Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 28: Thành Công Rồi!




Nói nới đây lòng Vân Nhi bất giác có chút phẫn nộ, vương gia rõ ràng đã sắp thành thân cùng tiểu thư, nay sao lại có thể đối xử như vậy với tiểu thư? vương gia làm sao có thể ngay lúc này, dẫn người nữ nhân khác xuất hiện trước mặt tiểu thư? Không lẽ, vương gia không biết, như vậy tiểu thư sẽ đau lòng sao?

Tiểu thư yêu vương gia như vầy, không lẽ trong lòng vương gia không có chút tình cảm với tiểu thư sao? Nếu như là vậy, khi ấy hà tất ép buộc tiểu thư lưu lại thất vương phủ? Lại hà tất muốn cưới tiểu thư làm phi chứ?

Nếu như những ngày trước, nàng ta còn cảm thấy vương gia thập phần ân cần, vì tiểu thư mà đưa đi hết những thị nhân trong phủ, nàng ta còn tưởng vương gia làm như vậy là vì tiểu thư, nhưng nay theo nàng ta thấy thì, hắn ta làm như vầy, căn bản không phải vì tiểu thư, mà là vì người nữ nhân hôm nay!

Ưu Vô Song nghe thấy Vân Nhi nhắc đến Lãnh Như Tuyết, lòng bất giác khẽ nhói đau, nàng bây giờ không muốn nghe thấy tên hắn nhất, bởi vì, hễ nghĩ đến hắn, sẽ khiến nàng cảm thấy cùng thống khổ, bi ai khôn cùng.

Vì nàng sợ tổn thương, nên luôn cự tuyệt yêu người khác, nhưng, chính lúc nàng buông xuông, chấp nhận hắn, tin tưởng hắn, thì lại phát hiện, nàng chỉ là một con hề, bị hắn đùa giỡn trong tay mà không hề hay biết.

Nàng tưởng rằng hắn thực sự yêu nàng, bởi vì, ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu biết bao, nhưng khi nữ tử tên Liên Đường ấy xuất hiện, nàng lại bi ai phát hiện, bản thân chẳng qua chỉ là một vật thay thế!

Nghĩ tới ánh mắt hắn nhìn ả ta đầy bao thương yêu, và còn ánh mắt hắn nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua sự xin lỗi sâu sắc, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười tự nhạo báng.

Hắn cảm thấy có lỗi với nàng sao? Nếu như là vầy, tại sao lại không giải thích? Tại sao không nói cho nàng biết, tất cả chân tướng?

Không lẽ, trong lòng hắn không hề có chút hình bóng của nàng? Nàng trong lòng hắn, thật sự chỉ là một vật thay thế thôi sao? Hắn làm sao có thể, có thể ngay trước mặt nàng, đưa người nữ tử khác vào trong thất vương phủ? Thậm chí ngay cả giải thích cũng không cho nàng?

Lòng Ưu Vô Song đầy thê lương, trái tim nồng nhiệt, đã bị hành động của hắn làm cho dần dần đóng băng, có lẽ, đã đến lúc buông tay rồi chăng?

Sớm biết những lời nói đường mật kia chẳng chịu được một đòn, nhưng nàng vẫn ngu ngốc chui đầu vào, những gì bây giờ xảy ra, là nàng tự chuốc lấy, không thể trách người khác.

Có trách, chỉ có thể trách nàng khi ấy không hiểu hắn, không biết lai lịch của những bông Liên Đường ấy, không biết việc của hắn, không biết tình yêu thật sự trong lòng hắn!

Nhìn bộ dạng lạc mạc của Ưu Vô Song, lòng Vân Nhi đến cùng vẫn không nhịn được, an ủi nói: “tiểu thư, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm, người và vương gia sắp thành thân rồi, không phải sao? Bây giờ người đừng nghĩ nhiều như vậy có được không?”

