vội nói:

- Các vị chờ, ta đi gọi cho mọi người!

Nàng cao hứng mà đi, vỗn tưởng rằng đám Võ Kinh Vệ này tới ăn uống chùa, nhưng nhìn thấy Sở Hoan đưa vàng ra, lập tức liền an tâm.

Mọi người nhìn thấy Sở Hoan tiện tay móc ra hai thỏi vàng, lập tức đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Vương Phủ nhìn tên Võ Kinh Vệ kia hỏi:

- Tôn Long, sao ngươi biết nơi này có Tử Doanh cô nương? Ngươi thường tới đây sao?

Tôn Long kia vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta sao có bản lĩnh đó, không phải hôm nay Sở đại ca mời, tới đây nếm tâm nguyện sao?

- Ai là Tử Doanh?

Tôn Tĩnh Nhất hỏi.

Tôn Long cười tủm tỉm nói:

- Lần trước ta quả thật tới đây một lần, chẳng qua chỉ tới đây uống một chén rượu, không kêu được nhạc nữ gì, nhìn thấy Tử Doanh cô nương, nàng đàn tỳ bà quả thật là hay, chẳng qua nàng khi đó là người hiến nghệ, lúc đó ta suy nghĩ, nếu có thể khiến nàng đàn cho ta mấy bài, vậy cũng cam tâm rồi.

- Xem chút tiền đồ của ngươi kìa.

Tôn Tĩnh Nhất cười nói:

- Không phải là kỹ nữ sao? Có thần kỳ như ngươi nói sao.

Tôn Long lắc đầu nói:

- Các ngươi có biết Tử Doanh này là ai?

Tất cả mọi người lắc đầu, Vương Phủ hỏi:

- Là ai?

- Các ngươi biết Tỉnh Gián Nghị Đại phu Môn Hạ họ Hoàng nửa năm trước chứ?

Tôn Long thấp giọng nói:

- Chính là vì sao bị chặt đầu?

- Chẳng lẽ Tử Doanh cô nương này có quan hệ với hắn?

Tôn Long gật đầu nói:

- Đúng vậy, sau khi Hoàng Đại phu bị chém, nữ quyến trong nhà đều bị bán, Tử Doanh cô nương này chính là cháu gái Hoàng Đại phu, xuất thân quan gia, nhưng lại rất có tài, lúc trước Tần Vân Phường tốn không ít bạc mới mua nàng tới đây, chính là cô nương đang nổi ở nơi này.

- Hả?

Vương Phủ thở dài, nói:

- Cháu gái Hoàng Đại phu... không thể tưởng được lưu lạc tới tận đây!

Tôn Long nói:

- Các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, trong Tần Vân Phường có bán mình, nhưng cũng có không bán mình, Tử Doanh cô nương này chỉ bán nghệ không bán thân.

Hắn cười tủm tỉm với Sở Hoan:

- Sở đại ca, hôm nay cần huynh tiêu pha đấy, rượu và đồ ăn nơi này cũng không đắt, nhưng giá nghe hát không rẻ, mấy chục lạng bạc nghe một khúc, điều này... ha ha... !

Gã có vẻ hơi xấu hổ.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Nếu thật sự dễ nghe, chúng ta liền nghe mười bài tám bài của nàng, mọi người tận hứng mà về!

Xưa nay hắn không để tiền tài trong lòng, hiểu được đạo lý ngàn vàng tiêu đi còn trở lại.

Mọi người thấy Sở Hoan hào sảng như thế, đều cao hứng.

Không quá lâu, vị Tử Doanh cô nương kia mặc quần áo màu lục mới chậm rãi mà đến, vào trong phòng, bên kia sớm có một chiếc ghế dựa chuyên cung cấp nghệ sĩ hiến nghệ. Tử Doanh cô nương thoa phấn mỏng, cũng không nói thật sự đẹp, chỉ là bộ dạng duyên dáng, một điểm hồng ở khóe môi, chính là một nốt ruồi mỹ nhân đỏ thẫm, cũng có phong tình, thân hình như liễu, tay ôm tỳ bà, vào trong phòng, nhẹ nhàng thi lễ với mọi người.

