Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 24: Loạn 2




Khuôn mặt tiểu Công chúa bày ra biểu lộ cần ăn đòn, khiến Sở Hoan rất muốn vặn một phen, nhưng nghe nàng uy hiếp, thản nhiên cười:

- Thủy công công muốn mạng sống của mình, sẽ không để ta không có quần áo mặc đi gặp Thánh thượng.

Tiểu Công chúa thản nhiên nói:

- Thủy Liên?

Nàng lắc đầu cười nói:

- Ngươi quá coi trọng hắn, bản Công chúa không đợi hắn nhìn thấy phụ hoàng, trước tiên sai người dùng gậy đánh chết hắn.

Tròng mắt nàng chuyển vòng, nhìn Sở Hoan, cười hì hì nói:

- Sở Hoan, nếu không như vậy, bản Công chúa đánh cuộc với ngươi, nếu Thủy Liên tới đây, cho ngươi quần áo, đó là ngươi thắng, ngươi mặc quần áo đi gặp phụ hoàng, có dạy võ công cho ta hay không do ngươi làm chủ. Nếu hắn không cho ngươi quần áo, đó là ngươi thua, ngươi chẳng những phải cởi chuồng đi gặp phụ hoàng, còn phải dạy ta võ công, ngươi có dám đánh cuộc hay không?

Sở Hoan không kìm nổi nói:

- Tuổi ngươi còn nhỏ, sao lại có chủ ý quái lạ này?

- Bản Công chúa đã trưởng thành.

Tiểu Công chúa không kìm được lại ưỡn ngực, cười hì hì nói:

- Sở Hoan, ngươi có dám đánh cuộc hay không.

Sở Hoan đương nhiên sẽ không đánh cuộc.

Tiểu Công chúa hống hách như thế, tuy rằng nhất thời không rõ vì sao lại như vậy, nhưng chắc chắn có liên quan tới Hoàng đế phóng túng, cũng có thể thấy được Hoàng đế bệ hạ vô cùng yêu thương tiểu Công chúa này.

Tính tình nàng không tốt, tự nhiên có tiếng ở trong cung, thái giám cung nữ trong cung này cũng sợ nàng như hổ, nàng thật sự ngăn cản Thủy Liên và các cung nữ lấy quần áo, chỉ sợ những người kia không dám mạo phạm.

Sở Hoan cảm thấy đau đầu, đang yên lành vào cung diện thánh, lại đột nhiên xen vào một chuyện như vậy, trong lòng hơi giận, thấy tiểu Công chúa còn đang đắc ý nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp chớp nháy, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Công chúa, ngài là cành vàng lá ngọc, như vậy cũng đã đọc sách chứ?

Tuy nói nữ nhân thời đại này rất ít người đọc sách biết chữ, nhưng đây chỉ là nói về dân chúng bình thường, trên thực tế không ít nữ quyến quan to quý nhân đều mời tiên sinh dạy văn tự, tiểu Công chúa là Công chúa hoàng gia, tất nhiên cũng đã đọc sách.

Tiểu Công chúa nháy mắt hỏi:

- Vì sao lại hỏi như vậy?

- Như vậy xin hỏi Công chúa, lúc ban đầu tiên sinh truyền thụ Công chúa học vấn, lại làm như thế nào?

Sở Hoan nhìn chằm chằm tiểu Công chúa hỏi.

Ánh mắt xinh đẹp của tiểu Công chúa hơi đảo, nói:

- Tất nhiên là phải làm lễ bái sư!

- Không sai.

Sở Hoan lập tức nói:

- Ta nghĩ cũng đúng, đó là tôn sư của Công chúa, bái sư học nghệ, cũng nên tuân theo lễ thầy trò mới đúng. Một khi đã như vậy, Công chúa điện hạ muốn ta dạy võ công, nhưng làm gì lại vô lễ như vậy?

Tiểu Công chúa ngẩn ra, trong nhất thời quả thật nói không ra lời.

