Dịu Dàng Đến Bên Anh

Chương 15




Tối hôm đó sau bữa tối mà phần lớn Annie lại không chịu ăn, Alex cầm theo tập vẽ và bút chì trèo lên phòng trẻ. Không muốn làm Annie sợ quá mức cần thiết, Alex đã sắp xếp cho bà Maddy tiếp tục có mặt trong thời gian anh và Annie trao đổi. Vui vẻ giúp đỡ, bà quản gia đã ngồi sẵn bên mép giường lúc anh đến.

Annie ngồi bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, hai ta siết chặt trong lòng, hai chân bắt chéo nơi mắt cá và móc lên thanh nổi chân ghế. Khi thoáng thấy Alex mở cửa phòng, chút hồng hào còn sót lại trên đôi má cô đã trôi tuột hết. Dù nỗi sợ anh đang lồ lộ nhưng cô không cố bỏ ghế để tìm kiếm bóng đêm trong góc nhà tăm tối như đã làm hôm trước. Không chắc liệu có phải Annie đột nhiên trở nên dạn dĩ hơn không, nên anh chỉ có thể cho rằng cô bạo dạn hơn là vì bà Maddy đang ngồi gần đó. Cô hiển nhiên là thấy an toàn chừng nào bà lão kia còn ở đây bảo vệ cô.

Dáng ngồi thẳng của Annie giúp Alex nhìn cô rõ hơn đêm trước, và những gì thấy được lại làm anh phiền não. Trong bốn ngày qua, cô đã xọp hẳn đi. Như bà Maddy nói, cô hầu như không ăn gì kể từ hôm cô Perkins bị đuổi việc, một vài miếng mỗi bữa và chẳng thêm gì nữa. Xét đoán qua vẻ gầy guộc của cô, anh chắc rằng cô đã khảnh ăn như vậy trong ba ngày đầu ở đây, điều này giải thích, chứ không phải biện minh, cho những cố gắng vụng về khi bắt cô ăn của bà bảo mẫu.

Sau buổi gặp gỡ này, Alex hy vọng Annie sẽ hợp tác thêm một chút và không tuyệt thực nữa. Nếu không, anh sẽ chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc cải tiến các phương pháp của cô Perkins. Dù không nghi ngờ khả năng chế ngự và ép cô ăn của mình, nhưng anh chẳng hề muốn phải đến nước đấy. Không có việc đó thêm vào danh sách thì cô cũng đã chịu đựng đủ khi ở nhà này rồi.

Ánh đèn tỏa sáng lung linh trên những lọn tóc sậm quăn, ngang bướng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, làm bật lên màu mắt, đôi mắt mà ngay lúc này làm anh nhớ đến những hồ nước xanh biếc, trong veo. Chiếc váy yếm hồng đã bạc màu thích hợp hơn cho một đứa trẻ, quấn quanh người cô còn rộng hơn trước, vải áo đã khá sờn, mềm mại bám lấy những đường cong ẩn dưới thân thể. Hoàn hảo trong vóc dáng nhỏ nhắn, đó là Annie, yêu kiều theo cách mà không hiểu sao lại rạng rỡ hơn những vẻ đẹp khiêu gợi trước kia anh đã từng bị cuốn hút.

Đề xuất biến cuộc hôn nhân này thành thật của bà Maddy đã chọn ngay lúc này để trở lại tâm trí anh. Anh ghét phải thừa nhận điều ấy nhường nào, thậm chí với chính mình, thì cũng bị cám dỗ phải thừa nhận nhường ấy. Cám dỗ đến khó tin. Khía cạnh thể xác của cuộc hôn nhân với một cô gái xinh đẹp thế này ở một mức độ cụ thể nào đó sẽ không phải là thứ thách cam go cho anh, hay cho bất cứ người đàn ông nào. Nhưng hơn thế, biến cuộc hôn phối này thành thật sẽ ít rắc rối hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu của anh. Thật không may, cảm giác tội lỗi, dù chỉ nghĩ đến tờ giấy hôn thú không thôi, cũng đã góp những viên gạch xây nên bức tường ngăn khiến anh dường như không thể quay đầu lại. Có những quy định lễ nghi phép tắc cần phải tuân thủ nếu một người đàn ông muốn tự tôn, và một cô gái với những khiếm khuyết như Annie là trái cấm.

Sau khi vặn to ngọn đèn, Alex vào bàn ngồi cùng Annie, kê ghế vào chỗ đối diện với cô, anh hy vọng rằng cô có thể thấy thư giãn hơn nếu giữ khoảng cách. Vì sắp giao tiếp với cô bằng việc vẽ tranh nên anh cho đây là một dấu hiệu tốt khi thấy cô có vẻ thích thú với tập vẽ và bút chì.

“Chào, Annie”, anh khẽ nói.

Kéo ánh nhìn ra khỏi tập vẽ, cô chăm chăm nhìn vào miệng anh. Nét mặt thể hiện rõ hơn cả ngôn từ rằng cô không hề nắm được những gì anh vừa nói. Thật không phải là khởi đầu đáng khích lệ. Bằng cách nào đó anh phải làm cô hiểu rằng việc ăn uống không liên quan gì đến vòng eo kia đang phình ra.

