Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 114: Trở Về




Nhìn cô, Hỏa Tự chậm rãi dang rộng vòng tay, vẻ mặt cưng chiều mìm cười ôm cô vào lòng.

“Anh” một tiếng gọi khe khẽ, nước mắt vòng quanh mắt, gắt gao ôm lấy cổ anh, tùy ý để nước mắt chảy ướt hai gò má, từng giọt từng giọt thấm lên y phục của anh, thấm vào da thịt anh vẫn còn ấm nóng.

“Đứa ngốc, khóc cái gì? Không phải anh vẫn ở đây sao?” Nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài mềm mại của cô, Hỏa Tự thì thào nói, có một làn hơi nước làm mờ mắt anh.

“Em nghĩ anh tự trách mình, không bao giờ muốn gặp em nữa.” Gắt gao ôm cổ anh, Hỏa Hoan thút tha thút thít nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không biết phải thế nào để ngăn được.

“Là anh sai, anh không tốt, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, ngoan, đừng khóc.” Nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt đỏ ửng vì khóc kia, Hỏa Tự thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt kia.

“ô ô ô………”Nhìn gương mặt anh, Hỏa Hoan lại càng khóc nhiều hơn.

“Tốt lắm, lại khóc nữa rồi, em lại khóc không nhớ lời anh nói sao.” Sắc mặt Hỏa Tự nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giả bộ không nói gì, lại tiếp tục lau nước mắt cho cô, “Ngoan, có đói bụng không? Anh làm đồ ăn ngon cho em nhé, được không?”

Dùng sức hít mũi một cái, Hỏa Hoan trợn to hai mắt đang đẫm lệ nhìn anh, một lát lại đột nhiên nở nụ cười, khi anh hung hăng hôn lên trán một cái, “Em muốn ăn thịt nướng.”

“Được, còn muốn ăn gì nữa không?” Đem cô nhìn từ trên xuống dưới, mặt lộ ra ý cười bất đắc dĩ, nhóc con này, từ nhỏ đến lớn chỉ có điểm này là không thay đổi, chỉ cần nhắc đến ăn là mọi chuyện đều quên sạch.

“Còn muốn ăn cà tím kho tàu, cá hấp, thịt viên hoa quế, còn có………” Nghĩ nửa ngày, cô cuối cùng cũng chỉ ôm lấy cổ anh, “Chỉ cần là anh làm, em đều thích.”

“Mèo tham ăn” nhéo nhéo đầu mũi cô, Hỏa Tự hơi hơi lắc đầu, nắm tay cô, đi vào nhà.

Trong phòng khách, Doãn Mặc lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng hơi cong, cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Hỏa Hoan thì rõ ràng lộ ra một vẻ mặt cười cười.

“Đừng khóc? Anh còn tưởng nước mắt của em có thể nhấn chìm căn phòng này rồi đấy chứ.” Anh mang vẻ mặt trêu tức nhìn cô, nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ vẻ yêu thương.

“Anh Doãn bị ghét nhất rồi, không để ý tới anh, một lát anh làm đồ ăn em sẽ không cho anh ăn cùng.” Nép vào trong lòng Hỏa Tự, Hỏa Hoan hung hăng trừng mắt với anh một cái.

“Đi, anh một chút cũng không thèm ăn, anh ăn hai cái rồi.”

“Không được” hướng về phía anh làm mặt quỷ trêu anh, hôn mạnh lên mặt Hỏa Tự một cái, Hỏa Hoan nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ.

Cô vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt hai người đàn ông không hẹn mà biến mất.

“Tự, nếu không phải anh, tôi sẽ không chút chần chừ giết anh ta rồi.” Giọng Doãn Mặc lạnh  như băng nói.

Thở một hơi dài, Hỏa Tự không hề chớp mắt nhìn anh.

“Doãn Mặc, đáp ứng với tôi một việc, vĩnh viễn không cần cho Hoan Hoan biết, con bé không phải em gái của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.