Sở Hoan thấy tiểu Công chúa nói không ra lời, biết đâm trúng yếu hại, thấm thía nói:

- Công chúa à, chuyện bái sư, cũng không phải việc làm qua loa, phải có quy củ. Ta không biết lúc trước Công chúa bái sư thế nào, nhưng Công chúa muốn học học võ với ta, ít nhất cũng nên xin chỉ thị của Thánh thượng, chờ Thánh thượng phân phó. Thật ra Công chúa muốn học võ với ta, lòng ta vẫn rất kích động cao hứng, có thể khiến Công chúa để mắt, là vinh hạnh của ta, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ để ta truyền thụ võ công cho Công chúa, đó là không thể chối từ, chỉ là không có ý chỉ của Thánh thượng, vậy là phá quy củ rồi, Công chúa, ngài xem ta nói có đạo lý hay không?

Hắn thấy ánh mắt ngập nước của tiểu Công chúa nhìn mình, dường như bị mình nói động, giọng lại dịu dàng:

- Công chúa, trước tiên ngài đi xin chỉ thị của Thánh thượng, để người ta thay quần áo cho ta, chờ ta mặc quần áo xong, chuyện sau này chúng ta bàn bạc kỹ hơn, ngài có chịu hay không?

Thật ra trong lòng Sở Hoan cũng biết mình thật sự gặp phải phiền toái lớn.

Nếu ý chỉ của Thánh thượng tới rồi, tiểu Công chúa không cho quần áo mặc, nếu mình phụng chỉ đi gặp, chẳng lẽ thật sự phải cởi chuồng đi gặp Hoàng đế bệ hạ? Chỉ sợ mình còn chưa vào, đã bị lấy tội bất kính trừng phạt nghiêm. Nhưng nếu mình không đi, vậy là kháng chỉ không tuân, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Cho nên Sở Hoan hiểu được, việc trước mắt là phải cầm quần áo tới tay, con nhóc này nói được làm được, nàng nói không cho quần áo, vậy quả thật làm ra được, cho nên hắn nén giận trong lòng, giọng điệu cố gắng dịu đi, dù sao chỉ là tiểu cô nương hơn mười tuổi, vài câu dịu dàng nói động nàng, khiến nàng chủ động đưa quần áo đến, sẽ giải được khẩn cấp lúc này.

Sở Hoan trải qua rất nhiều việc hung hiểm, gặp được không ít phiền toái, thật sự không thể tưởng được sẽ có một ngày gặp phải phiền toái buồn cười như vậy.

Thấy tiểu Công chúa ý động, Sở Hoan đang muốn buông lỏng một hơi, chợt nghe tiểu Công chúa cười hì hì nói:

- Sở Hoan, thiếu chút nữa bị ngươi lừa. Ta không phải học sách viết chữ với ngươi, là muốn học võ công với ngươi, học võ không cần lao lực như vậy. Người khác đều nói, ngườidđọc sách mới lề mề, lễ nghi phiền phức, người tập võ không cần như vậy. Ta đã nói với phụ hoàng, phụ hoàng chỉ nói lúc khác nói sau, ngài không đáp ứng, cũng không phủ định, một khi đã như vậy, có bản Công chúa làm chủ, để ngươi dạy ta thì dạy ta.

Sở Hoan nhất thời nổi nóng, nói:

- Ngươi có yên hay không.

- Là không để yên.

Tiểu Công chúa thấy Sở Hoan tức giận, cợt nhả nói:

- Sở Hoan, hoặc là hiện giờ đáp ứng ta, hoặc là cởi truồng đi gặp phụ hoàng, hai con đường tùy ngươi chọn.

Sở Hoan cả giận nói:

- Ta cũng chưa từng thấy có người bái sư học nghệ như vậy.

Thấy tiểu Công chúa mặc áo gấm trên người, hắn nói:

- Công chúa, chớ trách ta vô lễ, ngài không cho ta quần áo, ta có thể tự mình lấy.

Hắn dĩ nhiên vươn tay chộp tới đầu vai tiểu Công chúa.