Sở Hoan nhìn thấy Tử Doanh cô nương này, thấy nốt ruồi đỏ dưới môi nàng, quả thật lập tức nhớ tới Tố Nương xa tại Vân Sơn, dưới môi Tố Nương cũng có một nốt ruồi mỹ nhân, từ ngày xa cách, cũng không biết hiện giờ các nàng thế nào. Sở Hoan vừa nghĩ tới Tố Nương, trong đầu liền hiện ra khuôn mặt Tố Nương, đột nhiên ngẩn ra, hóa ra trong lòng mình cũng hết sức để ý tới nàng, khuôn mặt của nàng trong lòng mình lại rõ ràng như vậy.

Tử Doanh nhìn qua còn chưa quen thuộc phong trần, thân thể của nàng cũng không dính khí chất phong trần, vẻ mặt hơi thản nhiên, nhìn như cung kính thi lễ, nhưng khuôn mặt không tươi cười bao nhiều, trái lại bà chủ bên cạnh nàng, Từ lão bản nương, trang điểm nồng dậm, dường như càng có phong tình hơn Tử Doanh, cũng đủ câu hồn nam nhân.

Bà chủ cười tủm tỉm nói:

- Các vị binh gia chậm rãi hưởng thụ, có gì cần, gọi một tiếng là được!

Sở Hoan cầm lấy một thỏi vàng, vươn tay đưa tới, gương mặt lão bản nương đầy gió xuân đi tới, cái gọi là mụ mụ yêu vàng, cô nương yêu xinh đẹp, Sở Hoan ra tay một thỏi vàng, bộ dạng lại không khó nhìn, anh khí bừng bừng, lúc bà chủ nhận vàng, dĩ nhiên vươn một ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Sở Hoan, rất phóng đãng, quăng mị nhãn, phong tình vạn chủng nói:

- Tạ ơn binh gia thưởng!

Tử Doanh tự đi qua ngồi xuống, lúc này bà chủ mới lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa. Tử Doanh điều chỉnh dây cung tỳ bà, lúc này mới hỏi:

- Các vị đại gia muốn nghe khúc gì?

Giọng Tử Doanh vẫn rất lạnh nhạt.

Sở Hoan nhìn ánh mắt của nàng, thậm chí có thể cảm giác được trong mắt Tử Doanh mang theo vẻ mệt mỏi, trong mệt mỏi, dường như lại mang theo một chút khinh thường.

Không sai, là khinh thường.

Nàng nhìn qua tuy rằng cung kính, nhưng ở trong con người nàng, hiển nhiên không để đám lính này vào mắt, có lẽ trong mắt nàng, đám lĩnh thô kệch này, làm sao hiểu được âm luật cái gì, đơn giản là mượn danh nghe hát, xem sắc đẹp mà thôi.

Tử Doanh như vậy, mọi người ngẩn ra, thực tế đám Võ Kinh Vệ này quả thật không hiểu âm luật, đừng nói tới thích nghe khúc gì.

Sở Hoan thản nhiên cười, hỏi:

- Cô nương có biết Thập diện mai phục?

Tử Doanh ngẩn ra.

- Thập diện mai phục, lại gọi Hoài Dương bình Sở.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Là tỳ bà tấu ra, chúng ta là người luyện võ, thích nghe khúc như vậy, nếu cô nương am hiểu, không ngại biểu diễn!

Tử Doanh hiển nhiên không thể tưởng được Sở Hoan còn biết khúc tỳ bà “Hoài Dương bình Sở” này, khinh thường trong mắt thu lại, gật đầu nói:

- Đại gia muốn nghe, tiểu nữ liền bêu xấu!

Sở Hoan cũng nghĩ tới cô gái này nhiều lắm chỉ biết đàn chút khúc phong hoa tuyết nguyệt, cũng không nghĩ tới không ngờ nàng thật sự am hiểu khúc tỳ bà “Hoài Dương bình Sở” này, quả thật nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Tử Doanh lay động dây cung tỳ bà, ngay từ đầu làn điệu hơi bình thản, tất cả mọi người cẩn thận lắng nghe, đang ở nhạc phường, mọi người đều cảm thấy mình trở thành người có văn hóa.

