Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 32: Bạn của Mã hiệu trưởng




Edit: Tịch Ngữ

Bầu xanh nhạt dần dần chuyển sang màu cam ấm áp, thái dương như ẩn như hiện nhẹ nhàng vuốt ve rặng mây, lả lướt từ từ xuất hiện, luồng ánh sáng chói lọi tươi vui bắn ra. Từng luồng ánh vàng rực rỡ, ấm áp chiếu vào căn phòng, tia nắng đổ lên giường, Lâm Tâm Nguyệt miễn cưỡng trở mình trong nắng sớm vuốt ve và tiếng thúc giục của đồng hồ báo thức, tay vươn ra lục lọi đem thanh âm ồn ào kia tắt đi, đứng lên, dụi hai mắt, hai tay vươn lên xoay thắt lưng. Xuống giường đi vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt thay quần áo, trang điểm đơn giản, Lâm Tâm Nguyệt nhìn cô gái tóc uốn, mặc sáo trang tao nhã hào phóng trong gương hài lòng nở nụ cười ngọt ngào. Liếc nhìn đồng hồ, lập tức vội vàng cầm áo khoác trên giường, xoay người ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Xuống dưới lầu, Lâm Tâm Nguyệt buông áo khoát và túi xách xuống, thong thả ngồi xuống bàn ăn nhìn ông nội Lâm đang đọc báo và quản gia Lâm nhẹ nhàng cười chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng ông nội, chú Lâm!”

“Chào buổi sáng.” Ông nội Lâm cười hì hì nói.

“Chào buổi sáng, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

“Cám ơn, chú Lâm.”

Vừa mới ngồi xuống ăn điểm tâm, Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng còi xe ở ngoài, ăn sáng một cách nhanh chóng, vội vội vàng vàng cầm áo khoát và túi xách, vội vàng nói: “Ông nội, chú Lâm, con đi trước, mọi người ăn từ từ nha.”

“Cô chủ nhỏ, đi từ từ thôi.” Quản gia Lâm vui vẻ nhìn Lâm Tâm Nguyệt có chút ‘hoạt bát’ nói.

"Cẩn thận một chút" Ông nội Lâm cười vui vẻ.

“Biết rồi ạ.”

Lâm Tâm Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cổ Trạch Sâm mặc tây trang màu đen, vẻ mặt cực kì đẹp trai mang theo chút nuông chìu nhìn cô, hạnh phúc đi đến gần cô.

“Chào buổi sáng, mau lên xe.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, dịu dàng nói, chờ Lâm Tâm Nguyệt ngồi vào xe, sau đó mới tự mình lên xe.

“Ăn sáng chưa?”

“Rồi, còn anh?”

“Ừm.”





Nhìn hình ảnh ấm áp của hai người khiến ông nội Lâm và quản gia Lâm vui vẻ bật cười, hai người nhìn nhau, đều thấy được niềm vui từ đáy mắt của đối phương.

Xem ra, Tiểu Nguyệt / cô chủ đã tìm được hạnh phúc thực sự của chính mình rồi!

Tình huống này hầu như ngày nào cũng lặp đi lặp lại ở nhà họ Lâm. Người nhà họ Lâm cũng sớm quen với cảnh tượng náo nhiệt vào sáng sớm như vậy rồi, thói quen Lâm Tâm Nguyệt vội vội vàng vàng, thói quen Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm ấm áp, hạnh phúc rồi.

Dưới sự vỗ về của ánh nắng sớm, thành phố vốn yên tĩnh chậm rãi khôi phục náo nhiệt và phồn hoa của nó.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã cách khoảng thời gian Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đính hôn một đoạn. Hai chị em Lương Tiểu Nhu và Lương Tiểu Cương cũng coi như mây tan thấy ánh trăng sáng, cầm tay người mình yêu thương, cuộc sống gia đình cũng trôi qua thật dễ chịu. À, Mon và Lâm Đinh Đinh từ tình địch chuyển sang thành chị em tốt, thường đem Lương Tiểu Cương ghẻ lạnh một bên, hiện tại, Lương Tiểu Cương đề phòng cô Mon như kẻ cướp, sợ bạn gái mình vất vả theo đuổi bị người ta lừa gạt chạy mất. Bây giờ, Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác hai người chồng hát vợ hò. Cộng thêm, hai người cha e sợ thiên hạ không loạn suốt ngày châm dầu thổi lửa, mỗi ngày trôi qua đều rất đặc sắc. Còn bên người Lâm Tâm Nguyệt thỉnh thoảng lòi ra một người hầu nhỏ - Tracy. Người vui vẻ hạnh phúc nhất không ai khác chính là bác sĩ Cổ của chúng ta.

