Dịu Dàng Đến Bên Anh

Chương 4




Sáng sớm ngày hôm sau, mấy tên quan chức Trung Quốc dẫn Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ rời khỏi nước Mỹ. Tuy Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ đã làm mọi cách đề mời chào, hi vọng Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ có thể ở lại nước Mỹ một thời gian, mà nếu như có thể trợ giúp cho các Tránh Thoát Giả của Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ tiến vào Ảo Giới Hoàng Kim Quốc Độ - Thành phố Vàng El-Dorado thì lại càng tốt nhưng mấy tên quan chức Trung Quốc đã từ chối thẳng luôn. Dù sao thì lần này trở về Trung Quốc bọn họ cũng còn rất nhiều việc phải làm gấp, vậy nên ngay buổi sáng hôm đó, cả bọn đã ngồi chiếc chuyên cơ xa hoa của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc để về nước.

Mà Bùi Kiêu thì từ lúc tạ ơn 
Cung Diệp Vũ vì được hắn hứa hẹn giúp đỡ ngày hôm qua thì tới bây giờ vẫn luôn trong trạng thái đau buồn, không nói lời nào. Mà từ đó thì hắn nhìn mấy tên quan chức kia cũng không thấy vừa mắt chút nào.

Ban đầu thì hắn chẳng qua chỉ là muốn thương lượng về vấn đề đãi ngộ với chính phủ một chút mà thôi. Thực tế thì hắn bầy ra thái độ làm cao cũng chỉ là để làm giá mà thôi, thế nhưng ai mà biết là sự việc lại đã phát triển đến tình trạng như thế này: người nhà hắn tử vong, hắn bị uy hiếp. Thậm chí thái độ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc còn là muốn đóng băng hắn, phong sát hắn, thà là không có một tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như hắn chứ không để cho hắn có thể bị sa đọa rồi sau này gây uy hiếp cho tổ chức.

Chuyện này hắn có thể hiểu được, nhưng lại không thể tiếp nhận nổi!

“Vụ tai nạn giao thông kia thì cũng thôi, dù sao cả hai bên đều có trách nhiệm. Lúc ấy ta vội về nhà nên quên không thắt giây an toàn, chuyện này cũng không trách ai được… Nhưng mà sau khi ta chết rồi, vốn đã bồi thường xong, vậy mà còn dẫn một đám lưu manh tới phá phách nhà ta? Còn giết cha ta! Thù giết cha, không thể không báo!”

Bùi Kiêu vừa yên lặng ngồi trong buồng phi cơ vừa lạnh lùng nhìn mấy tên quan chức kia, mà đám quan chức kia cũng bị hắn nhìn đến nỗi lông tóc dựng ngược, cả đám đều kiếm cớ đi đến khoang khác ngồi. Lúc này trong khoang chỉ còn lại có hai người Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, mà đương nhiên là Bùi Kiêu không thể nào làm mặt lạnh gì với Cung Diệp Vũ được, hắn thật sự rất chân thành kính nể và cảm kích người đàn ông này, vậy nên sau cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài rồi nhắm hai mắt lại.

“… Ngươi biết không? Ta thực ra cũng chả quan tâm gì tới Tổ Chức Linh Hồn cả. Không! Nói đúng ra thì đó là một loại tâm trạng giống như chán ghét vậy.”

Khi cả khoang phi cơ đang chìm trong yên lặng thì Cung Diệp Vũ bỗng nhiên mở miệng nói, đồng thời hắn cũng rút một gói thuốc là trong túi ra.

“ Đến đây! Nếm thử đi! Đây là đồ tốt mà ta phải dùng một thanh Thiên Sinh vũ Khí dung lượng 50 để đổi lấy đấy.” Cung Diệp Vũ vừa nói vừa rút trong gói thuốc lá ra một điếu rồi đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, sau đó mới cười nói với Bùi Kiêu.

Bùi Kiêu cực kỳ kinh ngạc nhìn Cung Diệp Vũ, nói chính xác là hắn đang nhìn gói thuốc lá trên tay Cung Diệp Vũ… Đây là thuốc lá sao?

