Phiêu Tuyết quá mệt mỏi nên không phát hiện có người bện cạnh.
Tuấn Lạc cũng lưu luyến chốc lát an
tĩnh này, lẳng lặng nhìn Phiêu Tuyết.
Hắn là đế vương, phải hy sinh quá
nhiều thứ để giang sơn, con người tốt đẹp, để giữ ngôi vị hoàng đế, vậy
chỉ có thể rũ bỏ Phiêu Tuyết.
Hắn từ lâu đã không còn tức giận Phiêu
Tuyết trong lòng có Mặc Duy Trúc, nhưng lại vì rất nhiều nguyên nhân
khác mà không thể tiếp tục sủng ái nàng.
Đế vương cần lực lượng của ai
sẽ sủng ái phi tử nhà đó, hắn không nghĩ tới nàng lại đoạn tuyệt như
vậy, lại vứt bỏ hắn mà đi.
Nhưng hắn vẫn không thể buông được
nàng, ngay cả khi nàng nhẫn tâm rời khỏi hắn.
Hắn hiểu nàng không muốn
chờ đợi, ngay cả một chút cũng không muốn chờ.
Hai người rõ ràng yêu nhau nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tách ra.
Ai nói đế vương không có trái tim? Đôi
khi Tuấn Lạc ngơ ngác nghĩ, có phải hắn thật sự không có trái tim như
vậy không? Thật ra là có a… Nếu không nơi này vì sao lại đau như vậy?
Hắn đưa tay đặt lên vị trí trái tim.
Nếu không yêu cũng sẽ không giận dữ như vậy, nếu không yêu cũng sẽ không dao động trước ánh mắt khẩn cầu của
nàng, nếu không yêu cũng sẽ không đêm khuya không ngủ mà chạy tới nơi
này.
(Ôi tình yêu của em >o « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự.
Số kí tự: 0
Họ tên Email + =