Lại nói, trước khi anh vợ về Mĩ chơi đã chơi xỏ Cổ Trạch Sâm một chầu, mặc dù không cam lòng nhưng vì muốn ôm vợ đẹp về nhà, Cổ Trạch Sâm càng cố gắng hơn, sử dụng mọi thủ đoạn, thậm chí còn chạy tới nước Mĩ xa xôi ép Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong trở về buộc bọn họ đồng ý cho anh và Tâm Nguyệt kết hôn. Tất cả các bùa phép linh tinh gì đó Cổ Trạch Sâm đều lôi ra sử dụng. Về phần Lâm Tâm Nguyệt – cô vợ chưa cưới vô lương tâm của bác sĩ Cổ cộng với già trẻ lớn bé của nhà họ Lâm ở bên cạnh nhìn Cổ Trạch Sâm hăng hái chiến đấu với bọn Lâm Nhã Nguyệt, chỉ thiếu xách thêm cái bàn lớn, hạt dưa để vừa xem vừa ăn, vỗ tay khen hay.

Không biết Cổ Trạch Sâm cùng đám người cuồng em gái Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong đã đạt tới hiệp nghị quái quỷ gì, chuyện kết hôn của Lâm Tâm Nguyệt cúi cùng được quyết định. Vì vậy các thành viên của Lâm gia đang chờ xem kịch hay liền nghẹn ngào, Lâm Tâm Nguyệt sớm nhận ra tình hình chuyển biến liền chuồn mất, thầm cho mặc niệm bọn họ, nguyện Chúa phù hộ cho các ngươi, Amen! Nên nhớ một người phúc hắc là tai họa, hai người phúc hắc là hai tai nạn, ba người phúc hắc có thể sánh bằng bom nguyên tử, ba người phúc hắc cấu kết nhau làm chuyện xấu chính là vô số tai họa, các vị chết còn hơn là ta chết, các vị cứ yên tâm mà ra đi.

Vì vậy, mọi người ở nhà họ Lâm chỉ có thể bi ai vì bị khổ ép thôi. Rõ ràng là nước sôi lửa bỏng, hiếm khi các anh trai và chồng yêu của cô đồng lòng như vậy, Lâm Tâm Nguyệt quyết đinh mắt nhắm mắt mở, đáng thường người nhà họ Lâm bị bán đứng không lấy tiền.

Sau đó, bọn Lâm Nhã Nguyệt thoải mái đồng ý, Cổ Trạch Sâm yên tâm, vui vẻ kéo vợ yêu đi chuẩn bị hôn lễ.

Khi Cổ Trạch Sâm tan tầm, lòng đầy hy vọng đi về nhà mới của anh và Lâm Tâm Nguyệt, dự định cùng Lâm Tâm Nguyệt ăn bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến, hưởng thụ thế giới hai người, nghĩ đến cuộc sống ấm áp ngọt ngào giữa mình và vợ yêu. Đáng tiếc đời không như là mơ, vừa mở cửa mộng liền tan vỡ, không có bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến, không có thế giới hai người, không có không khí ấm áp ngọt ngào, chỉ có đám khỉ của bộ pháp chứng và tổ trọng án cười hi hi ha ha, có đánh bài, có uống rượu, có hát hò, cả căn nhà ầm ĩ như cái chợ. Thân thể Cổ Trạch Sâm hóa đá, nụ cười hạnh phúc trên môi mãnh liệt co rút.

Hai vị boss lớn là Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu ngồi dựa vào nhau trên sô pha, tay cầm rượu đỏ vui vẻ hướng Cổ Trạch Sâm gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, nếu bọn họ không có cười xấu xa như vậy, giọng điệu cợt nhã như vậy, Cổ Trạch Sâm có thể hoàn toàn không nghĩ rằng bọn họ không có cố ý đến đây phá hư kế hoạch của anh.

Vất vả lắm mới tranh thủ được quyền lợi vậy mà bị đám người này phá hỏng bét. Cuối cùng không nhịn được rống trong lòng ‘Các người đúng là đồ khốn kiếp, đem thế giới hai người của bọn tôi trả đây, tôi trăm đắng nghìn cay nghĩ đủ mọi cách, kí vô số hiệp ước bất bình đẳng mới có thể lấy được cơ hội này, cái đám người luôn sợ thiên hạ không loạn, hết lần này đến lần nọ khiến hi vọng của tôi tan nát, còn kéo nhau đến nhà tôi mở tiện ăn mừng, coi như là chuyện đương nhiên, các người không biết tự giác à?’ Cổ Trạch Sâm nhớ lại ngày hôm đó khi anh trang trí căn nhà xong, tình huống hết sức giống hiện tại, lửa giận trong lòng phừn phựt lụi lên.

……………

Nhà mới của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm.

Sau khi Lâm Nhã Nguyệt đồng ý cho bọn họ kết hôn, Cổ Trạch Sâm liền thần thần bí bí nói muốn dẫn Lâm Tâm Nguyệt đi xem nhà mới của bọn họ.