Được phủ gọn gàng bằng một chiếc khăn, đĩa đồ ăn tối của Annie đặt cạnh khuỷu tay anh, phần thức ăn gần như chưa được đụng đến tạo nên những ụ lồ lộ dưới lớp vải lanh. Đẩy tập vẽ và bút chì sang một bên, anh cầm đĩa, mở thức ăn và lấy dĩa xiên mấy hạt đỗ xanh. Đôi mắt biết nói phản chiếu sự bướng bỉnh của cô làm Alex ngạc nhiên cũng nhiều như thích thú, Annie ngay lập tức mím chặt môi lại. Cô rõ ràng không có ý định đầu hàng mà không đấu tranh.

Cảm thấy lo lắng hơn nhiều so với tình huống đã được đảm bảo trước đó, anh hy vọng là mình đã nở một nụ cười tự tin với cô rồi chạm đầu nhỏ của hạt đỗ vào môi dưới của cô. Ngay khi cảm nhận sự tiếp xúc, cô giật người lại, gần như theo phản xạ, rồi khinh thường nhìn vào răng dĩa. Cô chuyển vị trí làm ánh sáng từ ngọn đèn trên tường rọi thẳng xuống dọc mặt mình.

Trong phút giây dài như vô tận, Alex trân trối nhìn vào miệng cô, rồi chầm chậm hạ tay xuống. Quên hết những hảo ý của mình rằng khi có mặt phụ nữ cần chú ý việc dùng ngôn ngữ, giọng gằn lên với cơn thịnh nộ, anh nói, “Con quỷ cái máu lạnh!”.

Bị giọng điệu và âm lượng lớn từ giọng của anh làm giật mình, bà Maddy đứng phắt dậy. “Lạy Đức mẹ linh thiêng, chuyện gì vậy?”

Alex đứng lên khỏi ghế và đi vòng qua bàn. Trước bước tiến đột ngột của anh, Annie quờ quạng tránh ra. Trước khi cô có thể lao đi, anh đã túm lấy vai cô. Dù nét mặt hoảng sợ của cô bóp lấy trái tim mình nhưng anh níu chặt cô lại chỗ ngồi và một tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé của cô. Đôi mắt mở to, khuôn mặt cô trắng bệch ra như sữa, cô lập tức bất động, như thể cô sợ ngay cả việc thở.

Dĩ nhiên là cô ấy sợ rồi, anh nghĩ với sự nhạo báng bản thân gay gắt. Lý do nào mà cô ấy không chứ? Douglas đã gây ra tội ác tàn bạo nhất với cô, và bây giờ bị một người đàn ông mà cô chắc mẩm là một con quái vật giam giữ.

Run lên với những cảm xúc khó xác định, huống chi kiểm soát được chúng, Alex nhẹ nhàng xoa ngón cái lên môi dưới của cô. Những lỗ châm. Cơn giận dữ bất lực khuấy đảo trong anh. “Ôi, cưng à, anh rất xin lỗi.”

Bà Maddy quanh quanh bên chỗ khuỷu tay anh. “Cậu Alex?”

Cố gắng giữ cho giọng đều đều một cách cẩn thận. Alex nói, “Bà bảo mẫu đã đâm dĩa vào cô ấy?” Lỗi của tôi, một tiếng nói nhỏ thì thầm vang lên trong đầu anh. Tất cả là lỗi của tôi. Không bao giờ nữa, dù thời gian có eo hẹp đến thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ qua việc kiểm tra các giấy giới thiệu của người làm. Anh có thể đã không cảm thấy tồi tệ thế này nếu phải trả giá cho chính sự xao lãng của mình, nhưng thay vào đó một cô gái yếu đuối lại phải gánh chịu hậu quả. Vì vậy, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Đôi mắt xanh lục đau đớn với niềm thương cảm, bà Maddy đưa người về trước, tự xem những vết châm trên môi Annie. “Ôi, con bé tội nghiệp. Con mụ đó không nghĩ gì đến việc đã làm với con sao?”

“Rõ ràng là không”, Alex nghiến răng.

“Và chúng ta thì cứ làm công việc của mình ở dưới, không bao giờ đoán được.” Bà Maddy khẽ chạm tay vào mái tóc Annie. “Ta thề với con, con gái à. Ta mà biết thì ta đã tóm lấy con mụ phù thủy già trơ trẽn đó rồi.”

Annie không nghĩ ra tại sao cả hai người họ lại buồn khổ vì vài vết thương nhỏ xíu đã sắp lành của cô. Bà Maddy mắt ngấn nước, còn Alex, trông anh ta giận dữ đến đáng ngại, ban đầu cô lại cho rằng anh giận cô.

Nhưng không… Khi nhìn thật lâu vào mắt anh, cô thấy được những góc tối chứa đầy nỗi ân hận, và cô không nghĩ là anh có thể giả vờ. Thêm vào cảm nhận ấy, cái cách bàn tay anh giữ chặt lấy cằm cô thật quá đỗi dịu dàng, ngón cái mơn trớn bờ môi cô khiến da thịt cô ngứa râm ran. Rõ ràng anh cảm thấy rất tệ về cách bà bảo mẫu đã đối xử với cô.

Phản ứng của anh hoàn toàn đối lập với mọi thứ Annie đã chờ đợi ở anh. Tàn nhẫn, cô đã nghĩ về anh như vậy, kiểu người lấy tất cả những gì mình muốn, con ác quỷ loại bỏ bất cứ ai chắn lối đi của nó. Nhưng anh đang đứng đây, đường nét trên gương mặt anh căng ra, thân thể to lớn đang run lên vì cơn thịnh nộ không phải dành cho cô, mà là người đàn bà đã làm cô đau đớn.

