Dính Nàng Thật Chặt

Chương 3




Lâm Hàn bước vào hậu viện, thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được đó là: “nóng”.

Đây là một lò rèn chính hiệu, không gian rất rộng, phải đến vài ngàn mét, đủ để chứa đựng trên 100 lò rèn. Lên tiếng hỏi thăm Đỗ sư phụ, Lâm Hàn được mấy anh phụ việc ở đây nhiệt tình chỉ đường, chẳng mấy chốc đã tìm thấy.

Đỗ sư phụ là một người đàn ông nhìn cũng khá trẻ, có lẽ chưa đến ba mươi. Khuôn mặt hắn nhìn vẫn còn vài nét thanh tú, nhưng trải qua năm tháng khắc khổ trong lò rèn, dung mạo hắn đã trở nên đầy thô tráng với làn da ngăm đen, mặt hơi vuông vức, hoàn toàn áp chế vẻ thanh tú còn sót lại trên gương mặt.

Lúc này, Đỗ sư phụ đang bận nói chuyện với một cô gái, vì thế Lâm Hàn rất thức thời, quyết định chờ đợi đến lượt mình.

Thương lượng vài phút, cô gái kia đưa cho Đỗ sư phụ một bản vẽ, nói tiếng cám ơn rồi cất bước rời đi.

Lúc nàng quay người lại, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng có cái gì đó hơi rục rịch. Đầu tiên, hắn cảm thấy choáng ngợp với nhan sắc của cô gái, sau đó, là một cảm giác kỳ lạ mà Lâm Hàn cũng không biết miêu tả đó là gì.

Nếu phải miễn cưỡng miêu tả, Lâm Hàn có thể nói là linh cảm. Linh cảm cho hắn biết, cô gái này… không phải là kẻ địch của hắn, à không phải, phải nói là cô gái này sẽ không gây bất lợi cho hắn… Cũng không phải…

Lâm Hàn bất giác cảm thấy mình thật nực cười, vừa nhìn thấy người ta đã cảm thấy sẽ “không phải là địch”? Ừ thì có liên quan gì với nhau đâu mà chẳng không phải là địch! Thật kỳ quái.

Nhưng phải công nhận, nàng rất đẹp.

Nhìn từ phía sau, Lâm Hàn đã có chút chú ý tới dáng người uyển chuyển kia rồi. Mái tóc dài màu tím mượt mà dài quá thắt lưng, chiếc áo bành tô màu hồng hơi rộng, dài đến tận gối, che giấu đi phần eo mông đầy mơ màng phía sau, nhưng cũng vẫn để lộ ra một phần cổ chân thon mà chắc nịch.

Khi nàng xoay người lại, không chỉ Lâm Hàn bị kinh ngạc trong chốc lát, mà ngay cả mấy anh thợ trẻ quanh đó cũng hoàn toàn bị đốn tim, ngơ ngác nhìn lại, không biết mình ở nơi nào.

Tóc dài màu tím, vòng eo thon nhỏ, chân dài miên man được chiếc quần bó sát tôn vinh, tất cả đều ẩn hiện sau chiếc áo bành tô rộng không cài cúc… Nàng sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp với hai hàng lông mày dài và đậm nét, một cái miệng anh đào nhỏ chúm chím, đặc biệt, nàng vẫn luôn cười tủm tỉm, lộ ra hai núm đồng tiền rất đáng yêu trên hai má có phần hơi bầu bĩnh.

Nhìn tổng thể, từ cách nàng ăn mặc, cho tới dung nhan của nàng, có lẽ nàng là một cô gái trưởng thành chừng hai mươi hai mốt với huyết thống lai giữa Đông Tây, trên gương mặt kia có nét gì đó rất đáng yêu mà tuổi tác không thể nào làm nó phai nhạt. Lâm Hàn có ảo giác, dù nàng có ba mươi, hay là bốn mươi, có lẽ nét đáng yêu ấy sẽ vẫn mãi tồn tại.