Phải biết rằng giờ đây bọn hắn đã là linh hồn thể, tuy nói là vẫn có vị giác, xúc giác, cảm giác đau đớn các loại nhưng đó thực ra chỉ là một loại ảo giác mà bản thân linh hồn của bọn họ cho rằng có tồn tại mà thôi. Ví dụ như một người trước khi chết là người mù lòa, như vậy thì sau khi chết đi, linh hồn của hắn cũng sẽ cho rằng hắn vẫn mù lòa. Vậy nên không thể nào có chuyện ăn cơm hay uống nước gì đó rồi, cho dù là thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn để chạm vào vật chất nhưng chạm vào là một chuyện, ăn được vật chất lại là chuyện khác… Linh hồn mà cũng có thể hút thuốc sao?

Bùi Kiêu còn chưa kịp đặt câu hỏi thì Cung Diệp Vũ đã nói trước: “Linh hồn như chúng ta và người sống đương nhiên là có khác biệt rất lớn. Người sống là vật chất, chúng ta là ý thức. Đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, vậy nên chắc là ngươi khẳng định rằng chúng ta không thể nào ăn uống gì được đúng không? Ha ha, Thật ra thì cũng giống như người sống là vật chất thì có thể ăn vật chất khác, chúng ta là ý thức nên cũng có thể ăn ý thức khác.”

Cung Diệp Vũ vừa nói chuyện vừa lấy điếu thuốc là kia cho vào miệng ngậm, rồi từ đầu ngón tay hắn tức thì bắn ra một tia lửa điện màu tím, đầu điếu thuốc của hắn liền cháy lên. Sau đó hắn như thể rất hưởng thụ mà hít một hơi sâu, sau đó mới phun ra một vòng khói thuốc rồi nói tiếp: “Người sống mang những thứ cá thịt, gà vịt gì gì đó kia ra nấu nướng, sau đó ăn những thứ đó để lấy được năng lượng của chúng đúng không? Mà chúng ta thì là chấp niệm, là tư tưởng, nếu như muốn trở nên mạnh hơn thì cũng giống vậy, cần phải ăn chấp niệm, ăn tư tưởng… Ngươi biết rằng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như chúng ta có thể tự động trở nên mạnh mẽ phải không? Như vậy những tự do linh hồn kia thì phải làm sao đây? Bọn hắn vĩnh viễn không có cách nào để trở nên mạnh mẽ hơn sao? Không phải, bọn hắn cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn, chính là dựa vào phương pháp ăn uống để xử lý.”

Nói tới đây, hắn lại cầm bao thuốc trong tay đưa về phía Bùi Kiêu, mà miệng lưỡi của Bùi Kiêu cũng không nhịn được sự cám dỗ này nữa. Thật sự là từ sau khi chết thì hắn còn chưa chạm vào bất cứ một loại đồ ăn, nước uống hoặc là thuốc lá gì gì đó, vậy nên lúc này thấy linh hồn rõ ràng cũng có thể hút thuốc lá thì hắn đã vô cùng nóng lòng rồi. Lúc này hắn liền rút ra một điếu từ trong gói thuốc, rồi cũng học Cung Diệp Vũ bắn ra lửa từ ngón tay. Sau đó liền hít vào một hơi thật sâu, một cảm giác cay xè chỉ có khi hút thuốc lá từ yết hầu chạy thẳng vào trong phổi. Đương nhiên là linh hồn thực ra không hề có những khí quan này, nhưng hắn lúc này lại cảm thấy như mình là một người bình thường, có thể cảm nhận được vị khói thuốc lan truyền khắp cơ thể.

Lúc này Cung Diệp Vũ mới thu lại gói thuốc lá, rồi vừa ngồi cạnh hút thuốc vừa nói: “Chính là như vậy, đối với linh hồn thể như chúng ta thì chấp niệm và tư tưởng chính là lương thực của chúng ta, mà chấp niệm và tư tưởng thì lấy ở đâu ra đây? Không sai, chính là từ Thiên Sinh Vũ Khí.”

Nói tới đây thì Cung Diệp vũ lại thở dài: “Nói thật, ta rất hâm mộ đám gia hỏa nước Mỹ kia đấy. Cả hai cái ảo giới mà bọn hắn trông coi đều là những ảo giới có mức độ nguy hiểm cực thấp, tuy như vậy thì khả năng lấy được Thiên Sinh Vũ Khí mạnh như Tử Lôi Đao sẽ rất khó nhưng lại có thấy kiếm được số lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí cấp thấp. Trong số đám Thiên Sinh Vũ Khí này thì ngoài một bộ phận được cất giấu dự trữ và để chặt đứt tội nghiệt cho những kẻ quyền quý thì còn lại đều được đem tới Châu Âu để đổi lấy lương thực hoặc các loại vật liệu mà linh hồn có thể sử dụng. Vậy nên nếu xét theo điểm này thì Trung Quốc chúng ta đúng là thật sự kém hơn bọn hắn ở cái khoản xài sang này a.”