Bao ngày qua, cô đã sống trong nỗi sợ anh thường trực. Nửa đêm, khi mọi người trong nhà còn đang ngủ, cô vẫn nằm thức chong chong mãi đến khi kiệt sức hoàn toàn, đăm đăm nhìn ra cửa, sợ hãi và tin rằng anh có thể sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Giờ đây, những cảm tưởng về anh đã vỡ tan, không phải từng chút từng chút một để cô có thể dần quen với sự thay đổi, mà giáng xuống như một đòn ác hiểm.

Như một sợi cao su đã bị kéo căng rồi lại được buông ra, Annie mềm nhũn với cảm giác nhẹ nhõm ngập tràn. Những gì đã xảy ra nhắc nhở cô phải thận trọng. Một phần trong cô không dễ gì quên được tất cả những lần cô đã bị lừa để tin người khác, rồi đến lúc nhận ra khi quá muộn rằng họ có ý định hại cô. Nhưng một phần khác trong cô lại muốn liều lĩnh tin tưởng người đàn ông này.

Độ ngốc nghếch đến cực điểm thì khỏi phải bàn, nhưng nhầm lẫn hay không thì cô cũng không thể cưỡng lại làm điều này. Có thể là do sự dịu dàng trong những động chạm của anh hay nỗi hối hận mà cô đọc được trong ánh mắt anh, hoặc cũng có thể là do cô thấy mệt mỏi với cảm giác sợ hãi. Giờ này, cô đã quá yếu vì đói, quá đau buồn vì bố mẹ ruồng bỏ nên chẳng phân tích nổi lý do. Cô chỉ biết rằng hơi ấm từ những ngón tay rắn rỏi của anh trên làn da cô khiến cô cảm thấy an toàn. An toàn tuyệt đối.

Điên rồ, thật điên rồ… Nhưng đó là những gì cô cảm nhận.

Khi anh cuối cùng cũng buông tay khỏi cô để ngồi xuống ghế, Annie mê mệt ngắm nhìn anh đến nỗi cô gần như không để ý đến bà Maddy đang thong thả bước về giường. Đêm nay anh mặc sơ mi trắng bẻ cổ và cổ tay rộng, giống mấy chiếc áo mà cha yêu thích. Nhưng chỉ giống đến đó thôi. Hai ống tay áo xắn trên cẳng tay cơ bắp, và thay vì thắt nơ, anh để cổ hở, đường xẻ trước hở hững hờ làm lộ ra cả vùng ngực nở nang. Dưới ánh đèn, làn da sạm nắng của anh bóng nhoáng, màu da sậm tạo nên sự tương phản nổi bật với đôi mắt màu hổ phách và hàm răng trắng đều, thẳng tắp của anh.

Không giống cha và tất cả những người quen ngạo mạn của ông, Alex Montgomery ăn mặc vì thoải mái hơn là thời trang, cô quả quyết vậy, phong cách của anh là sự coi thường, bất cần. Nhưng dù vậy, anh vẫn gắng thể hiện được một dáng vẻ oai vệ.

Ánh sáng lung linh phát ra từ những chiếc đèn treo tường nhảy múa trên gương mặt, tan chảy trên những sóng tóc cháy nắng rối bù của anh. Đầu hơi cúi, những đường nét như tạc trên khuôn mặt được phác họa bằng màu hổ phách, những phần phẳng trên khuôn mặt bị sấp bóng càng làm nổi lên sống mũi thẳng và sắc nét, quai hàm vuông vức, và những đường vạch lằn sâu đỡ lấy khuôn miệng. Bị mê hoặc, mắt cô đắm đuối vào môi anh, bờ môi trên được khắc sắc nét còn môi dưới đầy đặn và ẩm ướt.

“Chúng ta thử lại nhé?”, anh hỏi.

Biết rằng đó chỉ là tưởng tượng, nhưng Annie nghĩ mình thực sự nghe được giọng anh, sắc, thấp và trầm.

Điều này đã xảy ra với cô rất nhiều lần, tưởng tượng nghe thấy những thứ mà cô biết mình không thể. Những âm thanh vờ vịt, cô gọi chúng như vậy, nhưng tất cả những âm thanh ấy, chúng dường như hoàn toàn chân thật. Trước kia nó luôn xảy ra với những thứ bình thường, quen thuộc, giọng nói của mẹ, tiếng chó sủa, tiếng cửa đóng sập. Cách giải thích duy nhất cô nghĩ ra được là cô thấy những âm thanh ấy được tạo nên, biết từ trong ký ức của mình, và bởi vì trí óc cô mong mỏi được nghe, nên cô nghĩ mình nghe được thật.

Chỉ có điều cô chưa bao giờ được nghe giọng Alex Montgomery. Giọng cha mỏng và ít khàn hơn, vì thế Annie biết không phải mình đang nhớ lại và thay thế. Không. Dường như chẳng thể giải thích nổi, cô đã nghĩ rằng mình nghe được giọng người đàn ông này. Của người đàn ông này chứ không phải ai khác.

Một cảm giác gai gai bò dọc sống lưng cô.

Sau những gì đã xảy ra lúc ở thác nước, cô không thể nạo vét được đủ nhiệt tình để làm bạn với bất kỳ người đàn ông nào. Dù khao khát muốn tin Alex, nhưng lúc này với cô, anh trông xa cách đáng sợ qua bờ vai đó, một bức tường cơ bắp khổng lồ chắn giữa cô và mọi thứ cô ấp ủ yêu thương: mái ấm tuổi thơ, cha mẹ, cánh rừng cô yêu quý.

