Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 102: Ra Mắt




Hai vợ chồng ở bên dòng suối chơi tới khi trời tối, bầu trời đầy sao mới trở về.

Hôm nay là ngày trăng tròn, ánh sáng nhàn nhạt rải khắp nơi, chiếu sáng con đường hai người về nhà.

Đồng ruộng yên tĩnh mà tốt đẹp, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, làm cho người sống lâu trong thành phố như Thượng Quan Ngưng có loại trải nghiệm mới lạ.

Ở nông thôn đường nhỏ đi cũng không dễ dàng, Cảnh Dật Thần sợ cô té ngã, ngồi xổm trước mặt cô nói: “Đi lên, anh cõng em về.”

Thượng Quan Ngưng vui vẻ nhảy tới tấm lưng dày rộng của hắn, để hắn cõng chính mình chậm rãi đi.

“Dật Thần, đây là cái gì? Em tại sao chưa từng gặp qua!”

Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua cái cây mà cô chỉ, khẽ cười nói: “Ừ, em chưa thấy qua, nhưng giữa trưa hôm nay vừa mới ăn qua.”

“A? Giữa trưa đã ăn? Nhưng trưa nay em ăn nhiều món như thế, làm sao biết được đây là cái gì? Anh mau nói cho em biết!”

Thượng Quan Ngưng trong đầu nhớ lại đồ ăn lúc trưa một lần, lại nghĩ không ra cây màu xanh trước mắt giống món nào, lập tức không thuận theo Cảnh Dật Thần ở trên lưng dùng sức đong đưa.

Cảnh Dật Thần bị cô làm cho hoảng sợ bước chân không vững, nhẹ nhàng đập cái mông mượt mà của cô, cười nói: “Đừng nháo, ngã bây giờ.”

“Kia rốt cuộc là cái gì?” Dọc theo đường đi trồng vài loại câu mà Thượng Quan Ngưng đều không quen biết làm cho cô có cảm giác thất bại.

“Đây là cây khoai tây, hôm nay giữa trưa không phải Phúc mẹ làm bánh khoai tây sao? Chẳng qua rễ nó ở sâu dưới đất, em nhìn thấy đều lá cây của nó. Cây khoai tây cũng không biết, thật là ngốc!”

“Ai nói em ngốc? Em trước kia chỉ thấy khoai tây, nơi nào nhìn thấy lá cây của nó! Em còn tưởng rằng nó lớn lên ở trên cây đấy, ai biết nó lại lớn lên ở dưới đất!” Thượng Quan Ngưng đúng lý hợp tình nói, cô vốn là đại tiểu thư nhà Phó thị trưởng, làm sao có thể thấy cây khoai tây, mười ngón tay cô đều không dính nước mùa xuân, nấu cơm cũng chỉ biết mì ăn liền cùng sủi cảo đông lạnh mà thôi.

Cảnh Dật Thần không khỏi bật cười, khoai tây lớn lên ở trên cây, hắn lần này đúng là thêm chút kiến thức!

“Người ta kêu khoai tây, tự nhiên là lớn lên ở trong đất, làm sao có thể lớn lên ở trên cây! Trong đầu em cả ngày đều chứa cái gì vậy, anh hiện tại nghiêm trọng nghi ngờ em nói chính mình lúc học đứng trong top mười cả lớp, em là top mười từ dưới đến lên còn tạm được.”

Thượng Quan Ngưng cười nắm lỗ tai Cảnh Dật Thần: “Hừ, không được chê cười em! Em tuy rằng không phải học cực kì giỏi, nhưng cũng không phải học rất kém, em không có chỉ số thông minh cao như anh, nhưng điểm thi nằm trong top mười cũng không có vấn đề gì! Lúc đi học, cũng sẽ không kiểm tra khoai tây là lớn lên ở trong đất hay là lớn lên ở trên cây, em đương nhiên không biết.”

Kiểm tra đương nhiên sẽ không hỏi cái này!

Đây là kiến thức thông thường, thầy giáo làm sao có thể cho những câu hỏi mọi người đều biết vào để thi! Hắn muốn ra, cũng sẽ hỏi cây khoai tây phân bố cùng sinh trưởng ở đâu và các loại điều kiện mà thôi.

Cảnh Dật Thần bỗng nhiên cười ra tiếng, nói: “Nga, anh đã biết, vợ, lớp em có phải tổng cộng chỉ mười người hay không?”

Thượng Quan Ngưng vừa tức vừa buồn cười, ở trên lưng hắn đấm một hồi, sau đó nói: “Nói bậy, lớp em có mười một người!”

Cảnh Dật Thần cười ha ha.

Hắn biết trong lớp Thượng Quan Ngưng khẳng định không chỉ có mười một người, trường học quý tộc của thành phố A mỗi lớp cũng có hai mươi người, trường học bình thường mỗi lớp cũng có ba bốn mươi người.

Thành tích học tập của cô cũng không tệ lắm, hắn chính là cố ý đùa cô mà thôi, không nghĩ tới cô cũng nổi lên hứng thú vui đùa.