Tiểu Công chúa căn bản không nghĩ tới Sở Hoan sẽ ra tay, nàng cách thùng tắm chẳng qua hai bước, Sở Hoan ra tay nhanh chóng, khoác lên vai tiểu Công chúa cực nhanh. Tiểu Công chúa kêu ai nha một tiếng, cảm thấy một cỗ kình lực đưa mình tới cạnh thùng tắm, nghe Sở Hoan trầm giọng nói:

- Ngài cho quần áo hay không? Để các nàng đưa quần áo tới.

Tiểu Công chúa vươn tay, một bàn tay cũng khống chế cánh tay Sở Hoan, đắc ý nói:

- Sẽ không cho, ngươi nghĩ rằng ta không có võ công hay sao? Ta biết cầm nã thủ... !

Nàng vừa nói ra chữ thủ, cổ tay Sở Hoan vung nhẹ, một tiếng phốc vang lên, không ngờ thân thể nhỏ xinh của tiểu Công chúa đã bị Sở Hoan kéo vào trong thùng tắm.

Sở Hoan vốn chỉ muốn tránh tay tiểu Công chúa, cũng không nghĩ tới dĩ nhiên kéo nàng vào trong thùng tắm, thùng tắm này thật sự lớn, đừng nói hai người, cho dù thêm hai người nữa tiến vào cũng dư dả, toàn bộ thân thể tiểu Công chúa lập tức ngâm trong thùng tắm, mũ trên đầu rơi ra, nàng đột nhiên ngã vào trong nước, cũng chấn động, tùy tay quơ loạn, quơ được một nơi ấm áp mềm nhũn, liền không buông tay, đầu vươn ra khỏi nước, cả giận nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi thật to gan... !

Sở Hoan lại cảm thấy hạ bộ mình bị nắm chặt, vô cùng xấu hổ, cũng cả giận nói:

- Nha đầu xấu xí, mau buông tay!

Tiểu Công chúa đối chọi gay gắt:

- Ngươi nói bản Công chúa là nha đầu xấu xí, ngươi thật là to gan? ngươi tin bản Công chúa sai người giết ngươi hay không?

“Gan ông lớn, ngươi thì thế nào?” Tiểu Công chúa này điêu ngoa thành tính, Sở Hoan vẫn chịu đựng được, lúc này phía dưới bị tiểu Công chúa bắt lấy, lại vừa xấu hổ vừa tức giận:

- Ngươi là một Công chúa, một cô nương, nam nhân tắm rửa bên cạnh, ngươi còn dõng dạc không biết xấu hổ? Ngươi mau buông tay ra, nắm thương ta.

Hắn bị nắm chặt yếu hại, hơn nữa Công chúa kinh hoảng nắm rất chặt, tuy rằng tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi, nhưng tay vẫn có khí lực, Sở Hoan chỉ cảm thấy nơi đó bị nắm chặt lấy, quả thật hơi đau đớn.

Mũ của tiểu Công chúa rơi ra, mái tóc vốn bó lại, nhưng ở trong nước ngọc trâm đã bị rơi xuống, tóc đen xõa ra, mái tóc và khuôn mặt đều dính nước, tuy rằng tính tình nàng điêu ngoa, nhưng tướng mạo quả thật thanh lịch, vừa gặp nước, mấy cọng tóc dán trên mặt, nhìn lên quả thật là có vài phần hương vị hoa sen mới nở, động lòng người, nhưng quá trẻ, vẻ mặt lại hơi hoảng sợ, không có cảm giác mị hoặc giai nhân tắm rửa.

Dưới tình thế cấp bách, tiểu Công chúa cũng không biết mình nắm vào vị trí gì, nàng chỉ cảm thấy mình nắm vào một chỗ của Sở Hoan, Sở Hoan liền không dám làm càn.