Khúc tỳ bà này từ bình thản dần dần đẩy nhanh tiết tấu, làn điệu bắt đầu âm vang, ngọc chỉ của Tử Doanh như điện, linh hoạt chơi tỳ bà, quả thật đàn ra một hương bị kỵ binh đi qua.

Đang lúc làn điệu ngày càng sôi nổi, bỗng nghe được một tiếng rầm, tất cả mọi người sửng sốt, còn tưởng rằng tiết tấu trong làn điệu, nhưng lập tức cảm thấy không thích hợp, mấy người ngẩng đầu, liền thấy cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vừa rồi không giống như đẩy cửa, giống như có người một cước đá văng cửa.

Lập tức, trước cửa xuất hiện một công tử áo dài, tuổi 25-26, tóc hơi lộn xộn, lôi thôi lếch thếch, tuy rằng mặc áo dài, nhưng vất rượu loang lổ, gã đẩy cửa ra, cũng không nhìn đám người Sở Hoan, theo tiếng tỳ bà nhìn sang Tử Doanh, Tử Doanh quay đầu lại nhìn, mặt hiện ra thần sắc cổ quái, nhưng cũng không ngừng lại, vẫn đánh đàn tỳ bà.

Nhìn công tử áo dài này xông tới, Tôn Long là người đầu tiên đứng lên, rút đao bên hông, mấy người bên cạnh cũng đều đứng lên, đều trợn mắt nhìn công tử kia.

Không thể nghi ngờ, công tử áo dài này hiển nhiên là đến bới móc.

Tuy nhìn qua bộ dạng công tử, tuy rằng thân cũng mặc áo dài gấm, nhưng có vẻ lôi thôi nghèo túng, mọi người nghe hát đang có hương vị, đột nhiên bị người này quấy rầy, đều nổi giận lôi đình, Tôn Long chĩa đao về trước, chỉ vào người nọ, lạnh lùng nói:

- Cút ra ngoài!

Công tử áo dài kia cũng không để ý tới, đi một bước về phía Tử Doanh, hai mắt đỏ thẫm, đột nhiên rít gào:

- Nàng... Vì sao nàng không gặp ta? Vì sao nàng lại đối với ta như thế?

Vương Phủ đập mạnh bàn, lạnh lùng nói:

- Ngươi là người phương nào? Nơi này há là chỗ để ngươi giương oai?

Tôn Long muốn xông kia, lập tức tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, ba bốn tráng hạt vọt vào, một gã đại hán tới đây níu cánh tay công tử áo dài, lạnh lùng nói:

- Ngụy Vô Kỵ, ngươi cũng không mở mắt ra nhìn, đây là chỗ ngươi có thể vào sao?

Cánh tay kéo một cái, công tử áo dài Ngụy Vô Kỵ là kẻ văn nhược, quả thật bị kéo ngã trên mặt đất.

Mặt Tử Doanh hơi đổi sắc, ngừng tay, chậm rãi đứng lên, môi đỏ mọng hé mở, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra, quay lưng đi, không nhìn bên này.

Hai tráng hán dựng Ngụy Vô Kỵ từ dưới đất lên, muốn kéo ra ngoài, Ngụy Vô Kỵ kia lại nắm được khung cửa, hét lớn:

- Các ngươi buông tay, ta... ta chỉ tới đây hỏi một câu, ta hỏi nàng một câu... !

Sở Hoan mặt không thay đổi nhìn Ngụy Vô Kỵ, cảm giác được Ngụy Vô Kỵ này và Tử Doanh nhất định có quan hệ nào đó.

Bà chủ phong tình vạn chủng đã lắc mông tới đây, liếc Ngụy Vô Kỵ một cái, đầu tiên nói với Sở Hoan bên này:

- Các vị binh gia, thật không phải, khiến người như vậy quấy rầy nhã hứng của các ngài, chuyện này sẽ kết thúc ngay, sẽ kết thúc ngay.

