Định Mệnh Mang Tên Em

Chương 33: Tìm hoàng thượng




Nàng chỉ muốn có một đứa bé, nghe thấy Sở Nguyệt Lương nói như vậy liền trực tiếp ngất đi.

Thực tế và ước mơ trong lòng nàng chênh lệch một trời một biển, như một vách đa cao nghìn mét, nàng đã không còn gì, vì sao ngay cả một đứa bé cũng khó có được như vậy? “Điệp Ngữ!”

Trương Mặc đỡ Phiêu Tuyết dậy. “Ấn huyệt nhân trung.”

Sở Nguyệt Lương không có một chút áy náy, nhấc chân muốn đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ta đã nói y thuật của ta không tốt, chẩn đoán thường sai, nếu các ngươi muốn tìm cao thủ thì tìm sư phụ ta đi, tiểu sư đệ cũng được.”

“Bọn họ ở đâu?”

Vẻ mặt Trương Mặc lo lắng, còn tiếp tục thế này Phiêu Tuyết nhất định sẽ gặp chuyện không may. “Ta không biết bọn họ ở đâu nhưng nhất định là ở trong kinh thành này.”

Bạch Ngọc nhảy ra: “Có thể chữa lành mắt bang chủ chúng ta hay không?”

Sở Nguyệt Lương hừ một tiếng với Bạch Ngọc: “Không nói với ngươi.”

Trương Mặc nói với Bạch Ngọc: “Ngươi ra ngoài trước đi, để ta nói vài lời với Sở công tử.”

Bạch Ngọc không cam lòng liếc nhìn Sở Nguyệt Lương rồi mới đi ra ngoài.

Trước khi đi còn tàn bạo sập cửa lại. “Không cứu được bang chủ nhà ta, ta sẽ lột sạch y phục ngươi vất ra đường, hừ.”

Sắc mặt Sở Nguyệt Lương tối sầm, cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng. Trương Mặc đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Sở Nguyệt Lương, hắn cúi đầu, dùng loại phong thái chưa từng có để quỳ trước mắt Sở Nguyệt Lương: “Mong Sở công tử nói cho tại hạ tung tích của bọn họ, cũng xin công tử nói thật với tại hạ, rốt cuộc cô nương nhà chúng tôi có thai hay không?”

Sở Nguyệt Lương thở dài: “Ai~~~, nói thật, ta cũng không biết sư phụ và tiểu sư đệ của ta ở đâu, có thể gặp được bọn họ hay không còn xem duyên phận, tiểu sư đệ ở Đông Ly quốc này cũng là xuất thân danh gia vọng tộc, áo trắng như tuyết, bệnh lâu thành y, cụ thể là ai, thứ cho tại hạ không thể đáp lời.”

Trương Mặc căng thẳng trong lòng, yên lặng nhớ kỹ những điều kiện của người kia. “Chỉ cẩn có thể tìm được tiểu sư đệ sẽ tìm được sư phụ ta, nói thật, có thể chữa mắt cho cô nương này cũng chỉ có sư phụ ta mới dám xuống tay chữa trị.”

“Hỉ mạch kia…”

Trương Mặc quỳ trên đất, không rõ vẻ mặt lúc này là khổ sở, đau đớn, hay lo lắng. “Ta nói thật, cô nương kia dù có hỉ mạch cũng không giữ được, cho nên ngay từ đầu không nên nói cho nàng biết nàng có thai.”

“Cái gì?”

Tay Trương Mặc nắm chặt.

“Ý của Sở công tử là Điệp Ngữ thật sự có thai phải không?”

Sở Nguyệt Lương yên lặng gật đầu, sau đó không khí đột nhiên trầm xuống.

Sở Nguyệt Lương cảm thấy không còn gì để nói nữa nên hướng về phía Trương Mặc cáo từ: “Y thuật của ta không phải là tốt nhất thần y cốc, thật ra… ta nghiên cứu độc thuật, cho nên các ngươi bắt ta tới là bắt nhầm người rồi.

Nhưng cô nương Bạch Ngọc nhà các ngươi đùa cũng thật vui,”

Sở Nguyệt Lương cười vui vẻ bỏ đi, để lại một mình Trương Mặc trong phòng. Trương Mặc nhìn Phiêu Tuyết rồi nhíu chặt lông mày.

Nhất thời không khống chế được cầm lấy tay nàng. Cửa đóng chặt, cửa sổ cũng chỉ hở một đường nhỏ, một tia sáng trút xuống, Trương Mặc đưa tay Phiêu Tuyết đặt lên mặt mình, bàn tay Phiêu Tuyết áp lên gương mặt tuấn tú của hắn.