Tay nàng nắm chặt, hai chân cũng không nhàn rỗi, ở dưới mặt nước đá Sở Hoan. Sở Hoan giằng co với nàng, quả thật nổi giận, cảm thấy tay nha đầu này ngày càng chặt, hai quả bóng nhỏ gần như bị nắn cùng một chỗ, đau đớn vô cùng, nắm tay tiểu Công chúa, cả giận nói:

- Ngươi còn không buông tay, mau buông tay, không buông tay đừng trách ta không khách khí!

Tiểu Công chúa bị Sở Hoan kéo vào thùng tắm, trên người ướt sũng, cũng căm tức, bĩu môi nói:

- Bản Công chúa không buông tay, ngươi cầu ta, ngươi làm ướt thân thể của ta, đây là bộ quần áo gấm hoa mới làm hôm qua, ta chờ nhiều ngày, hôm nay vừa mới mặc, bị nước ngâm, đã hỏng rồi, ngươi phải đền ta!

Sở hoan không nói thêm lời nào, giơ tay nắm lấy đầu vai tiểu Công chúa, xoay một phen, muốn xé áo tiểu Công chúa.

Tiểu Công chúa vội la lên:

- Sở Hoan, ngươi lớn mật, ta hô, ngươi cưỡng gian ta!

- Cưỡng gian?

Sở Hoan ngẩn ra, lập tức nổi giận lôi đình. Con nhóc này quả thực từ gì cũng dám dùng, cũng không biết học được những thứ này từ nơi nào, cười lạnh nói:

- Ngươi xem cho tốt, ta lại muốn nhìn, các nàng tiến vào, nhìn thấy tình cảnh này, sẽ nghĩ thế nào? Chuyện này lan ra ngoài, mất mặt là ngươi hay là ta?

Thật ra tiểu Công chúa sợ hãi trong lòng, tuy rằng nàng không tốt, những cũng biết rằng thật sự truyền ra ngoài, danh dự của mình chắc chắn bị thương tổn lớn, cho dù ngăn cản đám cung nữ thái giám lan truyền, chỉ bị đám thái giám cung nữ này nhìn thấy, tiểu Công chúa cũng không tiếp nhận được.

Thứ nhất là vấn đề danh dự, thật ra quan trọng nhất, cũng là lòng tự trọng của tiểu Công chúa quấy phá, xưa nay nàng vô cùng hống hách trong cung, chỉ có nàng ức hiếp người, nào có người dám bắt nạt nàng, cảnh tượng hôm nay là chưa từng có, tiểu Công chúa thật sự không muốn bị người ta nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, cảm thấy sợ hãi, nhẹ giọng cầu xin:

- Sở Hoan, ngươi đừng cưỡng gian ta có được hay không, ta không tốt, vừa rồi là ta không tốt, ngươi thả ta đi!

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Cưỡng gian ngươi? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra, ta không có hứng thú đối với trẻ con.

Hai ba lần, quả thật xé áo gấm bên ngoài của tiểu Công chúa xuống.

Tiểu công chúa nghe hắn nói không có hứng thú đối với trẻ con, cả giận:

- Vậy tại sao ngươi cởi áo ta? Sở Hoan, nếu ngươi thật sự dám cưỡng gian ta, sau này bản Công chúa nhất định chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!

Sở Hoan nói:

- Hiện giờ ngươi buông tay ra, nếu không buông tay ra, ta thật sự sẽ cưỡng gian ngươi.

Tay tiểu Công chúa còn cầm nắm thịt kia, nhất thời không dám buông lỏng, hỏi:

- Ngươi nói thật sự?

Sở Hoan nói:

- Mau buông tay, không lừa ngươi.

Tiểu Công chúa thấy sau khi Sở Hoan xé áo mình, cũng không có động tác thế nào, suy nghĩ một chút, cuối cùng buông tay ra, lúc này Sở Hoan mới thở ra nhẹ nhàng, tuy rằng tiểu Công chúa buông tay, nhưng phía dưới vẫn đau đớn một hồi, thấp giọng nói:

- Ngươi nhắm mắt lại, không được nhìn!

