Dịu Dàng Im Lặng

Chương 47




Kỳ thật, sắc và tình, nghệ thuật hay không, không phải khác ở chỗ mặc bao nhiêu quần áo mà chủ yếu là nói hay đến cỡ nào.

============

Từ ngày đầu tiên Quýnh vương trở lại kinh thành an cư lạc nghiệp, bách quan liền cảm thấy bắt đầu bất an. Dù chức quan lớn hay nhỏ, phàm là người có chút tư sắc đều bị Quýnh vương tìm cách sàm sỡ, sờ soạng bàn tay, đặc biết là đám thiếu niên lang quan tuấn tú, bị đụng chạm không ít lần.

Lại bộ thượng thư mỗi ngày hạ triều xong đều chạy đến ngự thư phòng, khóc lóc kể lể với Doãn Thọ An: hôm nay lúc trời còn chưa sáng, Quýnh vương đã canh trên đường tiểu thị lang vào triều mà vụng trộm đụng chạm bàn tay của tiểu nam sinh. Hay là hôm kia, Quýnh vương giả bộ trượt chân té ngã trên đường đại học sĩ về nhà, nào ngờ khi người ta hạ kiệu hỏi thăm hắn thì hắn lại cắn vào tay người ta một cái, ngay cả ống tay áo cũng bị xé rách…

Nhưng Doãn Thọ An nghe cáo trạng xong thì cũng chỉ thở dài, sau đó trấn an Lại bộ thượng thư theo lệ thường, làm cho hắn chuyển tới các nạn nhân sự đồng tình sâu sắc và an ủi: bọn họ vì quốc gia mà hiến thân, Hoàng thượng sẽ không quên bọn họ.

Tiễn bước Lại bộ thượng thư lòng đầy căm phẫn, Doãn Thọ An xoa mi tâm trở về bên thư án, đọc báo cáo hoạt động của Quýnh vương.

Ngày tháng năm, Quýnh vương gia dùng đặc sản của Kiềm Nam hối lộ Trinh phi nương nương, ngay lúc còn cách bàn tay nhỏ bé của nương nương ba tấc liền bị cung nữ Thương Nga kịp thời ra tay ngăn chặn, đẩy hắn té vào vũng bùn. ( tốt lắm, Thương Nga tỷ tỷ, ngươi đã lập được công lớn, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi)

Ngày tháng năm, Quýnh vương gia nhân gia yến, mượn cớ kính rượu mà giữ Hoàng thượng đến hơn nửa nén nhang, từ Thiên Vũ các truyền ra âm thanh nức nở của Hoàng thượng gần đến một canh giờ.

(ám vệ này làm việc cũng quá mức tận tụy rồi, về sau không được giám thị ta)

Ngày tháng năm, bệnh mắt của Quýnh vương gia tốt hơn một chút, tình cờ gặp được Hoàng hậu nương nương, một đường theo đuôi bị Hoàng hậu nhân chỗ không người mà đánh một trận.

Đến nay đã hơn nửa tháng, Quýnh vương gia vẫn chưa tiến cung…

Xem xong báo cáo, ngẩng đầu thì thấy Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù tay cầm roi ngựa đang đi tới. Một đỏ một vàng, y phục rực rỡ, tay áo theo kiểu hồ phục, thắt lưng bó sát eo thon, một người mềm mại đáng yêu, một người mạnh mẽ. Mỗi người một vẻ.

“Thọ Thọ, ngươi phê tấu chương xong chưa? Ta và Hoàng hậu tỷ tỷ hẹn Sở đình úy lát nữa sẽ đi giáo trường đua ngựa, ngươi có đi hay không?” Thẩm Tĩnh Thù hưng phấn dựa vào trước bàn, nàng hôm nay bới tóc kiểu mã kế, trên còn cắm một đóa mẫu đơn màu hồng, người còn đẹp hơn hoa, khiến cho tâm hồn thiếu niên mười lăm tuổi của Doãn Thọ An trở nên xao động, tim đập loạn.

