Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 103: Hôn Ước




Cảnh Dật Thần lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngữ khí hơi có chút cảm khái nói: “Không, A Ngưng, anh thật ra rất cảm kích ông ấy, trước kia khi không hiểu chuyện sẽ cảm thấy ông ấy quá khắc nghiệt, rõ ràng là anh đã làm đã rất tốt, anh đã ưu tú hơn những người khác ra, nhưng ông ấy vẫn không hài lòng, vẫn không ngừng gây áp lực cho anh. Khi đó anh rất oán hận ông ấy, cảm thấy ông ấy quá lạnh lùng."

Anh cõng Thượng Quan Ngưng, đi dại ở đồng ruộng có chút trống trải cô tịch, tựa như toàn bộ thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi, nhưng lại như có được toàn bộ thế giới.

Hồi trước chịu đựng quá nhiều ma quỷ, huấn luyện địa ngục, Cảnh Dật Thần lại chỉ cảm thấy tất cả chỉ đều là đáng giá, giọng nói anh thấp thấp nói: “Hiện tại anh cũng hiểu được là tất cả những gì ông ấy làm là vì lo lắng cho anh, nếu không có sự huấn luyện nghiêm khắc như vậy, không có ông ấy rèn luyện toàn diện cho anh thì anh sẽ không có được thành tựu như hôm nay, thậm chí có khả năng đã sớm mất đi tính mạng sau mấy cuộc chém giết. Ông ấy làm tất cả là vì anh nên mới can tâm tình nguyện làm một người cha ác độc.”

“Vị trí này của anh có ngàn vạn người muốn có được, anh phải gánh vác trách nhiệm vô cùng lớn, mỗi ngày đều có vô số người muốn đánh bại Cảnh gia, cướp lấy tài sản bạc triệu của Cảnh gia. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, rất nhiều người không từ thủ đoạn, bất kể ra sao đều muốn vặn đảo Cảnh gia, nếu anh không có đủ năng lực, thì sẽ không có cách nào bảo vệ những thứ thuộc về mình. Cho nên trước kia nến nhiều đau khổ đều là rất cần thiết, cũng rất hữu dụng.”

Thượng Quan Ngưng đương nhiên biết trọng trách trên vai Cảnh Dật Thần, cô cũng biết, Cảnh Dật Thần thoạt nhìn nhàn nhã vô cùng, nhưng trên thực tế sau lưng đã phải trả giá rất nhiều, rất vất vả, anh thường thường làm việm liên tục mấy ngày với cường độ cao như bị thôn miên.

Nhưng thật ra cô không nghĩ tới Cảnh Dật Thần lại chuyển biến nhanh như vậy, quan hệ trước kia của anh với Cảnh Trung Tu rất kém, hiện tại còn thay ông nói chuyện.

Cô ghé vào lưng của Cảnh Dật Thần, ôm lấy cổ anh cười nói: “Cha nếu biết anh đánh giá ông ấy cao như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Hai cha con bọn họ hiện tại ở chung rất hòa hợp, người vui mừng nhất chính là Thượng Quan Ngưng, nàng quả thật vẫn luôn tìm mọi cách để làm cho hai người giống cha con một chút.

Bởi vì cô biết, Cảnh Trung Tu còn quan tâm Cảnh Dật Thần hơn bất luận ai, ông ấy chỉ nói mạnh ngoài miệng mà thôi, mà Cảnh Dật Thần tuy rằng đối xử lạnh nhạt với xha, nhưng trong lòng vẫn luôn kính trọng ông, mối quan hệ của hai bọn họ có khe hở chủ yếu là bởi vì Chương Dung và Cảnh Dật Nhiên mà thôi.

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt cười, nói: “Anh vẫn luôn đánh giá cao ông ấy, ông ấy là một người đủ tư cách thừa kế, là một người lãnh đạo ưu tú nhưng chẳng qua ở phương diện biểu hiện tình cảm của ông ấy hơi kém, từ trước cho tới nay mới có một lần duy nhất xử lý rất tốt, đó chính là thân thiết với em, quan hệ hòa hợp của hai người đến anh cũng phải ghen ghét.”

“Không giống nhau mà, em là con gái, lại là con dâu, ông ấy đương nhiên sẽ không đối xử với em nghiêm khắc giống như đối xử với anh.”

“Ân, vẫn là nhờ en nhắc nhở anh, làm cho anh biết, sự khắc nghiệt của cha đối với anh mới là một loại yêu thương và để ý chân chính, ông chưa từng yêu cầu Cảnh Dật Nhiên làm cái gì, cũng sẽ không đánh chửi hắb, bởi vì từ lúc bắt đầu ông đã không muốn cho Cảnh Dật Nhiên tiếp nhận gia tộc, từ lâu ông đã có quyết định đem Cảnh gia giao cho anh."