Hắn đứng dậy, nhảy ra khỏi thùng tắm, vung vung quần áo gấm của tiểu Công chúa, đều là nước, hơn nữa rất nhỏ, hắn chắc chắn không mặc được, rơi vào đường cùng chỉ có thể coi như khăn tắm giắt bên hông, che nửa người dưới, quay đầu nhìn thoáng qua, đã thấy tiểu Công chúa đứng lên, chỉ là quay lưng về phía mình, đang muốn rời khỏi thùng tắm.

Sở Hoan quay đầu, trong lòng nhảy dựng, hóa ra sau khi áo gấm hoa của tiểu Công chúa bị cởi ra, bên trong chỉ còn lại quần áo lót trên người.

Lúc này thời tiết đã ấm, quần áo lót của tiểu Công chúa tất nhiên không giống với người thường, quần áo lót cành vàng lá ngọc dùng tơ gấm thượng đẳng chế thành, mỏng tựa cánh ve, lụa mỏng như sương, tiết khố hạ thân thuần một màu trắng, không dính nước đã lờ mờ, như ẩn như hiện, lúc này sau khi dính nước, bất kể là áo lót hay là tiết khố đều dán lên da thịt trắng nõn.

Tiểu Công chúa rời khỏi thùng tắm, chiếc mông tròn nhỏ kia có thể xem rõ ràng, tiết khố mỏng tựa cánh ve dán trên người, dường như hợp thành một thể với da thịt, đường cong hoàn toàn hiển lộ ra, tuy rằng con nhóc này mười ba mười bốn tuổi, nhưng áo gấm ngọc thực, dậy thì vô cùng tốt, mông nhỏ rất tròn khá vểnh, hình dạng vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa vòng eo của nàng rất nhỏ, xương hông dưới eo mở ra, hình thành cái mông đường cong duyên dáng, chật căng mười phần.

Da thịt của nàng trắng nõn tới cực điểm, hơn nữa ửng đỏ, giống như trứng gà mới bóc tươi mới vô cùng, thân thể ngây ngô đã có đường cong nữ nhân.

Sở Hoan chỉ nhìn thoáng qua, nhìn nàng rời khỏi thùng tắm, chiếc mông nhỏ trắng mịn rất tròn, trong lòng rung động, vội vàng quay đầu đi, trong lòng xẹt qua một cảm giác chịu tội, lúc này cũng bất chấp tiểu Công chúa còn muốn sinh ra chuyện gì, sải bước rời khỏi bình phong, tới trước cửa phòng hương sắc cổ xưa, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, hiển nhiên là tiểu Công chúa vụng trộm đóng cửa sau khi tiến vào, hắn kéo mở then, mở ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài, lập tức kéo thêm ra một chút, vươn đầu nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn thấy Bích Liên và vài cung nữ đang hầu ở bên kia cách đó không xa, biết là tiểu Công chúa phân phó những người kia rời xa gian phòng này, tuy rằng chỉ bọc áo gấm hoa hơi xấu hổ, nhưng vẫn nâng tay lên, vẫy vẫy bên kia.

Bích Liên tinh mắt, đã thấy, do dự, cũng không biết có nên qua hay không.

Sở Hoan lại phất tay, Bích Liên mới không yên mà chậm rãi đi tới, cúi đầu hỏi:

- Đại nhân có gì phân phó?

Sở Hoan nói:

- Quần áo đâu? Lập tức sẽ gặp mặt Thánh thượng, quần áo còn chưa lấy đến, diện Thánh thế nào?

Giọng hắn vô cùng nghiêm túc, là cố ý tạo áp lực cho Bích Liên, hơn nữa lời nói không rời Thánh thượng, muốn dùng Hoàng đế tới đè Bích Liên.

Bích Liên ngẩng đầu liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan cởi trần, bên hông bọc áo ấm, đôi mắt thanh tú nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đúng lúc này, lại nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếp theo truyền đến giọng của Thông Sự Xá Nhân Thủy Liên:

- Sở Hoan, Thánh thượng truyền triệu, nhanh nhanh nhanh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.