Đôi mắt nâu sáng trong mỹ lệ nhìn lướt qua xung quanh, làm đám thợ trẻ xấu hổ cúi đầu, ai làm việc nấy. Khi nhìn tới lượt Lâm Hàn, đôi mi dài cong vút ấy hơi chớp chớp, không biết có ý gì. Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười một chút, làm đám đàn ông xung quanh gục ngã một lần nữa, sau đó cất bước rời đi.

Tà áo hồng hơi tung bay theo nhịp bước, làn gió thơm thoang thoảng nàng để lại thấm nhuần tâm can mỗi người, kể cả Lâm Hàn cũng cảm thấy có cái gì đó thật rung động.

- Nhìn cái gì? Tất cả làm việc đi! Tên nào mà làm hỏng vũ khí của khách thì ông mày cho nhịn cơm ba ngày! Làm việc nhanh lên!
Tiếng quát tháo của Đỗ sư phụ kéo Lâm Hàn lại thực tế. Nhớ đến việc của mình, Lâm Hàn nhanh chóng chạy lại, đưa tờ giấy của cụ già cho Đỗ sư phụ, kèm theo cả bản vẽ vũ khí của mình, đồng thời nói ra ý nguyện với Đỗ sư phụ.

Đỗ sư phụ nhìn bản vẽ một lúc, lại nghe Lâm Hàn giải thích về yêu cầu với vũ khí, sau đó gật gù:
- Được, yêu cầu của cậu hơi có yêu cầu kỹ thuật một chút, nhưng với tôi thì không khó, tôi có thể làm ngay bây giờ, cậu có thể chờ đây hoặc đi về, tối nay hoặc ngày mai tới lấy.

- Cảm ơn Đỗ sư phụ, xin phép cho tôi ở lại chờ đợi!

Đỗ sư phụ không nói gì thêm, chỉ hơi gật gù, sau đó quay vào quát tháo:
- Đám nhóc con! Đến giờ làm việc rồi, thằng An kéo bễ, thằng Hùng đi lấy thép,… Nhanh nhanh nhanh, làm xong sớm còn đi nghỉ sớm. Mẹ nó, tụi bây không thấy nóng à?

Đám thợ phụ của Đỗ sư phụ nháo nhác chạy đi làm việc, tác phong cực kỳ nhanh lẹ, nhưng cũng rất kỷ luật và nề nếp. Cũng phải, làm việc với người khó tính như Đỗ sư phụ, những kẻ không đáp ứng được đã sớm bị đào thải sạch rồi.

Trái với tưởng tượng của Lâm Hàn, Đỗ sư phụ chưa đánh vũ khí cho hắn ngay, mà trước hết rèn ra rất nhiều loại vũ khí khác nhau, có kiếm, có đao, có thương… cá biệt còn có cả một cây búa. Tốc độ đánh thép của Đỗ sư phụ rất nhanh, mỗi vũ khí cũng chỉ cần một phút là hoàn thành, còn các công đoạn khác đều đã có thợ phụ lo, Đỗ sư phụ chỉ cần thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giám sát và nhắc nhở một hai câu là được.

Nghĩ cũng đúng, Đỗ sư phụ là thợ rèn nổi tiếng, đơn hàng rất nhiều. Người ta đồng ý rèn vũ khí cho Lâm Hàn hắn là tốt lắm rồi, đâu thể yêu cầu làm ngay, làm nhanh được. Lâm Hàn là người biết điều, đã ăn cơm chùa thì không thể đòi hỏi cao được!

Rèn cả buổi chiều, đến chạng vạng tối, Đỗ sư phụ mới giải quyết xong hoàn toàn đống đơn hàng trong ngày hôm nay, thậm chí còn cả chục đơn hàng vào sau Lâm Hàn, Đỗ sư phụ cũng đã hoàn thành, nhưng vẫn chưa đến lượt hắn.

Lâm Hàn vẫn khoanh tay ngồi im, mặc kệ cái nóng như thiêu như đốt trong lò rèn, không có chút gì là vội vã hay bất mãn cả.

Đỗ sư phụ rảnh rang, kéo bọn thợ phụ ra ăn uống chè chén no say, thái độ thân thiện hoàn toàn khác biệt với kẻ hách dịch lúc làm việc, khiến Lâm Hàn cũng cảm thấy hơi giật mình.