Khuôn mặt cười tủm tỉm của mụ thay đổi thất thường, lạnh xuống, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Kỵ, lạnh lùng nói:

- Vô Kỵ công tử, ngài làm cái gì vậy?

- Mụ mụ, ngươi... ngươi để cho ta một mình nói vài lời với Tử Doanh.

Một bàn tay Ngụy Vô Kỵ nắm chặt khung cửa, sợ bị người lôi ra:

- Ta và ngươi đều là người quen, không nên tuyệt tình như thế!

Bà chủ cười lạnh nói:

- Người quen? Vô Kỵ công tử, cũng bởi vì người quen, hai ngày trước mới khiến ngươi tiến vào, nhưng ngươi lại không biết phân biệt, còn muốn gây rối ở đây. Tần Vân Phường ta là chỗ buông bán, không phải Nhạc Thiện Đường, càng không phải chỗ mặc ngươi giương oai, hôm nay ngươi gây rối ở nơi nay, ta xem mọi người quen biết nhau, cho ngươi thể diện lần cuối cùng, tự ngươi đi mau!

Ngụy Vô Kỵ nói:

- Ta không đi, không nói rõ ràng với nàng, ta tuyệt đối không rời đi.

Bà chủ lạnh mặt:

- Ngươi không muốn rời đi thì không rời đi? Vậy rất tốt, bạc đâu? Không có bạc thì vàng cũng được? Ngươi lấy ra là có thể lưu lại!

Ngụy Vô Kỵ hơi xấu hổ nói:

- Mụ mụ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nổi bật, đến lúc đó ta nhất định báo đáp ngươi gấp trăm lần.

- Ta lại không đợi được.

Bà chủ giơ tay lên, giống như đuổi ruồi:

- Đuổi hắn ra ngoài.

Đại hán lập tức lôi kéo, nhưng Ngụy Vô Kỵ nắm khung cửa không buông tay, một đại hán tới đánh vào tay Ngụy Vô Kỵ, gã vẫn không buông tay, đại hán kia giận dữ, bàn tay to bóp chặt cổ tay Ngụy Vô Kỵ, mặt Ngụy Vô Kỵ lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn cắn chặt khớp hàm, cũng không buông tay, chỉ kêu lên:

- Tử Doanh, nàng quay đầu lại nhìn một cái, ngay cả liếc ta nàng cũng không muốn sao? Ta rốt cuộc làm sao điều gì, vì sao nàng đối với ta như vậy?

Tôn Long cũng nhìn ra mấu chốt, tiến đến chỉ vào Ngụy vô Kỵ nói:

- Tên ngu xuẩn ngươi thích nàng sao? Đầu ngươi chỉ để lừa đá, loại địa phương này ngươi còn muốn nói cảm tình sao?

Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, tuy rằng Tử Doanh bán nghệ không bán thân, nhưng cuối cùng cũng là người trong phong trần, mọi người đều nhìn ra Ngụy Vô Kỵ thích Tử Doanh, đều cảm thấy người này thật sự ngu không ai bằng.

Đúng lúc này, chợt nghe Sở Hoan thản nhiên nói:

- Các ngươi trước buông tay!

Vài tên đại hán đang lôi kéo Ngụy Vô Kỵ, muốn đuổi hắn ra, bà chủ nghe được giọng Sở Hoan, vội vàng nói:

- Đều dừng lại, trước buông tay ra!

Mụ cười với Sở Hoan nói:

- Binh gia, điều này... !

Sở Hoan đứng dậy, đi tới đánh giá Ngụy Vô Kỵ vài lần, phát hiện người này cũng tính tuấn lãng, đôi mắt cũng rất có thần, nhưng lôi thôi lếch thếch, bộ dáng nghèo túng, không khỏi nhíu mày hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

Bà chủ cướp lời nói:

- Hắn gọi Ngụy Vô Kỵ, đến từ Giang Hoài Đạo, đến kinh thành đã nửa năm rồi.