“Vì sao đột nhiên muốn dẫn em đến đó, không phải thợ nói chưa có sửa chữa xong sao? Cần thêm một khoản thời gian nữa mới được.” Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, đứng trước cửa nhà bọn họ, nghi ngờ hỏi anh.

“Chờ một chút sẽ biết thôi mà!” Cổ Trạch Sâm rút chìa khóa ra mở cửa, xoay người nhìn Lâm Tâm Nguyệt, khẽ cười nói: “Mau mở cửa ra đi.”

“Lần nào cũng thần bí như vậy, bắt em phải tự đi nhìn, lần này lại muốn cho em xem chuyện kinh hỉ gì nữa hửm?” Lâm Tâm Nguyệt oán giận nói, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Mở ra liền biết.”

Lâm Tâm Nguyệt nói không mong chờ là giả, lần nào cũng vậy, anh luôn mang đến cho cô vô số kinh hỉ, khiến cho cô cảm động muốn khóc, cho nên cô thật có chút nôn nóng muốn mở cửa ra, để xem bên trong có kinh hỉ gì.

Lâm Tâm Nguyệt mở cửa, chỉ thấy một mảnh tối đen, Cổ Trạch Sâm lặng lẽ mở đèn. Dưới ánh sáng của đèn mọi vật bày trí bằng thủy tinh trong nhà chiếu lấp lánh, dưới ghế sô pha có lót thảm, đồ trang trí đều có đủ, cách đó không xa là bàn ăn cùng ánh nến, đĩa sạch sẽ và dao nĩa, nếu đem ngọn nến đốt lên, đem hai phần bít tết đưa lên, tạo thành một bữa ăn dưới ánh nến hoàn hảo. Trong nhà không có mùi nước sơn mới sửa sang nhà xong, ngược lại có mùi huân hương nhàn nhạt, hơi thở ưu nhã ấm áp tràn ngập trong căn nhà.

Lâm Tâm Nguyệt không thể tin há hốc miệng, hai mắt hơi mờ mịt, cảm thấy trong lòng ngực ngập tràn hơi thở hạnh phúc.

“Thế nào? Không nhận ra hả? Đây chính là ngôi nhà của chúng ta do em thiết kế đó. Em thấy như thế nào? Có vừa lòng không?” Nhìn bộ dạng sợ ngây người của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm đi tới ôm cô từ đằng sau, dịu dàng cười nói.

“Nhưng không phải anh nói chưa có chỉnh sửa xong… Làm sao lại?” Lâm Tâm Nguyệt có chút không tin được, lắc đầu nhìn Cổ Trạch Sâm.

“Đây không phải là công lao của anh, may mắn anh thợ kia là người tốt, biết anh chuẩn bị kết hôn, vì vậy đã cố gắng làm suốt ngày đêm với anh, giúp anh sửa sang lại nó.”

“Đồ ngốc.” Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Cổ Trạch Sâm, đương nhiên Lâm Tâm Nguyệt biết chuyện không đơn giản như vậy, chồng chưa cưới của cô nhất định không bỏ ra ít công sức: “Cho nên anh liền đem mình biến thành gấu trúc, aiz đáng tiếc, con gấu mèo này không bán được bao nhiêu tiền, không quý giá gì hết, nhưng… em lại thích con gấu mèo ngu ngốc này.” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, mắt phượng chuyển động cực nhanh, môi nở nụ cười hạnh phúc.

Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào trong lòng, trong tim cảm thấy ấm áp, anh chỉ nguyện ý làm những chuyện này vì em thôi.

“Anh dẫn em đi xem những nơi khác.” Cổ Trạch Sâm nói với Lâm Tâm Nguyệt.

“Được.”

Cổ Trạch Sâm nắm tay dắt cô đi tham quan những nơi khác trong nhà mới của họ, phòng ngủ, phòng sách, phòng bếp, hoa héo tàn ngoài ban công đã được thay mới, còn có xích đu, bàn ghế bằng cây mây, hai người vừa thảo luận, vừa đánh giá, đùa giỡn, tràn đầy ấm áp.

Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, hạnh phúc nhìn chung quanh căn nhà của bọn họ.

Cổ Trạch Sâm nhìn người mình yêu đang cười hạnh phúc, anh tin anh có thể cùng cô tiếp tục hạnh phúc đến khi răng long đầu bạc, một tay vỗ về mái tóc suôn mượt của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của cô, nụ hôn tinh tế nhẹ nhàng. Chứa đựng vô số tình yêu say đắm, Lâm Tâm Nguyệt cảm nhận không khí ấm áp. Chậm rãi nhắm lại ánh mắt lấp lánh.

