Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 40: Nghi Ngờ




Máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống dât, Lãnh Như Tuyết đã không biết làm thế nào để hình dung nỗi đau tựa như trong lòng mình, hắn cảm thấy trong lòng hắn trống không, thậm chí dường như ngay cả linh hồn cũng bị mất.

Lãnh Như Phong thấy bộ dạng đau khổ của Lãnh Như Tuyết, lòng hắn ta cũng đau như cắt.

Hắn ta men theo dấu vết của xe ngựa, một đường đuổi theo đến bên vực sâu, sau khi nhìn thấy trên vực, có dấu vết của xe ngựa rơi xuống, sự khó chịu trong lòng hắn tuyệt đối không thua gì Lãnh Như Tuyết.

Hễ nghĩ tới Ưu Vô Song không rõ tung tích, và có thể đã chết, tim hắn ta cứ như đang rỉ máu, hắn ta hối hận vô cùng, hắn ta tự trách bản thân, hắn ta không nên đồng ý đưa nàng rời khỏi thất vương phủ, nếu như không phải hắn ta, nàng ấy bây giờ vẫn còn yên ổn ở trong thất vương phủ, là hắn ta, chính hắn ta đã hại chết nàng!

Hắn ta là đầu mối tai họa, nay lại có tư cách gì chỉ trích Lãnh Như Tuyết?

Sắc trời, đã bắt đầu hé sáng, huynh đệ hai người cứ giữ tư thế ngẩn người ấy đứng trước gian khách điếm đơn sơ, nhưng lại nhìn có vẻ cực kì quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi tiểu trấn đã bắt đầu xuất hiện dòng người, Lãnh Như Tuyết mới từ từ đứng dậy, khàn giọng, mặt không biểu cảm nhìn Lãnh Như Phong nói: “ở đâu? Đưa ta đến đó.”

Lãnh Như Phong biết ý định trong lời nói của Lãnh Như Tuyết, hắn ta lẳng lặng gật đầu, sau đó quay người lên ngựa.

Trên đường đi đến vực sâu, vẫn còn lưu lại rõ rệt vết xe ngựa và vó ngựa từng đi qua.

Trên đường không ai nói gì, hai người cưỡi ngựa, đến nơi vực sâu xe ngựa rơi xuống, sắc trời lúc này đã sáng hẳn, dấu vết của xe ngựa, biến mất nơi vực sâu, hiện ra thật rõ ràng.

Bên trên vực thẳm, vẫn còn không ít vết vó ngựa.

Hai tay Lãnh Như Tuyết siết chặt lại, bàn tay bị thương, bị chạm đến vết thương, máu tươi lại một lần nữa nhỏ xuống.

Hắn xoay người xuống ngựa, dọc theo vết tích xe ngựa lưu lại, từng bước từng bước đi đến gần vực sâu, nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy, hắn không nhịn được tuyệt vọng gầm to, sau đó quỳ mạnh xuống đất.

Một giọt nước mắt, xuất hiện ở khóe mắt của hắn, sau đó dọc theo khuôn mặt vì cực kì đau khổ mà khẽ nhăn lại của hắn rơi xuống vực sâu không đáy.

Lãnh Như Phong lẳng lặng đứng bên cạnh, hắn ta lần đầu tiên nhìn thấy người đệ đệ trước nay vốn bình tĩnh của mình kích động như vậy.

Hắn ta còn nhớ, mấy năm trước, vào ngày Liên Đường xuất giá, hắn cũng rất đau khổ, nhưng hắn lại không làm ra việc kích động như vậy.

Nhìn Lãnh Như Tuyết quỳ bên vực sâu, lòng Lãnh Như Phong đột nhiên có cảm giác, người quỳ bên bờ vực thẳm kia chỉ là một cái xác không, phảng phất như linh hồn của hắn đã rời đi.

Gió lạnh, nhẹ nhàng thổi qua, cây cối xung quanh phát ra âm thanh xào xạc, xung quanh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức, thậm chí có thể nghe được tiếng tan vỡ của trái tim.

