Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 118: Đối Chất




Đêm Hội Ngôi Sao cũng chính là đêm trao giải của làng giải trí. Đến lúc đó không chỉ có các đài phát trực tiếp mà bốn kênh truyền hình vệ tinh cũng đồng thời phát sóng.

8 giờ tối, đêm hội sẽ chính thức được diễn ra, sau bữa tiệc tối kéo dài bốn tiếng thì đúng 12 giờ đêm kết quả của các bảng xếp hạng sẽ được công bố và trao giải

Cũng tức là đợi đến lúc Đêm Hội Ngôi Sao diễn ra thì chỉ còn có bốn tiếng nữa là thời hạn bầu chọn kết thúc. Bốn tiếng thì làm được cái quái gì? Cũng chẳng trách Giang Mục Dã lại cuống cuồng đến như thế. Nhưng ngoại trừ đánh cuộc lần cuối ra thì anh ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Trước đó bọn họ cũng đã quyết định là sẽ biểu diễn một vở nhạc kịch tại đêm hội này, vở nhạc kịch chuyển thể từ tác phẩm kinh điển - Bóng ma trong nhà hát.

Vở nhạc kịch này miêu tả về một nhà hát Opera tại Paris hoa lệ, xung quanh cái nhà hát này xảy ra khá nhiều chuyện quái lạ. Khi cô diễn viên chính của nhà hát này bị đèn đập trúng đầu mà phải nghỉ thì Phantom - một "bóng ma" luôn lẩn trốn ở tầng hầm nhà hát đã xuất hiện trước mặt Christine, dạy cô hát. Nhờ đó, cô diễn viên phụ này nhanh chóng được nhận vai chính và trở nên nổi tiếng khắp nước Pháp.

"Bóng ma" yêu Christine tha thiết nhưng Christine lại đem lòng yêu vị quản lý nhà hát đẹp trai và giàu có - Raoul, "bóng ma" vì đố kị mà đã gây ra một màn giam giữ và giết chóc...

Đoạn kết của câu chuyện là, nữ chính Christine dùng một cái hôn để gọi tâm hồn hiền lành lương thiện đang ẩn sâu trong lòng "bóng ma" trở về. "Bóng ma" phát hiện ra rằng mình yêu Christine đến nỗi vượt qua tham vọng chiếm giữ cô, vì thế "bóng ma" quyết định buông tha cho Christine và Raoul. Hắn ta cũng để lại mặt nạ và áo choàng của mình rồi biến mất sau lối hầm ngầm đen ngòm.

Theo bố trí của bọn họ thì Ninh Tịch sẽ diễn vai nữ chính Christine, vị quản lý giàu có và đẹp trai sẽ do Giang Mục Dã đảm nhận. Còn vai "bóng ma" thì có chút khó khăn, thời gian gấp như vậy mà Thịnh Thế bọn họ lại không ai có thể đảm nhận, thế nên bọn họ quyết định mời một nghệ sĩ nhạc kịch chuyên nghiệp đến diễn vai này.

Nghĩ đến những điều này, Giang Mục Dã lại càng đau đầu hơn. Đừng nói đến chuyện muốn biểu diễn nhạc kịch rất khó, không chỉ yêu cầu phải có kĩ thuật diễn mà kĩ thuật hát cũng không được thiếu. Mà quan trọng là dạo gần đây chẳng còn mấy ai hứng thú với thể loại nhạc kịch này nữa! Cho dù có biểu diễn tốt cũng uổng công thôi! Còn không bằng nhảy nhót hay hát những bài hát đang thịnh hành như những người khác!

Nhưng Ninh Tịch lại rất kiên trì, Giang Mục Dã cũng chỉ có thể phối hợp tập luyện, cũng may trước khi làm diễn viên, anh chàng cũng đã từng hoạt động ở trong mảng âm nhạc rồi. Mặc dù đã lâu không hát nhưng chỉ luyện tập lại một hai lần là có thể dọa người rồi. Còn cái khả năng biến thái kia của Ninh Tịch ấy à, anh ta thật sự không muốn đề cập tới.

...

Công ty giải trí Tinh Huy, trong phòng làm việc của Hàn Tử Huyên.

Lễ phục đắt đỏ và các trang sức quý giá xếp đầy cả phòng khiến người ta phải lóa mắt.

Theo tình hình trước mắt thì bọn họ có thể chắc chắn rằng số phiếu của Hàn Tử Huyên đã không cách nào bị đánh bại, nhưng cũng không thể phớt lờ Đêm Hội Ngôi Sao ngày mai, phải biết năm đó Ninh Tịch còn được mệnh danh là "nữ hoàng thảm đỏ".

"Tất cả đều không được!" Vẻ mặt Hàn Tử Huyên đầy sự ghét bỏ nhìn đống quần áo đắt đỏ kia.

Stylist ở bên cạnh tỏ vẻ khó xử: "Những thứ này đã là tốt nhất rồi... Tử Huyên, cô xem cái này xem, bộ đồ kỉ niệm 100 năm thành lập của thương hiệu C, chưa bao giờ cho người ngoài mượn, khó khăn lắm tôi mới mượn được đó."

Sắc mặt Hàn Tử Huyên lập tức lạnh lẽo: "Cô đang chất vấn mắt thẩm mỹ của tôi?"

"Sao thế được… Được rồi, tôi đi tìm bộ khác." Chỉ một bộ lễ phục thôi mà mấy hôm nay Stylist đã phải loay hoay đến mức suýt hộc máu, bây giờ cũng chỉ có thể nén giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.