Ăn uống xong xuôi, đuổi bọn thợ phụ về hết, lúc này, Đỗ sư phụ mới cười cười đi tới vỗ vai Lâm Hàn:
- Chờ lâu không?

- Không sao, tôi chờ được!

- Có đói không? Còn ít cơm cháy, ăn tạm đi.

Lâm Hàn cũng không từ chối, nhận lấy miếng cơm cháy, từ tốn ăn hết.

Đỗ sư phụ có vẻ khá hài lòng với thái độ của Lâm Hàn, hắn nhàn nhã ngồi tựa ra ghế, vừa ngắm nhìn lò rèn, vừa từ từ giải thích:
- Khoáng thạch cậu đưa đến không phải kim loại bình thường, cần thời gian tinh luyện khá là dài. Nếu cậu đi về, vậy thì tôi cũng có thể mặc kệ nó có tinh luyện xong hay chưa, tôi sẽ làm cho xong sớm rồi còn đi về với vợ con nữa. Nhưng nếu cậu đã ngồi đây quan sát, tôi cũng không dám làm ăn điêu trác. Được rồi, chờ nửa giờ nữa là tinh luyện xong, tôi sẽ rèn vũ khí cho cậu, cậu giúp tôi, được chứ?
Đỗ sư phụ vừa nhàn nhã hớp ngụm nước, vừa nửa đùa nửa thật nói ra.

Lâm Hàn nghe đến đây cũng đã mở cờ trong bụng, âm thầm cảm thán sự anh minh của mình. Đỗ sư phụ đâu có biết, hắn chỉ muốn tận mắt quan sát quá trình rèn, để nói rõ quy trình rèn đúc mà thôi. Nói trắng ra, hắn vẫn chưa tin tưởng Đỗ sư phụ, sợ làm ra sản phẩm không đúng ý hắn. Nếu mà Đỗ sư phụ biết được, chắc chắn sẽ mặc kệ hắn, xách búa đi về cho rảnh nợ.

Lâm Hàn không chút do dự gật đầu đồng ý, giúp đỡ Đỗ sư phụ, chẳng qua cũng chỉ là kéo bễ mà thôi, những việc còn lại, Đỗ sư phụ có thể tự làm cũng được.

----

Nửa giờ sau.

Từ trong lò luyện thép ma pháp, một dòng chất lỏng màu đỏ rực chảy ra, dễ dàng dốc vào trong xô chứa. Đỗ sư phụ cũng đã chuẩn bị khuôn sẵn, hứng lấy chất lỏng màu đỏ này, tạo thành phôi cho vũ khí.

Nói như thế nào nhỉ, thứ vũ khí của Lâm Hàn không phải chỉ cần đúc thành hình một lần là xong, mà gồm một số bộ phận khác nhau đúc ghép lại, vì vậy cũng không cần phải tạo khuôn riêng, dùng một số loại khuôn có sẵn là được.

Một thanh thép thon dài, có phần hơi cong đã bắt đầu thành hình, nhưng nó vẫn chưa ra hình dáng gì, đây mới chỉ là phần lõi mà thôi.

Tiếp tục sử dụng từng tấm từng tấm thép mỏng bọc lại xung quanh, liên tục dùng búa nện từng tiếng chát chúa. Chưa dừng lại ở đó, Đỗ sư phụ còn dùng một số loại búa nhỏ hơn để tạo hình chi tiết, đảm bảo độ đều của nguyên liệu, độ chi tiết của vũ khí này phải chính xác tuyệt đối, như vậy mới có thể tạo ra được độ sắc bén, mới chính thức trở thành một thanh vũ khí tốt được.

Cốt lõi bên trong hoàn toàn dùng bằng kim loại do Lâm Hàn cung cấp, vỏ thép bên ngoài thì đã được pha chế thêm một số loại kim loại khác theo công thức đặc biệt, đảm bảo độ sáng bóng, chống rỉ sét, đồng thời còn làm tăng độ sắc bén cho vũ khí, có thể nói, Đỗ sư phụ đã rèn món vũ khí này với độ tập trung cao nhất của mình.