Thấy hắn sững sờ không đáp, Thẩm Tĩnh Thù chống má, huơ tay trước mặt hắn, chu miệng nói “ Thọ Thọ, ta hỏi sao ngươi không trả lời”

Doãn Thọ An rốt cục cũng phục hồi tinh thần, buồn bực nhìn đồng tấu chương chất cao như núi trước mặt “ Ta không đi được, còn phải cùng Thái phó phê tấu chương, Công bộ thượng tấu nói không đủ kinh phí cho công trình đê điều”

Lúc này, hai cô gái mới chú ý bên góc phòng còn có một người khác tồn tại, vì thế nhất loạt nhìn về phía Tô Giang Tả đang đứng bên giá sách. Tô Giang Tả ngẩng đầu, đảo mắt nhìn qua Thượng Quan Yến vào Thẩm Tĩnh Thù rồi mới thu hồi sách, giống như thuận miệng mà hỏi “ gần đây dường như Hoàng hậu nương nương thực hài lòng với Sở đình úy?”

“Ha ha, con mọt sách, ngươi có phải muốn giáo huấn ta rằng Hoàng hậu nương nương là quốc gia chi mẫu, thân phận quý trọng, không thể quá mức thân cận cùng người khác?” Thượng Quan Yến lập tức đề phòng, chặn họng hắn “ Ta mặc kệ, vất vả lắm mới tìm được một người võ công tốt, lại dám động thủ với ta, ngươi không cần xen vào việc của người khác”

Tô Giang Tả liếc mắt khinh thường, thản nhiên nói “ Ta nghe nói, giờ Thân chiều qua, sau khí cho lính canh lui ra, Sở đình úy ngăn chặn Quýnh vương gia ở Ngự Sử đài, không nể nang gì mà đánh cho một trận, Hoàng hậu nương nương cải nam trang ở bên cạnh, còn nhân cơ hội đó đá cho Quýnh vương mấy cái”

“Không sai, là có việc này, ngươi không phục a?” Thượng Quan Yến khoanh tay trước ngực, không hề để ý “Quýnh vương gia già mà không chịu đeo kính, chặn đường huynh đệ của Sở đình úy là Trần Sơ ở ngõ nhỏ, muốn sờ tay hắn, Sở đình úy ra tay là vì sốt ruột cho đệ đệ còn ta thấy việc nghĩa thì làm, Tô Giang Ta ngươi muốn phạt thì cứ phạt ta đi”

“A, Quýnh hoàng thúc lại bị đánh ?”

“Oa, Sở Trung Thiên cùng Trần Sơ là huynh đệ?”

Không đợi Tô Giang Tả mở miệng, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đã đồng thời hô to gọi nhỏ. Thượng Quan Yến quay đầu, đắc ý nhìn ánh mắt tò mò của hai người, xoay xoay roi ngựa trong tay nói “ Ha ha, các ngươi hẳn không biết chuyện này, uổng phí cho Hoàng thượng ngươi là lãnh đạo trực tiếp mà ngay cả tình trạng gia đình của thuộc hạ cũng không biết”

Không nói không biết, vừa nói đã rất dọa người, Sở Trung Thiên khôi ngô thẳng thắng lại là huynh đệ với Trần Sơ lòng tràn nhiệt huyết, nhưng mà là anh em khác cha khác mẹ nha.

Nhiều năm trước, Tế Nam trải qua trận thiên tai lớn, nương của Sở Trung Thiên mất chồng mới tái giá cùng cha Trần Sơ mới chết vợ, hai gia đình tan vỡ kết hợp lại với nhau lại tạo nên một gia đình hoàn chỉnh, cảm thông, bao dung lẫn nhau như người một nhà. Sở Trung Thiên từ nhỏ luôn hiếu thuận với mẫu thân, tôn kính kế phụ, yêu thương ấu đệ. Bởi vì gia cảnh bần hàn nên chỉ có thể cho một đứa đến trường, không muốn cha mẹ vì chuyện này mà cãi nhau nên Sở Trung Thiên đã chủ động đề nghị để cho ấu đệ Trần Sơ thông minh hơn mình đi học. Còn hắn đến võ quán phụ việc, rồi lại lên núi hái thảo dược bán lấy tiền, phụ giúp gia đình.