Hắn nhẹ giọng nói: “Tất cả mọi thứ của ta hôm nay đều là nàng cho ta, ta cũng chưa từng nghĩ điều gì quá phận với nàng, chỉ muốn yên lặng nhìn nàng cũng tốt.

Nhưng hôm nay, ta không hiểu vì sao lại trở thành thế này, từ khi nàng bị gả vào cung, ta ở trong đám ngươi nhìn theo xe hoa đưa nàng vào cùng, cảm thấy nàng được gả đi như vậy cũng vinh quang, chỉ cần nàng sống thật vui vẻ trong cung.

Sau đó lại nghe nói nàng phải sống từng ngày gian nan, vì bảo vệ nàng, ta hao tổn hết tâm tư để sắp xếp người, nhưng nàng không hề dùng đến, nhìn nàng vì giang sơn gấm vóc này mà càng ngày càng gắng sức mà ta lại không thể giúp đỡ.

Hơn một nửa vàng bạc trong cốc này cũng là để giúp đỡ người kia khống chế giang sơn, binh lực, nhìn nàng vì người kia mà hy sinh nhiều như vậy, thậm chí còn một mình chạy ra khỏi cung.

Nàng có biết khi nhìn thấy nàng xuất cung ta đã vui vẻ đến thế nào không, nghĩ đến một người, nhớ đến một người, còn vì một người mà làm nhiều như vậy… Nhưng nàng chỉ nghĩ đến người kia, chỉ yêu người kia, có bao giờ nàng biết đến ta cũng yêu nàng hay không?”

Phiêu Tuyết cảm thấy mu bàn tay thoáng lạnh nên mở mắt, Trương Mặc nhanh chóng xoay người sang chỗ khác lau nước mắt, khi xoay lại đã trở lại bình thường. Ánh mắt Phiêu Tuyết hoang mang, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, trong đó còn có chút khàn khàn: “Trương Mặc…”

Ánh mắt nàng nhìn về phía Trương Mặc đang đứng bên ngoài: “Ngươi nói xem… Vì sao muốn có một đứa con của A Li lại khó như vậy?”

Trương Mặc nhìn thấy bộ dạng này của nàng mà đau lòng, nhưng lại nhớ tới lời nói có Sở Nguyệt Lương: “Dù có hỉ mạch cũng không giữ được, cho nên ngay từ đầu không nên nói cho nàng biết nàng có thai”

, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Trương Mặc buồn bực trong lòng, thật sự không đành lòng nhìn Phiêu Tuyết thế này nên quyết định nói cho nàng biết sự thật.

“Hài tử, là có.”

“Thật sự?”

Hai mắt Phiêu Tuyết lập tức có thần thái. “Y thuật của Sở công tử không tốt, vừa rồi hắn đã giúp ngươi kiểm tra lại một lần nữa, trong bụng thật sự có hài tử.”

Trương Mặc cúi đầu, không dám nhìn ánh sáng tràn ngập trong mắt Phiêu Tuyết. Sẽ có biện pháp để giữ được hài tử kia, hắn cảm thấy việc này không khó, chỉ sợ lòng không bền. Phiêu Tuyết ha hả cười: “Trương Mặc, ngươi đừng đùa ta chuyện này nhé, ngươi nói thật với ta cũng không sao,”

nàng khó khăn chống người dậy, đặt tay lên bụng mình, “Bao giờ mới có động tĩnh nhỉ? Là ta sốt ruột quá mà… Ai~~~”

Nàng thở dài một hơi thật sâu, quay đầu lại nằm xuống. Trương Mặc đứng nguyên tại chỗ, không biết làm thế nào. Phiêu Tuyết nhắm hai mắt lại, nghênh đón bóng tối vô cùng này, nàng lẩm bẩm nói: “Trương Măc, ngươi nói xem, nhắm mắt và mở mắt thì có gì khác nhau đâu? Trong mắt ta chỉ có một màu đen… Về phần đứa nhỏ, nếu có hài tử thì thật là tốt, nhất định phải sinh ra một đứa bé xinh đẹp như A Li, đáng tiếc… Ai~~.”

Phiêu Tuyết lật người đối mặt với Trương Mặc, mặc dù không nhìn thấy người nhưng vẫn nói: “Cũng không biết cấy quế trong Trúc Uyển đã nở hay chưa? Thật muốn hái vài cành tới ngửi.”

Trương Mặc nhìn vẻ vui mừng trên mặt Phiêu Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ thỏa mãn, nhìn nàng cố ý dấu những chuyện khó chịu trong lòng, nhìn nàng ra vẻ kiên cường, trong lòng hắn cảm thấy chua xót. Hắn nói với Phiêu Tuyết: “Ngươi muốn ngửi ta lập tức hái tới cho ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.