Anh cầm lại chiếc dĩa, xiêm thêm đỗ rồi đẩy ra trước cô. Cô gượng gạo liếc nhìn vú Maddy, mong bà sẽ can thiệp.

Nhẹ nhàng đẩy dĩa vào miệng cô, Alex đã lấy lại sự ý của cô, đôi mắt anh ánh lên niềm quyết tâm. “Giờ em đang giao tiếp với anh, Annie à, và anh nói là em phải ăn tối đi.”

Annie muốn giao tiếp với vú Maddy hơn, cảm ơn nhiều. Cô ước rằng trong bao điều, mình có thể nói với anh điều đó. Anh nghĩ cô muốn tiếp tục ở đây, bị giam cầm trong căn phòng u ám ngày này rồi lại qua những ngày tháng dằng dặc khác sao? Cô muốn về nhà. Để đạt được mục đích ấy thì cô phải gầy đi trong lần tới mẹ qua thăm.

Nhớ lại sức mạnh của những ngón tay anh, cô hít thật sâu trong nỗi bất an nơm nớp. Nếu anh quyết ép cô… Một cảm giác khủng khiếp, nhức nhối xuyên thẳng vào lồng ngực, gợi nhắc cô về lần không may nuốt miếng táo chưa nhai đầy miệng. Lệ hoen làm cay xè đôi mắt, và cô hấp háy dữ dội để xua chúng đi.

Mặt anh đanh lại, cơ hàm dồn vào rồi giãn ra lúc anh nghiến chặt răng. Cố tình tránh ánh mắt cô, anh nói, “Đừng có ngốc thế, thưa quý cô. Tôi không phải kẻ dễ bị nước mắt làm mủi lòng đâu. Em sẽ phải ăn. Chúng ta có thể làm theo cách nhẹ nhàng hoặc cứng rắn. Tất cả tùy thuộc vào em.”

Hão huyền hy vọng rằng có thể thuyết phục được anh như đã làm với bà Maddy nên Annie toàn phùng hai má. Ngay lúc đó, anh lắc đầu và quăng dĩa trở lại đĩa thức ăn của cô. Hành động đột ngột của anh làm cô giật thót và cúi đầu né tránh, ngộ nhỡ anh ta định bạt tai cô như mẹ vẫn thường làm. Bàn tay cứng đơ bất lực giữa không trung, anh chòng chọc nhìn cô một hồi lâu. Rồi, đôi môi mấp máy đôi chút như đang thì thầm, anh thốt ra một từ mà trước đây cô chưa từng được nghe hay thấy ai nói. Cô cau mày khó hiểu.

Thấy cô tỏ ra bối rối, anh rên rỉ thật rõ. Rồi anh xoa tay lên mặt và chớp mắt để khiến cô tập trung trở lại. Annie có cảm giác khó chịu rằng anh coi cô như một vấn đề vô cùng phiền phức và đang toàn tâm ước cô sẽ biến mất bằng phép nhiệm màu. Cô ước mình giúp được anh. Chớp mắt, biến mất. Không còn Annie nữa.

Khó nhọc lấy một hơi thật sâu xong, rất chậm rãi và súc tích, anh nói, “Annie, cưng à, em không béo.”

Nếu không béo, thì anh gọi là gì? Bụng cô chưa to đến mức khác thường, nhưng với tốc độ này thì nó sẽ sớm như vậy thôi. Chớm mùa bướm bay, cô còn nhìn được ngón chân mình qua rãnh ngực. Giờ thì tất cả những gì cô thấy được chỉ là cái bụng. Và tệ hơn là, váy yếm lúc nào cũng lấm lem ở đó. Cha mẹ không muốn cô nữa âu cũng là điều dễ hiểu.

“Bé yêu à, em phải ăn”, anh nói, nét mặt chuyển từ nghiêm nghị sang khích lệ. “Em không thể ăn vì anh sao? Anh không muốn ép em, và anh chắc là em cũng không muốn anh làm thế.”

Anh vươn người tới gần hơn và cô ngạc nhiên khi một tay anh ôm lấy má cô. Lòng bàn tay anh thật rộng và cực kỳ ấm áp đến nỗi cô bị lôi cuốn mạnh mẽ vào ý muốn vùi mặt trong đó để anh sẽ không thấy cô nức nở. Anh sẽ nghĩ cô chẳng khác gì một đứa bé lớn đầu mít ướt, nếu cứ thế này và vì những lý do giờ đây đã hoàn toàn biến mất khỏi cô, cô không muốn anh nghĩ vậy.

“Nghe anh này, hừm? Em không béo.” Khẽ mỉm cười, anh nhắc lại hai từ cuối. “Không béo!” Anh nói rồi đẩy đĩa thức ăn ra và với lấy tập vẽ. “Anh đã hy vọng là tránh được điều này, nhưng có vẻ như không còn cách nào khác nữa rồi. Chú ý kỹ nhé? Chỉ mất vài phút thôi.”

Khi bắt đầu vẽ, cái cau mày chăm chú làm vầng trán anh nhăn lại. Không nén nổi tò mò, Annie vuốt đôi má ẩm ướt của mình rồi ngồi thẳng lên một chút để nhìn được. Dù luôn phải lén lút nhưng cô rất thích vẽ vời. Có vẻ như Alex đang vẽ trên giấy một phụ nữ toàn thân đang đứng nghiêng.