Bùi Kiêu cũng hít một hơi thuốc sâu rồi, sau đó mới tò mò hỏi: “Đổi như thế nào vậy? Thiên Sinh Vũ Khí là Vũ Khí cơ mà! Còn có thể chuyển đổi thành thuốc lá sao?”

Cung Diệp Vũ cười hắc hắc: “Đương nhiên là có thể rồi, dù sao thì chủ thể cấu tạo nên nó cũng là chấp niệm, với chúng ta thì nó cũng không khác gì vật chất với người bình thường. Nói đến điều này, ta lại phải nói cho ngươi một kiến thức mà có thể ngươi không biết. Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng ta đúng là chủ lực của Tổ Chức Linh hồn, địa vị rất cao là không cần phải bàn cãi, nhưng mà xét một cách tương đối thì còn có những linh hồn đặc thù còn hiếm thấy hơn chúng ta… Cái gọi là linh hồn đặc thù chính là những linh hồn có mang những năng lực đặc biệt. Bọn họ có lẽ không phải là Tránh Thoát Giả, cũng không có khả năng làm cho bản thân tự động trở nên mạnh hơn nhưng bọn họ lại có những kỹ năng đặc biệt mà ngay cả Tránh Thoát Giả cũng không có, ví dụ như một bé gái ở Châu Âu, chỉ khoảng mười tuổi nhưng lại có thể phát ra khí thế giống như ta vậy, chỉ khác là khí thế của nàng rất ôn hòa và khi ở trong trường khí thế của nàng thì cho dù là Tự Do Linh Hồn thông thường cũng sẽ không bị khí thế của Chân Ma cấp ảnh hưởng. Có biết chuyện này đại biểu cho điều gì không? Nó đại biểu cho việc Chân Ma cấp ở trước mặt nàng cũng không mạnh hơn là Nhập Ma cấp bao nhiêu. Vậy nên cô bé này chính là bảo bối của Tổ Chức Linh Hồn nước khác, được bọn hắn coi trọng cô cùng.

“Ngoài ra, ở Châu Âu còn có mấy Tự Do Linh Hồn có năng lực hòa tan được Thiên Sinh Vũ Khí, có thể đem Thiên Sinh Vũ Khí chuyển hóa thành chấp niệm thuần túy, sau đó có thể biến đổi những chấp niệm này thành các thứ theo như tưởng tượng của bọn hắn. Ví dụ như có thể tạo ra cả một bữa tiệc lớn, cũng có thể biến thành kẹo cao su hay thuốc lá gì đó. Tóm lại là chỉ cần chuyển hóa nó thành những thứ có thể ăn được thì khi chúng ta hấp thụ những đồ ăn hoặc là các thứ tương tự như thuốc lá này, chúng ta sẽ thu được từ 1% cho tới 10% số chấp niệm trong đó, đã hiểu chưa?”

Lúc này Bùi Kiêu mới hồi phục tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ. Hắn nhìn kỹ nửa điếu thuốc là còn lại trong tay, lúc này mới biết cái điếu thuốc này quý đến cỡ nào. Đây thật sự là thứ mà mọi Tự Do Linh Hồn trên đời đều khát vọng, thứ bảo bối có thể làm cho bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn giống như Tránh Thoát Giả… Thế mà Cung Diệp Vũ lại có thể dễ dàng cho hắn một điếu như vậy ư?

Cung Diệp Vũ nhìn thần sắc của hắn thì lập tức cười ha hả rồi lại dùng cái trò vỗ vai thật mạnh của hắn đập Bùi Kiêu một phát: “Bớt làm cái bộ dạng tiểu nữ nhi đó đi. Ta thích cho nên mới cho ngươi thôi, còn nếu như ta không muốn cho thì cho dù là khói thuốc thôi ngươi cũng đừng hòng lấy được của ta. Dù sao thì chỉ cần có thêm nhiều Thiên Sinh Vũ Khí thì chúng ta lại có thể đi Châu Âu để nhờ người kia đổi cho chúng ta càng nhiều vật chất hơn, cứ như vậy, tốc độ tăng trưởng sức mạnh của chúng ta sẽ càng nhanh hơn, ngươi dù sao cũng là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đúng không? Đợi sau khi về Trung Quốc, ngươi phối hợp cùng ta tiến vào Phong Đô, lúc đó còn không phải sẽ vác về cả đống Thiên Sinh Vũ Khí hay sao? Muốn hòa tan, biến hóa ra cái gì mà chả được, có khi còn có thể biến ra một bữa tiệc lớn ấy chứ. Nói thật là ta đã chết đi nhiều năm như vậy rồi mà cũng mới chỉ được hút có mấy gói thuốc mà thôi, với những đồ ăn khi còn sống, cho dù là cơm trắng thôi cũng cảm thấy khao khát vô cùng a… Trước kia chỉ có một mình ta làm chủ lực chiến đấu, thật sự là lực bất tòng tâm với Phong Đô, nhưng bây giờ có thêm ngươi rồi, chúng ta trở về Trung Quốc xong phải đi càn quét một trận mới được a!”