Cổ Trạch Sâm vốn muốn hôn nhẹ một cái mà thôi, nhưng vị ngọt trên môi khiến anh chậm rãi nhấm nháp nó.

Bình thường Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cũng có hôn nhau, bởi vậy cô không có phản kháng, tự động vòng tay ra sau gáy Cổ Trạch Sâm, tiếp nhận nụ hôn nồng cháy và triền miên của anh. Nhưng cô đã quên, Cổ Trạch Sâm cũng là người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là người đàn ông yêu cô.

Dường nhu Cổ Trạch Sâm cảm thấy hôn môi cô chưa đủ, đưa tay vịn ót Lâm Tâm Nguyệt, gia tăng độ mạnh yếu trên môi, một tay chầm chậm chạy trên người cô, nhen nhóm lửa nóng.

Cổ Trạch Sâm dần dần ép sát, Lâm Tâm Nguyệt bị đè xuống sô pha, hơi thở Cổ Trạch Sâm càng nóng rực, càng mất trật tự. Môi của anh đã rời khỏi môi anh đào ướt át của Lâm Tâm Nguyệt, từ từ chuyển về phía cái cổ trắng nõn như ngọc của cô, đến cằm, vành tai, từ gáy hôn đến xương quai xanh. Cặp mắt đen kịt càng thâm thúy, ánh sáng nóng rực lan tràn trong mắt.

Khi Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy không thích hợp, đã hết cách chống cự, chỉ có thể trầm luân với Cổ Trạch Sâm.

Căn nhà ấm áp, ngọn đèn hơi tối, không khí ái muội, triền miên giao hòa.

Đáng tiếc có vài người không biết tình thú, chuông cửa vang lên âm thanh ‘king koong’, kèm theo tiếng gõ cửa, cửa còn chưa mở đã nghe tiếng kêu la ở bên ngoài cùng tiếng thảo luận khiến hai người bên trong nhà thanh tỉnh lại.

Cổ Trạch Sâm thầm nguyền rủa một tiếng, lập tức giúp Lâm Tâm Nguyệt sửa lại quần áo xốc xếch, đầu tóc, bình phục lại nhiệt huyết dâng trào trong đáy lòng, hiện tại anh hận không thể đem đám người kia đưa lên bàn giải phẫu của mình.

Mặc dù Lâm Tâm Nguyệt đã tỉnh táo, nhưng gương mặt vẫn đỏ ửng, môi cũng còn sưng vù. Cô có thể tưởng tượng đến cảnh bọn người kia đi vào, sẽ trêu chọc cô ra sao nha!!!

“Em vào toilet một chút.” Lâm Tâm Nguyệt nói xong liền chạy vào toilet.

Cổ Trạch Sâm chỉ có thể cố đè nén tức giận đi ra mở cửa, vừa mở cửa, Thẩm Hùng liền xung phong đem lí do và mục tiêu trình bày đi ra: “Chào bác sĩ Cổ, chúng tôi nghe sếp Cao mà madam nói nhà của anh đã sửa xong, hôm nay dẫn Tâm Nguyệt đến tham quan, cho nên chúng tôi mua bia và đồ ăn đến đây để chúc mừng.” Nói xong còn cầm bia trên tay phe phẩy.

“Ừ, thật sự cảm ơn ý tốt của các người.” Cổ Trạch Sâm nghiến răng nghiến lợi nói, nụ cười trên mặt càng xán lạn. Cao Ngạn Bác, Lương Tiểu Nhu cả đám hè với nhau làm chuyện xấu.

Thẩm Hùng nhìn nụ cười hết sức dịu dàng của Cổ Trạch Sâm, trong ngực phát lạnh. Hận không thể lập tức rời đi, ảo giác, nhất định là ảo giác.

………………………………

Tuy rằng sau này Cổ Trạch Sâm cũng có trả thù bọn họ chút ít, nhưng mà oán khí trong lòng vẫn không tiêu tán, về sau tạo thành bóng ma tâm lí.

Bọn Thẩm Hùng cun cút gom thành một đoàn, âm thầm rơi lệ trong lòng. Bác sĩ Cổ, chúng tôi là vô tội, chúng tôi không có cố ý đến phá hoại không gian hai người của anh đâu, chúng tôi chỉ là lính quèn, nhưng mà quân lệnh như núi, huhu sao khố chúng tôi lại khổ thế này!!

Bởi vì một lần phá hư chuyện tốt của người ta, Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu bị đen không biết bao nhiêu lần. Lâm Tâm Nguyệt lại rất thích ngồi cùng chồng yêu xem kịch vui, khi cần thiết cô không ngại bỏ đá xuống giếng.

Cho nên, đừng bao giờ đắc tội với phúc hắc, đặc biệt là hai phúc hắc đã thành tinh. Vì vậy tổ pháp chứng và tổ trọng án các vị đừng có mà xem thường nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.