Lúc quan sát anh vẽ, từ khóe mắt mình, Annie thấy đôi môi anh động đậy. Cô ngước lên cùng lúc thấy anh kết thúc bằng “... Anh e là mình không giỏi khoản này”.

Cô phải tán thành, nếu có thì anh cũng có rất ít khiếu nghệ thuật. Người phụ nữa anh đang vẽ có cái đầu trông giống một quả bóng méo mó hơn, và tóc cô ta trông như một lũ sâu đang ngọ nguậy. Từ đó, người phụ nữ trong bức hình đi từ tệ đến rất tệ, với chiếc mũi không khác gì mỏ chim và hai cánh tay như một đoạn dây thừng dày với các sợi bị tước cuối dây là những ngón tay. Càng thêm nhiều nét vẽ, bức tranh không phải chỉ xấu mà là kinh khủng.

Vì đã nhiều năm mẹ không cho phép phát ra âm thanh gì nên rất hiếm khi Annie bị thôi thúc bật cười. Nhưng lần này là một trong số những khoảnh khắc hiếm hoi đó. Alex trông có vẻ rất nghiêm túc về bức tranh, răng bặm xuống môi, đôi mày rậm cau lại lúc tập trung. Rõ ràng là anh đang tận lực với bức vẽ. Nhưng kể cả khi anh gắng làm cho bức phác họa trông đẹp hơn thì nó vẫn là một trong những nỗ lực đáng thương nhất cô từng thấy.

Để dằn tiếng khúc khích khó chịu đang dâng lên trong cổ họng, cô phải nín thở. Anh ngước lên ngay sau đó, và trong khoảng khắc ấy, anh dường như quên béng bức họa. Ngập đầy những băn khoăn, đôi mắt anh tìm mắt cô. Cô có cảm giác rằng anh cảm thấy cô sắp cười. Anh có vẻ không cáu kỉnh vì điều ấy, chỉ là bối rối. Và hỗn loạn.

Thời điểm ấy, Annie có cảm giác lạ vô cùng. Cảm giác như thể anh nhìn xoáy trong cô thay vì chỉ nhìn vào cô, rằng anh thấy bao điều trong mắt cô mà những người khác đã và chắc sẽ không bao giờ thấy. Cảm giác ngộp thở cuộn lên trong lồng ngực cô. Cô không thể rời mắt khỏi ánh nhìn của anh, không thể dịch chuyển để phá vỡ sức căng của nó.

Dù có là điều gì bận đến mình đi nữa, cuối cùng anh cũng giũ bỏ và bắt đầu vẽ tiếp, lần này người phụ nữ trong tranh có thêm một cái bụng to đùng. Dưới gầm bàn, Annie chạm tay lên bụng. Anh đang vẽ cô? Cứ như cảm giác được phản ứng của cô, anh lại nhìn lên, khóe môi khẽ uốn cong.

“Không được đẹp mắt lắm, anh biết. Nhưng hãy kiên nhẫn với anh nhé.”

Đẹp mắt? Cô không biết từ này. Bồn chồn, cô lại liếc vào bức vẽ.

Alex thêm vài nét cuối cùng vào bức vẽ. Rồi ngồi lùi lại ngắm nghía tác phẩm của mình. Hài lòng ra mặt, anh quay tờ giấy cho cô xem. Cô hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy trong chiếc bụng đang nhô ra của người phụ nữ, anh đã vẽ một đứa bé có thể nhận ra bằng chiếc mũ vải diềm xếp, chiếc váy dài và đôi giày len. Trong vài giây dài như vô tận, cô đăm đăm nhìn vào nó.

“Em bé”, anh nói chậm quá mức, vừa nói vừa gõ vào bức vẽ. Ra hiệu vào đĩa thức ăn, rồi chỉ vào đường kẻ tượng trưng cho miệng em bé trong tranh, anh nói thêm, “Em phải ăn. Để nuôi đứa bé. Em có hiểu không, Annie? Không phải em đang béo lên. Có một đứa bé đang lớn lên trong em.”

Chằm chằm nhìn anh trong nỗi đến choáng váng, Annie ôm chặt lấy eo mình. Chắc hẳn ánh mắt đã tố cáo nỗi hồ nghi của cô. Như thể thất vọng đến quá mức chịu đựng, anh quẳng chì viết xuống. “Vú Maddy, lại đây thử xem . Cô ấy không hiểu.”

Bà Maddy nhỏm dậy khỏi giường rồi tiến lại gần bàn. Giả bộ đang bế một đứa bé, bà bắt đầu đưa đi đưa lại, miệng cười rạng rỡ. Rồi bà chỉ vào bụng Annie. “Một đứa nhỏ, con gái à. Kỳ diệu không? Con của chính con đó. Nhưng con phải ăn thì nó mới khỏe mạnh và cứng cáp.”

Annie hiểu tất cả. Vấn đề là, cô không tin. Một đứa bé? Họ đang nói là cô có một đứa bé bên trong? Cô nhìn xuống bụng.

Khi Annie chăm chú nhìn vòng eo của mình, Alex lợi dụng giây phút này để ngắm nhìn cô. Có một lúc khi anh đang vẽ, anh thề rằng cô đã định cười, và đôi lúc, biểu cảm cô ngụ ý một nhận thức nhất định.