Tiếng cười của hai người ở đồng ruộng trống trải truyền ra rất xa rất xa, làm chim chóc đang nghỉ ngơi bị dọa giật mình.

“Di, cái này lại là cái gì? Đây cũng là lá cây lớn lên ở bên ngoài, trái cây lớn lên ở dưới đất sao?” Thượng Quan Ngưng lại nhìn đến một loại cây không quen biết, lập tức “Không ngại học hỏi kẻ dưới”.

Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua, ngăn không được cười nói: “Thật đúng là bị em đoán trúng, mèo mù vớ phải cá rán!”

Thượng Quan Ngưng không thuận theo, dùng sức nắm lỗ tai hắn hờn dỗi nói: “Hừ, em mới không phải đoán mò, em là bởi vì chưa thấy qua mấy loại rau dưa này, đoán lá cây không thể ăn, có thể ăn chính là phần rễ, cho nên mới hỏi như vậy!”

“Vợ anh tự nhiên lại biến thành thông minh, nhưng mà thông minh như vậy cũng vẫn không biết đây là cái gì.”

Cảnh Dật Thần một chút cũng không nể tình chê cười cô, cười trong chốc lát mới nói: “Cái này là khoai lang đỏ, tối nay chắc sẽ đước uống nước khoai lang đỏ, lúc chúng ta rời khỏi nhà, anh nhìn thấy Phúc mẹ đang rửa khoai lang đỏ.”

Thượng Quan Ngưng lại căn bản không nghe được lời hắn nói, chỉ kinh ngạc vạn phần nói: “Hóa ra khoai lang đỏ cũng lớn lên ở trong đất, em cho rằng nó cũng mọc trên cây!”

Cảnh Dật Thần bị cô vợ nhỏ làm buồn cười, cô sao có thể ngốc đến đáng yêu như vậy! Vậy mà cho rằng rất cả sản phẩm nông nghiệp đều là lớn lên ở trên cây!

Hắn cười cả người phát run, giọng nói cũng có chút thay đổi: “Vợ, em ngàn vạn lần đừng cùng người khác nói chuyện này, anh cảm thấy quá thấp kém rồi!”

Thượng Quan Ngưng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cô thật sự vẫn luôn cho rằng là như vậy!

Mọi người ngày thường đều sống trong thành thị, căn bản là không tiếp xúc với đồng ruộng, làm sao có thể biết nó lớn lên trong đất hay là trên cây!

“Anh thử đi hỏi người khác xem, mọi người khẳng định cũng không biết, em không biết cũng là bình thường, đúng…… An An khẳng định cũng không biết, còn có Trịnh Luân, cô ấy khẳng định cũng không biết……”

Cảnh Dật Thần nghe cô ở trên lưng mình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không khỏi bật cười: “Em cũng thật tìm người khác so, An An lớn như vậy trước nay liền chưa đi đến phòng bếp, Trịnh Luân liền càng không cần phải nói, ba mẹ cô ấy coi cô ấy như là bảo bối mà che chở, những nơi nguy hiểm đều không cho đi, mỗi ngày chính là học đàn dương cầm, học vẽ tranh, chỉ số thông minh của hai người đó so với em còn thấp hơn!”

Bị Cảnh Dật Thần trần trụi khinh bỉ, Thượng Quan Ngưng cũng không tức giận, ai kêu người đàn ông này là thiên tài!

Cô vui vẻ ghé vào trên lưng hắn, để hắn giới thiệu các loại cây ở ven đường cho cô biết.

“Anh sao lại hiểu nhiều như vậy? Anh cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia ngậm thìa vàng mà sinh ra, sao lại biết nhiều cây nông nghiệp như vậy, nhìn một cái liền biết là cái gì a?”

Thượng Quan Ngưng tò mò đến không được, theo lý thuyết, Cảnh Dật Thần không nên biết nhiều như vậy, hắn sẽ biết N loại ngôn ngữ, hắn sẽ phá giải mật mã cũng là bình thường, hắn có thể đem đế quốc thương nghiệp kinh doanh phát triển không ngừng cũng là bị cái gì trì hoãn. Vì cái gì còn biết nhiều việc ở đồng ruộng như vậy?

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười cười, nói: “ Anh ngậm thìa vàng sinh ra không sai, nhưng thìa vàng này cũng không ngậm dễ như vậy, anh từ lúc còn rất nhỏ liền bị yêu cầu chính mình tự kiếm sống, ba anh sẽ không cho một chút tiền tiêu vặt àno. Cho nên khổ sở nào cũng nếm trải qua, cây nông nghiệp này anh còn từng trồng, đương nhiên biết rất rõ ràng.”

Thượng Quan Ngưng nguyên nhân này, tức khắc đau lòng không thôi.

Cô lần đầu tiên oán trách cảnh trung tu: “Ba thật là, làm anh chịu nhiều khổ như vậy! Trong nhà lại không thiếu tiền, để anh làm con nhà giàu thì tốt rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.