Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 110: Hôn Thê Tuyết Lưu Ly Trở Về




Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Dạ Ẩn, Lâm Tử Lộc liền bị sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười tươi sáng: "Ha ha, không phải là vì ngươi không tốt, ngươi đừng có thương tâm."

Một cái chớp mắt này, trong mắt Quân Lâm phảng phất nở rộ một mảnh màu hồng phấn của hoa đào, con ngươi linh động, ôn nhu ấm áp, đại khái đây là chấp nhất của hắn đi.

"Chỉ là ta muốn thú Liên Nhi cô nương mà thôi, chuyện này không liên quan đến ngươi." Lâm Tử Lộc giải thích rõ ràng nguyên nhân sự việc cho Dạ Ẩn.

Lúc này có một giọng nói trong trẻo dịu dàng từ trên cầu thang truyền đến: "Không cần, Liên Nhi không có suy nghĩ rời đi nơi này, công tử mời người trở về đi!"

Mọi người ngẩng đầu, nương theo âm thanh kia nhìn qua, ở cầu thang lầu hai có đứng một nữ tử mặc một bộ y phục màu vàng bằng lụa mỏng. Bởi vì ngước sáng, nên bọn họ nhìn không rõ lắm biểu cảm trên mặt nàng, nhưng có thể dễ dàng nhận ra trên người nàng có mang một loại khí chất đoan trang tao nhã, làm cho người ta không nỡ chuyển tầm mắt.

Bất quá nhóm người đó không bao gồm Quân Lâm, ngay cả đầu hắn cũng lười nâng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Tử Lộc, thấy biểu cảm kinh diễm của nàng khoa trương đến như vậy, tâm tình càng ngày càng không tốt, hắn cũng không biết bản thân mình ăn dấm chưa với một nữ nhân làm cái gì.

"Liên Nhi, hôm nay ta nhất định phải mang ngươi rời khỏi đây!" Lâm Tử Lộc lấy lại tinh thần, kiên quyết nói.

"Mama, quy củ của Túy Yên Lâu không phải là nếu không có sự đồng ý của cô nương thì không thể chuộc thân sao? Sao hiện tại sửa lại cái quy củ kia rồi?" Liên Nhi mở miệng trực tiếp chặn lại đường lui của Lâm Tử Lộc.

"Nói là nói như vậy..." Lão bản khó xử, đổ cả một tầng mồ hôi lạnh, nhưng mà hai vị công tử kia cũng không phải là những người dễ chọc a.

"Chẳng lẽ quy củ được sửa lại?" Hôm nay Liên Nhi quyết tâm không rời đi với Lâm Tử Lộc, vì vậy mới nhắc đến chuyện này với lão bản. 

"Nói gì vậy? Liên Nhi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có gì đặc biệt hơn người. Mama, thái độ của nàng ta ác liệt như vậy, vẫn là sớm ngày đuổi đi cho thỏa đáng." Diệu Âm ở một bên vội vàng châm ngòi thổi gió.

"Ngươi là ai, ở nơi này không đến phiên ngươi chõ mồm vào." Lâm Tử Lộc ném cái chiết phiến tới trước mặt Diệu Âm, lạnh lùng nói.

Quân Lâm nhíu mày, ân, khí thế của nàng cũng không tệ.

Dạ Ẩn cũng cả kinh, vương phi nhà bọn họ thực là khí phách.

Diệu Âm bị chọc cho tức giận, cả người phát run, nàng còn chưa có từng chịu qua nỗi nhục nhã lớn như lần này bao giờ, vừa định xông lên liều mạng, lại kinh ngạc phát hiện bản thân mình động không được, muốn mở miệng mắng chửi, yết hầu lại như là bị thứ gì đó ngăn chặn.

Lâm Tử Lộc thấy bộ dáng táo bón của nàng ta, thì càng không muốn nhìn thêm dù chỉ một giây, quăng cho nàng ta một cái liếc mắt rồi dời đi.

Dạ Ẩn thầm suy nghĩ, nội công của Vương gia đã khôi phục tới trình độ nào, người vận dụng nội lực như vậy sẽ không có việc gì chứ?

"Liên Nhi, ta còn sẽ lại đến, chính ngươi suy nghĩ cho rõ ràng đi, ta là loại người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ." Nói xong, Lâm Tử Lộc cảm thấy những lời mình vừa nói ra có chút quái dị, có cảm giác nàng đang cướp đoạt con gái nhà lành, mà người ta nhất quyết không chịu theo vậy.

"Công tử..." Liên Nhi muốn nói cái gì đó, thì đã thấy Lâm Tử Lộc đi đến đại môn Túy Yên Lâu, chỉ lưu lại cho nàng một bóng lưng gầy yếu ớt.

Bọn họ vừa ly khai, Diệu Âm ngay lập tức xụi lơ trên mặt đất, lắp bắp nói: "Mâm, bọn họ vừa mới đối với ta..."

"Câm miệng!" Không nghĩ tới lão bản không hề nghe hết lời nói của nàng ta, mà rống lên một tiếng. Nhìn qua liền biết mấy người kia không dễ chọc, cũng không biết là vị công tử giàu có của gia đình nào.

"Liên Nhi, mấy công tử vừa rồi, con có biết lai lịch không?" Lão bản muốn hỏi ra chi tiết để thuận tiện tìm cách ứng phó, nếu là có xuất thân bình thường, còn dám quấy rối chỗ làm ăn của bọn họ thì chỉ cần đánh gãy mấy cái chân chó kia là được.

"Liên Nhi không biết." Liên Nhi lắc đầu, trừ bỏ biết Lâm Tử Lộc thực ra là nữ tử, thì cái gì nàng cũng không biết.

"Không biết? Ta xem là ngươi muốn bao che bọn họ đi, khẳng định bọn họ không phải là công tử phú hộ gì, chẳng qua là giả vờ cho người ta nhìn thôi, nói ngươi diễn cái tiết mục này là muốn làm cái gì?" Diệu Âm vừa nghe thấy Liên nhi không biết một tí gì về mấy người kia, thì một mực chắc chắn là Liên Nhi đang diễn cho bọn họ xem, chắc là vì muốn rời đi nơi này.

"Hừ, tùy ngươi, ngươi thích nghĩ thế nào là chuyện của ngươi." Liên Nhi không muốn để ý nàng ta, xoay người rời đi, lại không biết một khi chó điên sẽ muốn cắn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.