Nói thế không có nghĩa là các năng lực trí tuệ hay thiếu chúng là vấn đề lúc này. Vấn đề là cuối cùng cô cũng đã hiểu điều gì đã làm vòng eo mình phình ra. Anh có thể đoán cô đã hiểu được thông điệp bằng cái nhìn sửng sốt trong đôi mắt biếc của cô và cái cách cô tựa vào ghế rồi đặt hai tay lên bụng.

Chắc hẳn cô đang băn khoăn sao đứa bé có thể xoay sở để cư trú trong cô. Anh có thể giải thích điều này với cô thế nào đây? Qua mấy lớp áo vải lớp mỏng, cô nhấn ngón tay vào rốn rồi ngoáy xung quanh.

Alex ném tia nhìn vào bà Maddy. Hàng lông mày đỏ hoa râm nhướng lên chờ đợi, bà quản gia nhìn vào ánh mắt anh.

“Đừng có mà nghĩ thế”, anh nói.

“Nhưng con bé nghĩ...”

“Tôi mặc kệ liệu cô ấy có nghĩ mình nuốt phải hạt giống và nó nẩy mầm hay không, tôi sẽ không, tôi nhắc lại là sẽ không vẽ tranh đâu.”

“Con bé tội nghiệp!”

Alex hoàn toàn đồng ý với lời đánh giá đó. Annie rõ ràng là một cô gái đáng thương, và cũng chẳng khác gì một tội ác khi cô bị đẩy vào tình thế bế tắc thế này.

Nhìn cô lúc này, anh gần như có thể thấy cô đang ôm con trong tay, mái đầu phủ đầy tóc tơ của nó rúc vào ngực mẹ. Kể cả nếu cô ngớ ngẩn thì cũng không có nghĩa là cô không thể cảm nhận được yêu thương. Anh là ai mà nói được cô nghĩ hay cảm nhận thế nào về bất cứ điều gì? Hay bằng thước đo nào?

Khi những câu hỏi đó lấp đầy tâm trí Alex, hàng chục băn khoăn khác trỗi dậy làm anh hoang mang, không trả lời nổi bất cứ một câu hỏi nào. Đột ngột và gần như rõ ràng đến lóa mắt, anh chỉ biết rằng bà Maddy hoàn toàn đúng, không ai có quyền cướp đứa con từ tay người mẹ. Không một ai. Anh ắt hẳn đã điên rồ khi thậm chí dám nghĩ về điều ấy.

Trước khi cưới Anine, anh đã tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một việc làm tử tế. Anh đã coi nó như bổn phận của mình, không phải với mỗi Annie mà cả với đứa con của em trai anh. Ngay lúc này chẳng có lý do nào thật thuyết phục nữa.

Cảm giác nóng rát tạt vào mắt Alex khi anh nhìn Annie tiếp tục chọc vào rốn một cách hiếu kỳ. Anh đứng dậy làm chiếc ghế kêu kèn kẹt thật to. Dù có hứa với cha mẹ cô điều gì đi chăng nữa, sao anh có thể nỡ lòng chia tách hai mẹ con cô sau khi đứa bé ra đời? Câu trả lời thật đơn giản: Anh không thể.

Khoảng hơn một giờ sau, cuối cùng Annie cũng được ở một mình. Bị cửa sổ chắn song phân ra thành những sọc vằn thật rộng, ánh trăng đổ đầy vào phòng ngủ của cô. Được phác lên ánh bạc, đồ nội thất thực dụng và đồ chơi con trẻ bị lãng quên trong phòng khoác lên mình một nét đặc trưng rất thật. Những nét chạm khắc trên cửa tủ được bóng tối làm rõ nét trông nhang nhác mặt người. Con ngựa bập bênh trong góc phòng dường như đang thực sự khẽ động đậy, bờm và đuôi khẽ gợn sóng như có cơn gió nhẹ lướt qua. Annie ngỡ rằng mình nghe được giọng nói và tiếng cười của trẻ con, quá đỗi nhạt nhòa, quá đỗi xa xăm, từ thời xưa xa vắng.

Cảm giác diệu kỳ phủ ngập lấy cô. Nếu Alex Montgomery và bà Maddy không nói dối thì cô sẽ sớm có một em bé của riêng mình. Em bé nhỏ xíu của riêng cô. Ý nghĩ ấy làm cổ họng cô thắt lại vì hạnh phúc. Đôi khi sống trong im lặng thật cô đơn. Những con thú cưng duy nhất cô từng được phép sở hữu là những sinh vật hoang dã được cô thuần dưỡng: động vật trong rừng, mấy chú chuột trên gác mái nhà cô. Cô không có bạn bè là con người, và chẳng mấy hy vọng tìm được một ai.

Một em bé... Annie ôm chặt lấy eo, hạnh phúc đến khó lòng kìm nén. Ai đó của riêng mình để yêu thương. Đó là điều đẹp nhất từng xảy đến với cô, không một ngoại lệ. Đẹp đến độ cô gần như e sợ khi tin rằng nó có thể là sự thật.

Sau khi ngồi khoanh chân giữa giường, cô giữ đôi tay thật cung kính trên eo. Alex có vẻ tin chắc rằng em bé đang ở đây. Dù gắng hết sức, Annie cũng không nghĩ ra làm sao nó có thể vào trong người cô được. Quan trọng hơn là, rồi nó sẽ ra ngoài thế nào đây?