Không biết qua bao lâu, Lãnh Như Tuyết tê dại đứng dậy, phảng phất như hắn trong phút chốc đã tiều tụy đi rất nhiều, hắn mặt không biểu cảm nhìn Lãnh Như Phong, sau đó quay người, động tác cứng đờ tiến về phía vực thẳm.

Lãnh Như Phong nhíu mày, nhanh bước tiến lên trước, kéo lấy hắn: “Như Tuyết, ngươi định làm gì?”

Tuy nhiên, trả lời Lãnh Như Phong lại là một cú đấm mạnh của Lãnh Như Tuyết!

Đôi mâu thâm trầm của hắn đầy vẻ lạnh băng, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, trầm giọng nói: “huynh không có tư cách biết, là huynh, là huynh đã hại chết nàng, là huynh!”

Lời nói vừa dứt, Lãnh Như Tuyết một lần nữa đấm mạnh vào mặt Lãnh Như Phong.

Máu tươi, dọc theo khóe môi của Lãnh Như Phong chảy xuống, hắn ta lẳng lặng nhìn Lãnh Như Tuyết, không hề ra tay đánh trả, qua một lúc sau, mới thê thương cười một tiếng, lầm bầm: “ngươi nói không sai, đều là ta, là ta, là ta đã hại chết nàng ấy! Ha ha…….”

Giọng cười thê lương của Lãnh Như Phong, vang vọng khắp sơn cốc, ngoài xa, cứ như đang hồi ứng, thầm vang lại âm thanh ấy, khiến người khác không khỏi sởn tóc gáy.

Qua một lúc lâu, Lãnh Như Phong ngừng cười, sau đó không chút lưu tình đánh thật mạnh vào mặt Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, người không có tư cách chỉ trích ta nhất chính là ngươi! Nếu không phải là ngươi và Liên Đường tình cũ chưa dứt, nàng ấy sao lại thương tâm muốn ta đưa nàng ấy rời khỏi? Người thật sự hại chết nàng ấy, không phải ta, mà là ngươi! Là ngươi…………”

Không đợi Lãnh Như Phong nói hết, Lãnh Như Tuyết hai mắt đỏ ngầu, căm hận nhìn Lãnh Như Phong, tức giận nói: “ta không hề tình cũ chưa dứt đối với Liên Đường! Nếu như là vậy, ta………..”

Lãnh Như Phong cắn răng ngắt lời Lãnh Như Tuyết, phẫn nộ nói: “Lãnh Như Tuyết, đừng để ta coi thường ngươi, nếu như ngươi là một nam nhân, thì đừng đổ sai lầm của mình lên đầu người khác! Không sai, nếu như ta không đưa nàng ấy rời khỏi, thì sẽ không xảy ra chuyện như vầy, nhưng mà, ngươi đừng quên, ai mới là kẻ ép nàng ấy phải rời đi! Nếu như ngươi đã từ bỏ Liên Đường, tại sao không nói rõ với nàng ấy? Ngươi có từng nghĩ qua, ngươi đón Liên Đường vào thất vương phủ, nàng ấy sẽ thương tâm tuyệt vọng, đau khổ không bằng chết?”

Nói đến cuối cùng, Lãnh Như Phong cơ hồ gào lên thành tiếng.

Lãnh Như Tuyết sửng sờ, sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi, hai mắt đầy nỗi đau khổ nói không thành lời.

Thì ra, thì ra tất cả đều là lỗi của hắn, đây căn bản không thể trách Lãnh Như Phong, là hắn, là hắn không nói rõ với nàng quan hệ giữa hắn và Liên Đường, cho nên mới khiến nàng hiểu lầm, khiến nàng thương tâm.

Là lỗi của hắn, người thật sự hại chết nàng, thì ra chính là hắn, hắn mới chính là hung thủ hại chết nàng!

Nỗi đau khổ không thể chịu đựng, khiến Lãnh Như Tuyết phút chốc ngã quỵ, cơ thể cao to của hắn, một lần nữa quỳ sụp xuống đất, phát ra một tiếng gào tuyệt vọng đau đớn tựa dã thú.

Tuyệt vọng, thắt chặt lấy tim hắn, khiến hắn cơ hồ không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.