Dần dần, vũ khí của Lâm Hàn cũng đã thành hình, là một thanh đao, nhưng không giống đao, kiếm, nhưng không giống kiếm.

Nói cho dễ hiểu, đó là Katana của Nhật!

Cách rèn Katana thì Lâm Hàn chỉ nhớ mang máng, đó là có một cốt lõi, còn lớp bên ngoài là do những tấm thép mỏng bọc lại, từng tấm từng tấm chồng lên nhau để tạo độ sắc bén.

Ngoài ra còn rất nhiều kỹ thuật để khiến lưỡi kiếm sắc bén, Lâm Hàn không nhớ cho lắm. Nhưng Lâm Hàn không biết, không có nghĩa là Đỗ sư phụ cũng không biết, với kinh nghiệm rèn cả chục năm của mình, Đỗ sư phụ thừa biết làm cách nào để thanh kiếm sắc bén nhất có thể.

Lưỡi kiếm, chuôi kiếm, kiếm cách cũng dần dần hình thành. Lâm Hàn và cả Đỗ sư phụ đều thuộc loại tập trung vào độ thực dụng, không quá trọng hình thức, nên thanh kiếm này nói thật là cực kỳ tối giản, không có quá nhiều hoa văn họa tiết rườm rà.

Lại thêm hai giờ trui rèn, cuối cùng thanh Katana của Lâm Hàn cũng đã được hoàn thành.

Lưỡi kiếm dài khoảng tám mươi phân, có độ cong nhè nhẹ giống như đao, nhưng không thô như vậy, mà mảnh mai hơn rất nhiều, có phần giống kiếm.

Chuôi kiếm dài khác thường, tới hai mươi bảy phân, dài hơn quá nhiều so với các loại trường kiếm thông dụng, ngay cả loại đại kiếm cũng thường cũng chỉ có chuôi chừng hai mươi phân mà thôi.

Kiếm cách đơn giản chỉ là một tấm kim loại hình elip, ánh lên sắc vàng, cũng là một điểm nhấn nhẹ trên thanh kiếm.

Lâm Hàn như làm ảo thuật lấy ra một cái bao kiếm màu lục bảo thạch. Bao kiếm này Lâm Hàn đã chuẩn bị từ trước, được hình thành bằng loại trúc được bồi dưỡng bằng Mộc Độn, không những có màu xanh ngọc bích, mà còn có độ cứng rắn còn không thua gì sắt thép, đồng thời lại nhẹ vô cùng, góp phần giảm trọng lượng cho thanh kiếm khi mang bên mình.

Nhẹ nhàng nâng niu thanh Katana mới hoàn thành, trong lòng Lâm Hàn thầm cảm thấy kích động. Từ kiếp trước, hắn đã có mấy phần hâm mộ loại kiếm Nhật Katana này rồi, cho đến bây giờ, ước mơ được cầm kiếm Nhật của hắn mới trở thành sự thực. Lâm Hàn nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ bao, cảm thấy vừa khít, Lâm Hài hài lòng gật đầu, thu kiếm vào không gian trữ vật.

- Cảm ơn, Đỗ sư phụ! – Lâm Hàn chân thành cúi đầu cảm ơn.

- Không có gì! Rèn ra được một thanh kiếm tốt, ta cũng thấy rất vui. Kỹ thuật bọc thép lớp của cậu cũng có gợi ý cho ta rất nhiều. Nhưng mà, thanh kiếm này cũng nên có một cái tên chứ?

- Đúng vậy! Từ nay, kiếm này sẽ tên là Hàn Tuyết!

Lâm Hàn – Tuyết Thiên Lăng! Kiếm này sẽ theo ta tìm lại nàng, vì vậy, tên nó là Hàn Tuyết!

- Hàn Tuyết! Tuyết trong giá lạnh! Được, được, tên hay! Hy vọng ngươi cũng tu luyện cho tốt, không nên đọa lạc danh tiếng của nó, phụ công sức của ta ha! Ha ha.

Đỗ sư phụ cười ha hả, không biết lấy từ đâu ra một bầu rượu, vừa tu ừng ực vừa cất bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.