Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 30: Kết thúc




- Hiện giờ dính vào hố nước đục này, bất luận ngươi làm thế nào, cũng có thể rước lấy một sự công kích mạnh mẽ, chỉ cần người không thể thắng được vẻ đẹp, Trần lang trung đã không chiến mà khuất như vậy.

Đây là lời mà Phùng Tây Huy nói trước khi đi.

Phùng Tây Huy có chút nản lòng rồi, không xem trọng tình cảnh với Dương Phàm nữa, nhưng y vẫn có thể tới đây nói rõ những việc này với Dương Phàm, cũng coi như là hết lòng giúp đỡ rồi.

Ngày thứ hai, Dương Phàm liền lên Phục Ngưu sơn.

Bởi vì khi Phùng Tây Huy rời khỏi không lâu, Tiết Hoài Nghĩa liền tìm hắn, với tính tục tằn này, phàm là những việc vui mừng đều có cách làm hàm súc nhất, tiết lộ một vài thứ với Dương Phàm.

Võ Tam Tư cử người tới, bởi vì Lại bộ Khảo Công Viên ngoại lang Phan Túy Văn là người của Võ Thừa Tự, y muốn mượn cơ hội lần này để Dương Phàm lật lại phán quyết của Đại lý tự, sau khi bản án này định phục, y có thể lấy danh nghĩa lsà không biết dạy con để công kích Pham Túy Văn.

Chức Khảo Công Viên ngoại lang này của Phan Túy Văn không lớn, nhưng quyền lực lại không nhỏ, nếu giành được cái chức vụ này vào tay, Võ Tam Tư lôi kéo bách quan sẽ dễ hơn nhiều.

Theo sát phía sau, Võ Thừa Tự cũng cử người tới, Vỡ Thừa Tự đương nhiên muốn Dương Phàm duy trì phán quyết của Đại Lý Tự, để bảo vệ cánh tay đắc lực của y là Phan Từ Văn. Quan hệ giữa Võ Thừa Tự và Dương Phàm không như với Võ Tam Tư, cho nên những lời nói nhẹ nhàng vừa đấm vừa xoa, nếu thuận theo ý y thì sau này trên quan trường sẽ quan tâm tới Dương Phàm nhiều hơn, nếu không sẽ thế nào.

Tiết Hoài Nghĩa cũng không ngu ngốc, trước mặt người khác thường đánh thẳng, không nói lý, đó là vì thân phận đặc biệt của y, y cũng hiểu đồ đệ này của mình không có hộ thân “kim quang” như vậy, cho nên giải ngây giả ngô đuổi người hai bên đi, không để họ gặp mặt Dương Phàm, kể từ đó, Dương Phàm không cần vội vã ra quyết định, có thể cân nhắc một chút.

Sau khi Dương Phàm nghe xong tin từ Tiết Hoài Nghĩa, sợ Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự lại tới bức bách, nếu hai người họ đích thân tới, Tiết Hoài Nghĩa cũng không nên tiếp tục từ chối khéo, cho nên liền trốn lên Phục Ngưu sơn. Hắn phải quay về, đương nhiên phải đợi tất cả mọi thứ đã có quyết định mới nói tiếp.

Dương Phàm rời khỏi không lâu, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư lại đích thân tới chùa Bạch Mã.

Tiết Hoài Nghĩa ngồi ở trong, tựa như một bức đại phật, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư lần lượt ngồi hai bên trái phải, thái độ hung dữ tựa như có chứa Kim đan.

Tiết Hoài Nghĩa đang cười, miệng mở rộng ra, thanh âm chấn động:
- Hai vị vương gia tới thật đúng lúc, Sái gia đang nhàm chán, ha ha ..

- Hoằng Lục à, dặn dò đầu bếp chuẩn bị rượu thịt, ta muốn chè chén một phen với hai vị Vương gia, không say không về. Ha ha ..

- Cái gì? Vương gia hỏi Dương Phàm ở đâu, Dương Phàm lên núi Phục Ngưu săn thú à.

Sinh bệnh à? Hắc! Ngay trước mặt phật không đốt hương giả, ngươi ta đều hiểu cái gọi là ôn dịch là gì, hắn đương nhiên rất vui vẻ à. Ha ha..

- Cái gì? Ôi, vậy không có chỗ nào tìm được chỗ lớn như Phục Ngưu sơn, ta lại không phải thần tiên sống, sao có thể biết hắn đang săn bắn ở nơi nào, ha ha.

- Cái gì? Ồ, đó là đương nhiên! Hắn làm ra vẻ ta đây, nhưng là giữ chút thể diện cho người họ Trần kia, hai ngày nữa, nhất định sẽ về nha phủ làm việc, ha ha…

Tiết Hoài Nghĩa xuất thân từ nghề bán thuốc giả không ngờ lại là một tay thái cực cao thủ, khiến Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư ấn ở chỗ đó, việc chính chưa nói được câu nào, muốn đi cũng không có cửa.