Bùi Kiêu nghe Cung Diệp Vũ nói mà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Có người đàn ông nào trên đời này mà không muốn được trở nên mạnh mẽ đây? Nhưng khi hắn vừa nghĩ tới việc trở về Trung Quốc thì tâm trạng lập tức trở nên sa sút, vậy là lại ngồi yên buồn bực hút thuốc lá. Một hơi rồi lại một hơi, chẳng bao lâu sau, điếu thuốc kia đã bị hắn hút hết cả, điều này làm cho Cung Diệp ngồi bên cạnh nhìn đau lòng không thôi.

“... Cung Diệp Vũ này, ngươi nói là ngươi thật ra rất chán ghét Tổ Chức Linh Hồn sao? Tại sao lại vậy? Chẳng lẽ là vì bọn họ xa lánh ngươi hay sao?” Bùi Kiêu yên lặng hồi lâu rồi bỗng mở miệng hỏi.

Cung Diệp Vũ khinh thường hừ một tiêng: “Xa lánh ta? Bọn hắn có xứng không, có dám không? Sở dĩ ta chán ghét tổ chức linh hồn như vậy thật ra là vì bọn hắn không phân biệt rõ quan hệ của “Tổ chức linh hồn” cùng chính quyền của người sống! Ngươi có biết không? Toàn bộ các Tự Do Linh Hồn và Tránh Thoát Giả trên thế giới, chỉ cần tồn tại được từ hai năm trở lên thì gần như đều là người đã từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau. Ngoại trừ chiến đấu bên trong ảo giới còn có ở bên ngoài khi quỷ quái thực thể hóa, đặc biệt là Chân Ma cấp chính là những siêu cấp cường địch của chúng ta. Vậy nên tình cảm giữa những người đã chết như chúng ta đều rất thân thiết... Nhưng mà những tổ chức linh hồn kia thì luôn có chuyện lục đục với nhau, mỗi tổ chức đều phụ thuộc vào quốc gia của mình nên đều cố gắng tranh thủ lợi ích cho quốc gia của họ. Ví dụ như những tư liệu về ảo giới mà chúng ta lấy được, bọn họ sẽ đi tranh giành nhau, thậm chí khi xuất hiện Tránh Thoát Giả mới bọn họ cũng muốn tranh nhau... Mẹ kiếp! Chúng ta đều là người đã chết a! Chính quyền của người sống quản chuyện của chúng ta làm cái mẹ gì! Chúng ta chỉ cần vì người sống chiến đấu là được! Thế nhưng bọn hắn căn bản không hiểu cái đạo lý này, bọn hắn thậm chí còn cho rằng tổ chức linh hồn là một đội ngũ của chính phủ... Quá là nực cười!”

“Vậy cho nên...” Cung Diệp Vũ bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc nói với Bùi Kiêu: “Ngươi không cần phải lo lắng về tổ chức linh hồn, phía đó đã có ta lo. Nếu bọn hắn dám làm gì quá phận thì ta sẽ rất vui lòng cho bọn hắn đẹp mặt. Ngươi cứ yaan tâm đi báo thù là được!”

“Đàn ông cần phải khoái ý ân cừu (1) như vậy!”

Lời bình:
Một con đường mới mở ra trước mắt Bùi Kiêu. Nhưng vẫn còn đó mối thù giết cha, liệu Bùi Kiêu sẽ báo thù cho cha như thế nào? Liệu có vì vậy mà hắn sa đọa hay không? Mời đón đọc chương mới nhất trên Truyện FULL nhé!

Chú thích:
1. Khoái ý ân cừu: ân oán phân mình, có thù tất báo, có ơn phải trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.