Thành thân Ưu Vô Song cười cay đắng, nhỏ tiếng nói: “Vân Nhi, không lẽ ngươi không nhìn ra sao? Người hắn yêu thật sự không phải ta, cuộc hôn sự này, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi!”

Vân Nhi nghe lời của Ưu Vô Song, trầm mặc không nói gì, nàng ta không ngốc, việc hôm nay, còn có thái độ của vương gia đối với nữ tử đó, nàng ta nhìn thấy rất rõ, ngay trước mặt tiểu thư, bỏ mặc không quan tâm tiểu thư, nhưng lại đưa người nữ tử kia vào thất vương phủ, việc này chứng minh, vị trí của người nữ tử kia trong lòng vương gia, quan trọng hơn tiểu thư.

Một trận bước chân truyền đến, ngắt đi sự trầm tư của hai chủ tớ, âm thanh quen thuộc của Lãnh Như Phong truyền lại: “Vô Song, nàng vẫn ổn chứ?”

Ưu Vô Song quay đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Lãnh Như Phong, nàng cười thê lương, sau đó nhìn Lãnh Như Phong, hỏi: “Lãnh Như Phong, ngươi quen một nữ tử tên Liên Đường không?”

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Lãnh Như Phong khẽ sửng sốt, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp, nhưng, hắn không trả lời câu hỏi của Ưu Vô Song, mà quay đầu sang nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngay hãy ra ngoài trước!”

Vân Nhi không nói gì, chỉ ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Đợi khi Vân Nhi bước ra, Lãnh Như Phong mới lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, chầm chậm hỏi: “Vô Song, nàng làm sao biết được Liên Đường?”

Ưu Vô Song cười khổ, không trả lời câu hỏi của Lãnh Như Phong, mà nói: “Lãnh Như Phong, ngươi biết đúng không? Ngươi biết việc hắn và Liên Đường, đúng không?”

Lãnh Như Phong có chút không tự nhiên quay đầu đi nơi khác, qua một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “Vô Song, việc ấy đã qua rồi, nàng hà tất nhắc lại? Nàng và Như Tuyết cũng sắp thành thân, đừng suy nghĩ nhiều nữa!”

“thành thân?” biểu tình Ưu Vô Song vô cùng thê lương, nàng nhìn Lãnh Như Phong, lẩm bẩm: “sẽ không đâu, ngươi biết không? Liên Đường đã trở về bên cạnh hắn, Liên Đường đó, người nữ nhân hắn yêu, bây giờ đang ở thất vương phủ!”

Lãnh Như Phong nghe thấy lời Ưu Vô Song nói, vội quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, thất thanh nói: “nàng nói gì? Sao có thể?”

Ưu Vô Song trầm mặc, nàng cũng không biết, không biết tại sao. Nàng chỉ biết, tim nàng đang rất đau rất đau.

Có lẽ nhận ra được sự qua khích của mình, Lãnh Như Phong hít một hơi sâu, giọng điệu của bình tĩnh lại, hỏi: “Vô Song, đây là thật sao? Việc này xảy ra khi nào?”

Ưu Vô Song khẽ gật đầu, sâu thẳm trong thâm tâm tràn ngập đau đớn, khiến nàng không có cách nào trả lời Lãnh Như Phong.

Qua rất lâu, nàng mới miễn cưỡng nở nụ cười cực kì khó coi, nhìn Lãnh Như Phong, giọng điệu vô cùng khó khăn: “Lãnh Như Phong, ngươi biết tất cả, ngươi hãy nói cho ta biết, có được không? Ta không muốn, giống như một con ngốc, cái gì cũng không biết, ngu ngơ bị hắn đùa giỡn, ta muốn biết tất cả, nói cho ta biết đi, Lãnh Như Phong!”

Nói rồi, Ưu Vô Song không còn khống chế được sự chua xót trong lòng mình, giọt lệ óng ánh, từ từ chảy dài trên đôi má hao gầy trắng bệch của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.