Tốc váy lên để khám phá kỹ hơn, cô lại chọc ngón tay thật sâu vào rốn, tự hỏi liệu lỗ rốn có thể xuyên vào tận trong bụng được không. Xem ra là không. Nhăn nhó, cô ấn mạnh hết sức có thể, không buông đến tận lúc bắt đầu thấy đau. Không, em bé chắc chắn không lẻn vào bằng đường này được, và cũng không chắc ra ngoài như thế.

Hồi Annie còn nhỏ, mẹ kể với cô rằng những em bé được ông tiên mang đến và đặt lên ngưỡng cửa nhà mọi người trong đêm. Đây dường như đã luôn là lời giải thích hết sức hợp lý với Annie, vậy nếu không phải các ông tiên mang tới thì những em bé có thể đến từ đâu nữa? Ngay cả những sinh vật đỏ hỏn trong rừng dường như cũng xuất hiện cạnh mẹ chúng như thể bằng phép màu. Tất nhiên là trừ loài chim ra. Annie biết chim nở ra từ trứng. Chim mẹ, giống gà mái nhà, đẻ trứng rồi ngồi lên đến khi trứng nở ra con non.

Có thể nào những eo bé cũng nở ra từ trứng? Có lẽ mẹ đã dối cô, và rốt cục thì các em bé không phải được các ông tiên mang đến. Ý nghĩ đó làm tim cô đập nhanh hơn. Lại xòe bàn tay đặt lên ao, cô ấn nhẹ lên vùng bụng tròn tròn. Nếu có một quả trứng ở đây thì nó chính là quả to nhất. Chắc chắn nó sẽ sớm ra thôi.

Và rồi sao? Cô quá nặng nên không thể ngồi lên mà không làm vỡ trứng. Thế thì cô có thể làm gì với nó đây? Nếu để bị lạnh, gà và chim non trong trứng sẽ không bao giờ nở ra. Annie ngờ rằng chúng bị chết.

Dù đêm hè nóng nực, cô vẫn thấy ớn lạnh khi nghĩ đến em bé đang chết dần trong trứng vì không đủ ấm. Cô nằm xuống rồi kéo tấm chăn bông đến tận cằm. Cô không thể để em bé chết được. Cô thật sự không thể. Cô phải nghĩ cách để giữ ấm cho nó. Nhưng làm thế nào?

Khi hơi ấm từ tấm chăn bắt đầu bao bọc lấy mình, Annie đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó. Khi quả trứng ra ngoài, cô có thể cùng với nó nằm dưới tấm chăn lông. Nhiệt độ cơ thể cô sẽ giữ cho em bé thật là ấm áp, đến khi nó nở.

Alex rót cho mình thêm một ly uýt-ki, cố nhớ mình đã uống đến cốc thứ bao nhiêu, rồi chửi rủa chuyện đếm chác. Anh không muốn nghĩ. Anh không muốn cảm nhận. Mục đích của anh là uống cho say mềm.

Uống vì Annie, anh nghĩ, dốc hết ly rượu. Hai hớp uýt-ki chảy dọc vào bụng anh, đốt thành lối mỗi tấc nó chảy qua. Anh cắn chặt răng rồi lấy mu bàn tay chùi miệng.

“Cậu Alex!”

Giọng thì thầm sửng sốt của bà Maddy xé tan bầu không gian tĩnh lặng. Alex ngồi thẳng trên ghế, quay ra và khó nhọc lắm anh cuối cùng cũng gắng gượng tập trung vào bà. “Chào vú Maddy. Muốn tham gia không?”

Chống tay lên cặp hông béo tròn của mình, bà sầm sập bước qua tấm thảm Ba Tư. Ném cái nhìn nảy lửa vào bình uýt-ki, bà tặc lưỡi vẻ ghê tởm. “Cậu định làm gì mà ở đây nốc rượu vào lúc khuya khoắt thế này? Mới sáng nay uống và giờ lại uống. Thật chẳng giống cậu chút nào, nếu cậu không phiền lời tôi. Và uýt-ki ư? Tôi nghĩ cậu thích brandy.”

“Vú Maddy à, thỉnh thoảng thằng đàn ông cần một thứ gì đó tê cay hơn brandy chứ.”

“Cứ làm như nó giải quyết được rắc rối của cậu ấy?”

Bà nắm được thóp Alex. “Tôi đâu có hy vọng giải quyết được các vấn đề của mình”, anh thừa nhận. “Chỉ là để quên chúng đi thôi.” Anh đưa cho bà một ly. “Chúc vú mọi điều tốt đẹp.”

“Hừm. Vậy cậu đang cố quên chuyện gì?”

Alex suy nghĩ câu hỏi đó thật lâu. “Bị đày đọa nếu tôi có thể nhớ được.”

“Thượng đế phù hộ chúng ta.” Bà ngồi lên tay vịn ghế chéo cánh với anh. Sau một lúc nhìn Alex, khi anh đổ đầy rồi lại nốc hết ly rượu, cuối cùng bà nói, “Vì con bé đúng không? Đó là chuyện làm cậu phiền muộn. Cậu bị ràng buộc bởi lời hứa sẽ đưa nó trở về với mẹ, nhưng trái tim mách bảo cậu rằng như thế là sai lầm, cực kỳ sai lầm.”