Về sau, Sở Trung Thiên trong lần thi võ cử bị cười nhạo mới phẫn nộ hồi hương, quyết tâm học hành cho đến khi triều đình mở cuộc tuyển chọn hiền lương văn học và hiều liêm, mà Sở Trung Thiên lại đúng là điển hình cho hiếu liêm, kết quả cả hai huynh đệ cùng vào cung phụng sự.

Khó có lúc Thượng Quan Yến lại nhiều chuyện như vậy, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù trầm mặc một hồi, Doãn Thọ An mới thở dài nói “ Không thể ngờ trong dân gian còn nhiều chuyện chua xót như vậy, Sở đình úy tuy rằng có vẻ…bộc trực thẳng thắng nhưng kết làm bằng hữu cũng tốt”

Thẩm Tĩnh Thù thì không được uyển chuyển như vậy, gọn gàng dứt khoát gật đầu “ Nhưng mà Sở đình úy vẫn luôn lạnh lùng, hở chút là muốn giáo huấn chúng ta, còn phạt roi Tĩnh Chi ca ca, bất quá thấy tình cảnh của hắn đáng thương như vậy, ta sẽ không ghét hắn”

“Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy” Thượng Quan Yến cùng Thẩm Tĩnh Thù kích chưởng “ Vốn ta muốn tìm cơ hội chỉnh Sở Trung Thiên một chút nhưng tiếp xúc lâu lại thấy người này có không ít ưu điểm, cho nên mới không so đo việc nhỏ với hắn” nói xong nàng chỉ tay vào Tô Giang Tả “ Nha, giống như Tô Giang Tả ngươi, thực ra xét cho kỹ thì ngươi cũng không tệ”

“…” Tô Giang Tả khóe miệng co rút, cố gắng kiềm chế, ngoài cười nhưng trong không cười, miễn cưỡng khom người, khách sáo nói “ Đạ tạ Hoàng hậu nương nương khíc lệ”

“Thái Phó.” Doãn Thọ An nghĩ nghĩ, nhìn về phía Tô Giang Tả, “Ta nghĩ, trong dân gian nhất định còn có nhiều nhân tài như Sở đình úy, vì gia cảnh bần hàn mà không có cơ hội đến trường, chúng ta có thể yêu cầu quan viên phụ trách sát hạch rồi sau đó cho những người này được đi học miễn phí không?”

“Đúng đúng đúng.” Thẩm Tĩnh Thù liên tục gật đầu vỗ tay, cười hì hì tán thành nói, “Tục ngữ không phải nói, ai cũng có quyền được đi học sao, Thọ Thọ, ngươi lập tức kêu Lễ bộ thượng thư đến, đế hắn tiến hành đi. Còn nữa, hiện tại không phải có rất nhiều trường học tư nhân sao, chúng ta có thể khuyến khích bọn họ miễn phí cho các học sinh nghèo, Lễ bộ sẽ hỗ trợ một phần, dù sao mấy năm qua chúng ta cũng góp được không ít tiền ah”

Tô Giang Tả mỉm cười đáp “ Hoàng thượng và Trinh phi quả nhiên tấm lòng rộng lượng, vì dân mà suy nghĩ, là phúc cho Đại Doãn vương triều ta”

“Hừ” Thượng Quan Yến không cam lòng xỉa xói “ Phàm Thái phó mà nói đông thì nhất định sẽ nói tây. Tô Giang Tả ngươi đúng là biết cách vuốt mông ngựa,chỉ biết khen ngợi hai tiểu hài tử này, suốt ngày phê bình ta”

“Hoàng hậu nương nương.” Tô Giang Tả đột nhiên xoay người nhìn nàng, thu hồi ý cười làm cho Thượng Quan Yến sợ tới mức không tự chủ được mà lui lại mấy bước.

“Làm sao? Lại muốn đánh lòng bàn tay của ta?” Thượng Quan Yến tay nắm thành quyền, ngoài miệng không chịu nhận thua “ Ta, ta cảnh cáo ngươi nha, chúng ta đều đã lớn hết rồi, ngươi cũng không còn dạy chúng ta nữa, nên không thể hở một chút lại đánh lòng bàn tay của ta”

Tô Giang Tả khẽ cười một tiếng, giả vờ xoa tay, nghiêm trang nói “ Hoàng hậu nương nương không cần khẩn trương, thực ra thần muốn nhắc nhở ngài, cửa sau của Ngự sử đài có một con đường nhỏ, xưa nay ít người qua lại, sau này muốn giáo huấn Quýnh vương gia thì không cần quá lộ liễu, ở cửa lớn vẫn có người nhìn chằm chằm ah, nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh dự của nương nương cũng là mất thể diện của hoàng thất”

“…” Thái phó đúng là âm hiểm.