Một lát sau rượu thịt được bưng lên, Tiết Hoài Nghĩa lại cho họ một bụng “thuốc giả”, hai vị Vương gia gọi người tới giúp vì choáng đầu hoa mắt và đi ra khỏi chùa Bạch Mã, trong đầu lúc đó vẫn còn luẩn quẩn tiếng cười hào khí ngất trời “ha ha” của Tiết Hoài Nghĩa.

***

Trên núi Phục Ngưu không có trâu, lại có khỉ.

Lúc này Dương Phàm và Tiểu Man đang sánh vai ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, bọn họ ngồi lên một thân cây bóng loáng đã lột sạch vỏ, hai người ngồi phía trước, nghe tiếng rít không ngừng của đàn khỉ trong rừng.

Đám khỉ này ước chừng phải ngoài trăm con, hầu vương không biết bị con mãnh thú gì tập kích, trọng thương tới chết. Đám khỉ mất đi thủ lĩnh, lập tức hỗn loạn.

Chúng túm năm tụm ba tụ lại một chỗ, thăm dò trong sự hiềm nghi, cơ thể cao lớn đứng trên cành cây nhìn xung quanh, muốn mời chào, có vài con thỉnh thoảng lại an ủi bạn đời của mình, có chút thúc giục những con khỉ khác đã hướng về nó hình thành nên một quần thể khỉ bắt đầu khiêu khích, thăm dò thực lực của đối phương.

Bởi vì không phải là phát động khiêu chiến với Hầu vương, mà là Hầu vương đã chết, đàn khỉ tranh giành chức vị, cho nên hình thành những sự phức tạp khác, sau khi sự ghen tuông qua đi, đàn khỉ sẽ bắt đầu đại chiến.

Không biết là còn khỉ nào phát động ra sự công kích đó, thế là đàn khỉ giống như nghe được mệnh lệnh mà xông lên. Mẫu hầu thét lên những tiếng chói tai, nhảy lên cành cây, chờ Vương giả xuất hiện.

Trên cỏ, trong rừng cây, từng con khỉ bắt đầu vật lộn, có con bị thương ở mắt, có con bị cắn mất ngón tay, có con lại bị nắm hết cả bộ lông…

Dương Phàm lẳng lặng nhìn, một đám khỉ lông vàng cường tráng rất lợi hại, thế là sự đối đầu của nó, một con khỉ mạnh cường tráng lông vàng và một con khỉ lông vàng đen kết thành liên minh, đồng thời tiến công tới nó. Mấy lần giao chiến, khỉ lông vàng mình đầy thương tích, cuối cùng cũng gào thét một tiếng chịu thua.

Con khỉ thắng lợi vểnh lông mày dương dương tự đắc, lắc lư cánh tay hướng tới những con khỉ cái, vừa rồi vẫn còn nhảy dựng lên với con khỉ lông đen kia, bổ nhào về phía nó, lại là một cuộc chiến kịch liệt, bị cắt đứt một đoạn chân của con khỉ lông đen vàng.

Con khỉ trèo lên một tảng đáo cao hơn ba người chụm lại. Rít lên một tiếng, cái đuôi liền dựng thẳng lên như một cái cờ. Chúng khi tập trung lại dưới tảng đá, ngẩng đầu nhìn nó, con khỉ cái nhảy lên dốc đá, chen chúc chà xát với nó, ném lông mày nhìn lên.

Tiểu Man xem thấy thú vị, không kìm nổi cười nói:
- Những con khỉ này thật thú vị.

Dương Phàm cũng cười, ôm eo nàng nói:
- Ừ, một đàn khỉ, lại cũng có vài phần tâm cơ.

Tiểu Man cười nói:
- Khỉ cũng có tính người mà. Nhưng cái gọi là tâm cơ của chúng nhìn vào mắt thật sự là rất buồn cười.

Dương Phàm vuốt mũi nàng, nhẹ nhàng nói:
- Dù sao cũng chỉ một đàn khỉ, bọn họ tự cho rằng tâm cơ cao minh, đương nhiên chúng ta thấy bọn chúng là đáng buồn cười rồi. Nếu không, vạn vật này không phải là loài người, mà là…

Dương Phàm nói tới đây, trong lòng bỗng rùng mình: Hắn, bây giờ có phải là một con khỉ đang tranh giành chức hầu vương không?

Trần Đông là Hầu vương hiện đang đứng đầu tại Hình Bộ Ti này, hắn chính là muốn ngồi thay vào đó, trở thành một tân Hầu vương.

Bất kể là kẻ đứng đầu có làm tư thế gì để chờ hắn vuốt ve khỉ cái, hay là những công hầu khác nóng lòng muốn thử lại không dám ra tay động thủ, đều chỉ có thể đợi thời khắc kết thúc trận đấu tranh giành của Hầu vương, mới có thể cúi đầu nguyện trung thành với người chiến thắng. Từ điểm này cho thấy, ngay cả cái con khỉ họ Phùng nịnh bợ bên cạnh hắn cũng không ngoại lệ.

Thắng rồi, giống như là Mỹ hầu vương của Hình Bộ Ti.

Bại rồi, hắn lại đẩy mọi người vào chân tường, ngay cả trốn trong một góc phòng ăn cơm thừa nước cặn cũng không có khả năng.