Trước kia người trong nhà đều nói cha bất công với anh, anh vẫn luôn không tin, hiện tại đã biết, ông ấy đâu chỉ bất công với anh, mà ông ấy căn bản không để ý Cảnh Dật Nhiên, ông chỉ có một yêu cầu, chính là cho Cảnh Dật Nhiên một cuộc sống tốt. Rốt cuộc cũng là con của ông, ông không thể cho hắn ta tình thương yêu của cha chân chính, nhưng ít nhất muốn cho hắn một cuộc sống an ổn."

Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ân, cha vẫn luôn coi anh là người thừa kế mà bồi dưỡng, cho nên anh hiện tại mới có thể ưu tú như vậy. Em chỉ là đau lòng khi trước kia anh chịu đựng quá nhiều đau khổ, hơn nữa, khi anh chịu khổ, en lạj không thể ở bên cạnh anh, em cảm thấy thật không dễ chịu.”

“Đồ ngốc, khi đó nếu em ở bên cạnh anh thì cũng không thể ở bên cạnh liên tục, rất nhiều lúc anh đều tiến hành huấn luyện, có đôi khi một hai tháng đều không nói với ai một câu. Mỗi lần huấn luyện song, anh sẽ có một loại thoải mái, cái loại cảm giác có thành tựu này khích lệ anh rất nhiều, cho nên anh mới có thể vẫn luôn kiên trì đi tiếp. Về sau, chờ khu chúng ta có con, chỉ sợ nó cũng phải nhận sự huấn luyện ma quỷ này của anh, đến lúc đó em không được đau lòng.”

Sao có thể không đau lòng, hiện tại Thượng Quan Ngưng còn đang đau lòng cho Cảnh Dật Thần vì trước kia chịu quá nhiều khổ sở, đến lúc đó nếu ngay cả con của mình cũng phải chịu sự huấn luyện địa ngục thì cô không đau lòng chết mới là lạ!

Cô máu chóng thay đứa con chưa tồn tại cầu xin: "Huấn luyện thì cũng được, nhưng anh có thể không đem con làm những việc quá mệt mỏi hoặc quá vất vả được không, em nhớ rõ trước kia anh có nói qua, anh còn ở hoang mạc mưu sinh quá, con của chúng ta có thể không đi được không?”

Cảnh Dật Thần có chút bất đắc dĩ, việc mưu sinh ở hoang mạc là điều bắt buộc, không chỉ có mưu sinh ở hoang mạc, còn có mưu sinh ở rừng mưa nhiệt đới, mưu sinh ở hoang đảo, mỗi năm đều sẽ có ít nhất một lần đi huấn luyện kỹ năng mưu sinh như vậy, việc này sẽ tăng cao khả năng sinh tồn và ý chí, về sau bất luận gặp được hoàn cảnh khốn đốn đếnmức nào, cũng có thể thong dong ứng phó.

“Đi là nhất định phải đi, bất quá anh vẫn luôn đi theo, em không cần lo lắng. Bất quá, bảo bối, cái vấn đề kia, sảy ra nếu chúng ta có con trai!”

Thượng Quan Ngưng xì một chút nở nụ cười: “Đúng vậy, nếu sinh con gái, thì sẽ không phải chịu sự huấn luyện sao!”

Cảnh Dật Thần cũng cười: “Chúng ta đêm nỗ lực, Mộc Thanh nói thân thể anh đã không còn vấn đề gì, nếu anh nỗ lực chăm chỉ như vậy mà còn không có con, anh sẽ đem bệnh viện của cậu ta hủy đi!”

Hai vợ chồng đi một đường vừa nói vừa cười trở lại biệt thự, mẹ Phúc sớm đã chuẩn bị song bữa tối chờ hai người một hồi lâu.

Bà vẫn luôn đứng ở ngoài cửa biệt thự nhìn ra bên ngoài xem, sợ hai người không quen thuộc nơi này nên lạc đường chưa về. Bà căn bản không biết, có Cảnh Dật Thần mang bộ não siêu cường vừa nhìn đã nhớ thì bọn họ làn sao có thể lạc đường được, bởi vì loanh quanh lòng vòng nơi này đã xớm bị anh thuộc làu.

Ở bên ngoài vui chơi cả một buổi trưa, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đều có chút đói bụng, Cảnh Dật Thần cơm chiều đã ăn không ít mà giờ đã đói bụng rồi, làm cho mẹ Phúc cao hứng không khép miệng được.

Cơm nước xong, Thượng Quan Ngưng trở về phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, Cảnh Dật Thần quần áo cũng chưa kịp thay liền đi vào thư phòng xử lý mọi việc.

Thượng Quan Ngưng biết anh đi xử lí việc của Đường Vận, người liên lụy tới âm mưu sự tính kế của Đường Vận đã càng ngày càng nhiều, khiến cho Cảnh Dật Thần càng thêm thận trọng.

Cô thay một bộ áo ngủ nằm ở trên giường xem tin tức hôm nay, nhìn được vài phút, liền nhận được điện thoại của Triệu An An.

Cô vừa nhấc điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được bên kia truyền đến âm thanh thảm thiết như giết heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.