****************************

Tuy rằng Quýnh vương làm cho người thần cùng phẫn nộ, nhưng vẫn có người không e ngại hắn, tỷ như Thẩm Tĩnh Chi. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cùng nhận ra sở thích và hương vị phong lư trên người đối phương, vô cùng hợp ý, nhanh chóng kết thành tri kỷ, xưng huynh gọi đệ.

Hai người thường xuyên cùng nhau dạo chơi chốn tần lâu sở quán, khi thì cùng nhau đối ẩm chi hoan, khi thì đến thanh lâu vui chơi ca hát. Thẩm Tĩnh Chi mặc y phục hoa lệ, còn nhờ Doãn Thọ An dùng vải gấm thượng hạng kết thành một cái như ý hình con bướm thật to đính lên áo. Mỗi khi hắn mang theo chiêu bài hình con bướm cùng một đám hồ bằng cẩu hữu dạo chơi cũng thường làm cho các cô nương hơi lớn mật yêu thích, thực sự là không phong lưu uổng thiếu niên.

Vì thế hình ảnh điệp lang quân cùng cúc hoa vương gia cùng nhau dạo phố, tầm hoa vấn liễu đã trở thành cảnh đẹp ý vui của kinh thành.

Thẩm Tĩnh Chi rất đỗi tò mò về “sờ tay thần công” Quýnh vương gia. Trong một lần cơm no rượu say, Thẩm Tĩnh Chi rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Quýnh vương, thị lực của hắn không tốt, làm thế nào có thể chuẩn xác nhận ra đối phương là mỹ nhân?

Quýnh vương há miệng uống cạn ly rượu từ trên tay ca cơ, còn trộm hun lên cánh tay mềm mại không xương một cái, đắc ý cười nói “ Tuy rằng mắt của ta không tốt lắm nhưng bù lại ta có cái mũi rất thính nha, có phải mỹ nhân hay không, vừa ngửi được hương vị là biết liền”

Hắn đưa tay vuốt ve bàn tay trắng nõn của ca cơ, mặt lộ vẻ đắc ý “ngắm mỹ nhân, thực ra cổ tay là quan trọng nhất, tiếp theo là khuôn mặt và dáng người. Chúng ta làm người phải có phẩm vị, không nên nhìn ngó lung tung chỉ cần sờ tay là đủ. Mỹ nhân chân chính lòng bàn tay sẽ thật dày, làn da cũng mềm mại co giãn, ngón tay thon dài cân xứng. Giống như mỹ nhân bên cạnh Tĩnh Chi ngươi, xúc cảm không được như ta nói, không tin ngươi sờ thử xem”

Thẩm Tĩnh Chi nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu “ Thì ra đùa giỡn mỹ nhân cũng cần phải có công phu và tính nghệ thuật ah”

“Đương nhiên” Quýnh vương há to mồm uống rượu, rượu chảy tràn lên cổ hắn, chảy xuống chỗ vạt áo ngay ngực vẫn mở rộng. Hai mắt mê ly vì rượu, khóe miệng cong cong, toát ra vẻ mị hoặc mê người.

Quýnh vương bật cười thành tiếng, vỗ tay lên vai Thẩm Tĩnh Chi “ Tĩnh Chi nha, nhìn việc đừng chỉ nhìn hiện tượng, nhất định phải nhìn kỹ vấn đề, có nhiều việc chúng ta nhìn bằng mắt sẽ không thấy được chân tướng sự thật, hahahah”

Nghe vậy, Thẩm Tĩnh Chi lập tức nắm lấy bàn tay của hắn, cảm khái vạn phần nói “ Hưởng Phúc huynh, ngươi nói rất đúng, quả thực là chân lý”

Quýnh vương lại uống cạn một chén rượu, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu khó hiểu “ Chẳng qua là nhìn mỹ nhân thôi, có gì mà là chân lý chứ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.