Mụ khinh thường liếc Ngụy Vô Kỵ một cái, nói:

- Ba tháng trước tới nơi này của chúng ta, tự xưng có thể kiếm được một chức quan trong triều đình, nói cái gì chỉ cần triều đình dùng hắn, thiên hạ có thể thái bình... Hiện giờ thiên hạ vốn thái bình, làm sao còn dùng được hắn.

Ngụy Vô Kỵ lập tức nói:

- Thiên hạ thái bình? Thái bình cái rắm, các ngươi đừng ở kinh thành, đi ra ngoài nhìn một chút. Tới Giang Hoài Đạo chứng ta, khắp nơi đều là thổ phỉ loạn dảng, thiên hạ thái bình cái gì, đó đều là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Bà chủ cười lạnh nói:

- Bà cũng mặc kệ thiên hạ có thái bình hay không, chỉ là bà kinh doanh ở nơi này. Trước kia ngươi có bạc, là khách của Tần Vân Phường ta, hiện giờ ngươi không có đồng nào, ngay cả mạng sống cũng thành vấn đề, còn tâm tư trêu Tử Doanh cô nương của chúng ta, ngươi có bản lĩnh, tới triều đình làm quan lớn trở lại đây, khi đó bà liền tạo điều kiện cho ngươi.

Sở Hoan dường như hiểu cái gì, hỏi:

- Vô Kỵ công tử, ngươi thích Tử Doanh cô nương sao?

Ngụy Vô Kỵ lập tức nói:

- Ngụy Vô Kỵ ta đã thề, cuộc đời này ngoài Tử Doanh cô nương sẽ không lấy vợ, nàng là cô nương tốt nhất mà ta từng thấy!

- Ngươi thích người ta, người ta chưa hẳn thích ngươi.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ngươi quấn chặt như thế, không khỏi có nhục văn nhã.

Ngụy Vô Kỵ nói:

- Cút con mẹ nó nhã nhặn, ta thích nàng, thì phải biểu hiện trái tim của mình, ngay cả nữ nhân mình thích cũng không thể ở cùng một chỗ, coi như đàn ông sao?

Bà chủ gắt một cái, nói:

- Nói thật oai, ngươi thực là nam nhân, cũng sẽ không nhục nhã như vậy.

Ngụy Vô Kỵ căm tức bà chủ, nhưng cuối cùng không nói gì.

Tử Doanh đột nhiên xoay người lại, nói:

- Các vị đại gia, thân thể Tử Doanh không khỏe, không thể hầu hạ, trước xin cáo lui!

Thân thể nàng hơi run rẩy, cũng không nhìn Ngụy Vô Kỵ, tiến tới muốn lách ra cửa.

Ngụy Vô Kỵ đã khàn giọng nói:

- Tử Doanh, ta đối với nàng là thật lòng đó, ta nhất định phải cưới nàng, nàng... nàng nhìn ta, nàng nhìn ta!

Tử Doanh cắn răng, cúi đầu, đi qua bên người Sở Hoan. Sở Hoan đột nhiên nói:

- Tử Doanh cô nương xin dừng bước!

Tử Doanh cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi:

- Đại gia muốn Tử Doanh làm gì?

Sở Hoan thở dài, hỏi:

- Người nam nhân này vì cô, có thể không để ý tôn nghiêm một người đàn ông, vì sao ngay cả liếc hắn một cái cô cũng không muốn?

- Điều này không liên quan tới ngài!

Tử Doanh thản nhiên nói.

Bà chủ vội nói:

- Tử Doanh, chớ nói bậy bạ, vị binh gia này hỏi ngươi, ngươi mau trả lời.

Tử Doanh nhắm chặt mắt, thân thể mềm mại run rẩy, sau một lúc lâu, rốt cuộc nói:

- Đã không thể gặp, không bằng không thấy!

- Nghe giọng điệu cô nương, dường như cũng không phải không có cảm tình với Vô Kỵ công tử.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Vô Kỵ công tử tự xưng không phải cô nương không cưới, cô nương có nguyện ý gả cho hắn hay không?

Lúc này Ngụy Vô Kỵ cũng nhìn chằm chằm Tử Doanh, vẻ mặt chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.