Tình cảnh này có khác biệt gì với cả đàn khỉ này chứ?

Nhưng, đàn khỉ này tranh giành chức vương là không có người can thiệp vào, hắn lại không giống, bên trên hắn còn có một Hoàng đế cữu ngũ chi tôn, vị Hoàng đế này bắt hắn tới Hình bộ, lại đặc ý dặn Uyển nhi chỉ ra cho hắn: phải nuôi hắn trở thành tai mắt mới của Hoàng đế. Hoàng đế sẽ không hỏi thăm những việc hắn làm ở Hình bộ sao.

Bầy khỉ thể hiện mọi tâm cơ, rơi vào trong mắt hắn và Tiểu Man, chỉ cảm thấy ngây thơ buồn cười. Giữa hai vị Lang trung của bộ Hình, Tam Pháp Tư nghe thấy, Ngụy vương và Lương vương có thủ đoạn tâm cơ với nhau, một khi thấy trong lòng Hoàng đế ở trên cao kia, bà ta lại là cách nhìn thế nào?

Hắn dùng thủ đoạn bầy bố Trần Đông, đó là một loại năng lực, Hoàng đế ở trên cao chỉ cảm thấy vui mừng, chỉ có thể cảm thấy mình biết nhìn người, không nhìn lầm hắn. Nhưng nếu khi hai thế lực lớn nhúng tay vào, Tam Pháp Tư tranh đấu gay gắt, lựa chọn của hắn là thế lực của ai càng lớn, có thể có được càng nhiều lợi ích từ ai, Hoàng đế còn có thể bảo đảm được tâm thái siêu nhiên này sao?

Hoàng đế muốn là bồi dưỡng tâm phúc của bà ta, chứ không phải vì một người có khả năng đắc lực vì kết đảng sao.

Trong rừng, chỉ còn lại sự sùng bái của bầy khỉ đối với tân hầu vương đang dương dương tự đắc kia, ái thê của tiền Hầu vương, cái con khỉ cái mặt đỏ kia đã dịu dàng kề bên cạnh nó, trở thành phi tử của nó, nó bây giờ là sự tồn tại cao nhất trong bầy khỉ.

Nhưng Dương Phàm chỉ cần một đạn chỉ là có thể lấy được tính mạng của nó. Sau khi bầy khỉ chém giết một lần nữa, lại sinh ra một vị hầu vương, cho tới khi hắn thỏa mãn mới thôi.

Còn trong Hình Bộ ti, quyết chiến của hắn và Trần Đông cũng tốt, sự tranh đấu giữa Tam pháp tư cũng được, thậm chí sự tranh giành giữa Ngụy vương và Lương vương cũng thế, một khi có kẻ được gọi là thắng lợi, có phải cũng có bộ dạng dương dương tự đắc như con Hầu vương kia? Chỉ cần sự tồn tại ở trên cao kia không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết tất, khiến bọn họ lại lần nữa bắt đầu lại từ đầu đó sao?

Một sự rùng mình xẹt qua trái tim Dương Phàm.

Tiểu Man cảm nhận được sự khác thường của hắn, cầm tay hắn, thân thiết hỏi:
- Lang quân sao vậy?

Dương Phàm nói:
- Ta nghĩ… đối với nhân cục trước mắt, ta biết nên làm thế nào rồi.

Đôi lông mày thanh tú của Tiểu Man nhíu lại, phát ra ánh mắt dò hỏi rất sinh động với Dương Phàm.

Dương Phàm ôm nàng vào lòng, vỗ vồ mái tóc mềm mại của nàng, hai chân vắt vẻo trên thân cây, hạ giọng nói bên tai nàng nói:
- Cái gì mà Hình bộ, Lại bộ, cái gì mà Đại lý tự, Ngự sử đài, cái gì mà Lương vương, Ngụy vương…, ha ha, tất cả những thứ ta làm, chỉ cần lo một chữ “công”, vậy là được.

Dương Phàm thuận tay bẻ một cành cây khô, búng ngón tay, bay đi vù vù, đánh vào cái đuôi đang vểnh lên của con hầu vương kia, con hầu vương đau kêu lên một tiếng, sợ nhảy xuống khỏi dốc đá, hét lớn một tiếng, liền dẫn đàn khỉ xông vào rừng.

Dương Phàm than khẽ một tiếng, nói:
- Nếu ta không thể lo liệu được một chữ “công”, mà lựa chọn ra một chỗ dựa vững chắc trong các thế lực các bên đang mời chào ta, cho dù lần này thắng, ta cũng bại rồi, hơn nữa là bại vĩnh viễn! nếu ta có thể lo được một chữ “công”, cho dù lần này bại rồi, ta cũng còn có cơ hội lần sau. Huống hồ, ta còn chưa bại.

Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn lên trời. Bầu trời xanh biếc, thăm thẳm một màu, trên không trung cao cao có mấy đám mây trắng nhẹ nhàng lướt qua, Dương Phàm nhìn màu mây đó, từ từ nói:
- Bởi vì…trên chúng ta còn có người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.