Kệ cho vú Maddy nói trúng tim đen. Alex rót thêm ly nữa rồi ngồi ngả ra trước để chống hai cùi chỏ lên đầu gối. Tìm được đầu gối có vẻ cũng hơi là vấn đề. Lúc xoay xở tìm, anh phát hiện ra chúng còn lảo đảo dữ dội hơn cả ghế ba chân. “Tôi sẽ làm cái quái quỷ gì đây, vú Maddy?”, cuối cùng anh cũng cất tiếng hỏi.

“Những gì cậu luôn làm”, bà nói nhẹ nhàng.

“Và đó là cái gì?”, anh độp lại, tức tối vì những gì anh hiểu là sự thoái thác.

“Điều đúng đắn.”

Anh rên lên. “Vậy điều đúng đắn là cái gì? Tôi đã hứa với bố mẹ cô ấy, khốn kiếp. Trong đời mình, tôi không bao giờ bội ước.”

Khoảng lặng thật lâu phủ lên hai người. Cuối cùng bà Maddy nói, “Cậu cũng đã hứa với Chúa phải không? Theo tôi, nếu phải lựa chọn tôn trọng lời hứa với Chúa và với con người, cậu sẽ luôn chọn Chúa”.

Alex cười cay đắng. “Nghĩ như thế, nghe thật đơn giản, nhưng không hề. Chắc chắn vú sẽ lục tìm súng săn nếu tôi nói với vú điều này, nhưng dù gì tôi vẫn sẽ nói. Từ khi đưa Annie về đây, tôi phát hiện ra rằng chân giá trị của tôi đã bị hoen ố một chút quanh rìa. Tôi khá ái ngại phải ở một mình với cô ấy.”

“Sao lại không?”

Alex ngước lên, tự nhiên thấy tỉnh táo hẳn. “Lạy Chúa lòng lành, vú Maddy ơi. Tôi cũng phải vẽ tranh cho vú sao? Trí óc cô ấy có thể bị suy giảm, nhưng mặt khác, cô ấy rất xinh đẹp.” Thấy nét mặt bà quản gia vẫn ngây ra, anh thầm chửi thề. “Chuyển sang thuật ngữ để vú hiểu được thì tôi là một thằng khốn dâm đãng. Như thế đã đủ rõ chưa?”

Đôi mắt màu lục của bà Maddy bắt đầu lấp lánh. “À”, bà nói.

“À? Đó là tất cả những gì vú nói được sao? Chúa ơi, vú Maddy. Tôi không giỡn đâu. Buổi sáng hôm đưa cô ấy về nhà, tôi...” Anh chợt ngưng lại, xoáy rượu trong ly cho đến khi sánh ra khỏi miệng và rồi anh thốt ra tiếng thở dài rã rời. “Nếu tôi giữ cô ấy ở đây thì cô ấy sẽ luôn luôn trong tầm với. Sau một khoảng thời gian nữa tôi sợ rằng một chút do dự còn vương lại của mình có thể bị cuốn bay theo gió bụi.”

“Cậu không bao giờ đụng vào con bé trừ khi nó sẵn lòng, và cậu biết rõ mà. Tại sao ư, tôi dám cả gan nói rằng cậu sẽ giết bất cứ kẻ nào định làm chuyện đó. Tôi hết sức ngạc nhiên khi cậu để thằng Douglas đi khỏi đây mà vẫn nguyên vẹn.”

“Nó thiếu chút nữa thì không nguyên hình nguyên trạng rồi”, Alex thừa nhận. “Đã có lúc tôi gần như bóp nghẹt nó. Giờ tôi bắt đầu tự vấn liệu mình có giống nó nhiều hơn tôi nghĩ không.”

“Đừng có lố bịch như thế. Cậu không giống nó chút nào cả. Chưa bao giờ, kể cả lúc hai người còn bé. Nó bắn những con chim non trên cây. Cậu nẹp cánh và săn sóc con chim cho đến khi khỏe lại. Nó đá con chó. Cậu nài xin nhà bếp một bữa thật to để con chó phấn chấn hơn. Năm tháng trôi qua, nó chỉ càng thêm độc ác và cậu theo sau, cố gắng sửa lỗi lầm cho nó.” Bà nhoài người ra ân cần đặt tay lên vai anh. “Alex, cậu bé của ta, cậu khác Douglas một trời một vực.”

Anh nhắm nghiền mắt lại. “Những gì nó làm với Annie không thể sửa chữa được, vú Maddy à. Và tôi e rằng nếu giữ cô ấy ở đây, tôi sẽ chỉ làm tổn thương cô ấy nhiều hơn.”

“Tình yêu không có những ranh giới rõ ràng”, bà nhắc anh. “Và cậu sẽ cho Annie rất nhiều tình yêu nếu giữ nó ở đây. Có thể không phải thứ tình yêu của một người đàn ông luôn dành cho vợ mình, nhưng dẫu sao cũng là tình yêu, và đó còn nhiều hơn những gì con bé sẽ có là đằng khác. Còn về những nỗi sợ hãi của cậu? Theo tôi, cậu đã nhổ lông ngỗng bằng cách cưới con bé rồi. Bây giờ tất cả điều cậu có thể làm là chờ đợi xem lông vũ sẽ mọc ra sao.”

Nói xong những lời uyên thâm đó, bà Maddy rời thư phòng. Cánh cửa đã khép một lúc lâu mà Alex vẫn ngồi và đăm chiêu nhìn những họa tiết rối rắm trên thảm nhà. Khi anh nói với ông bà Trimble về quyết định liên quan đến Annie thì những chiếc lông vũ sẽ bay lên, tất nhiên. Một trận bão tuyết lông vũ thực sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.